Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 68

Phòng bệnh lặng đi một chốc, anh là bệnh nhân thì làm sao ôm cô được. Ôn Sơ xoay người, một tay đặt lên bụng, khẽ nói: “Không cần đâu, em không sao, lát nữa sẽ ngủ được thôi.”

“Nhưng anh lại không ngủ được.” Cố Trình đáp, “Em nằm xa anh quá.”

Mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt vương trên gối, Ôn Sơ khẽ lẩm bẩm: “Xa gì mà xa, vừa rồi chính anh bảo em nằm bên này còn gì.”

Cố Trình khẽ nhướn mày, nhắm mắt trong bóng tối. Anh cắn răng chịu đựng cơn đau nơi vai và những cơn choáng thoáng qua, dạ dày trống rỗng nhưng không tài nào ăn nổi thứ gì.

Lần này dù có đau thế nào, Ôn Sơ cũng không xoay người nữa, nhưng vẫn không tránh khỏi những cử động rất nhỏ. Ngoài mùi thuốc khử trùng và thuốc men, trong không khí còn vương mùi gỗ trầm dìu dịu, quyện vào nhau.

Hễ nhắm mắt lại, trong đầu cô lại là hình ảnh anh ôm chặt lấy mình, cùng vết máu nhỏ xuống từng giọt.

Cô vô thức đưa tay chạm vào miếng ngọc ấm áp trước ngực, cơn đau ở bụng lại âm ỉ lan rộng. Hình ảnh đồng nghiệp bị va đập ngất trên mặt đất thoáng vụt qua trong đầu, khiến dòng suy nghĩ càng trở nên rối bời. Trong khoảnh khắc lơ đãng ấy, cô lại trở mình.

“Ôn Sơ.”

Giọng người đàn ông lại vang lên, trong bóng tối thấp trầm, vương vài phần mệt mỏi và cơn buồn ngủ: “Không ôm em, anh ngủ không được.”

Mặt Ôn Sơ tái nhợt, đầu ngón tay lạnh ngắt, trùm chăn vẫn chẳng ấm hơn là bao. Không biết là do thời tiết hay do chiếc chăn này, cô chợt nhận ra mình lại cử động, làm anh tỉnh giấc. Lúc này, cô thoáng nghĩ nếu mình biết hút thuốc thì chắc đã đứng dậy rít một điếu cho dễ chịu rồi.

Giữa khoảng đêm tĩnh lặng, mùi gỗ trầm quen thuộc lại thoảng qua, đầu ngón tay lạnh buốt khiến cô bỗng nhớ đến hơi ấm ấy.

“Ôn Sơ?” Anh gọi thêm một tiếng nữa.

Cô ngồi dậy, vén chăn, xỏ dép lê rồi bước tới bên giường anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó anh đưa tay ra.

Ôn Sơ bị anh vòng tay ôm lấy eo, cô thuận thế trèo lên giường, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

Giọng Cố Trình khàn khàn, ẩn ý cười: “Sớm lại đây có phải tốt hơn không.”

Ôn Sơ nép vào cổ anh, im lặng không nói gì. Có lẽ trong khoảnh khắc này, bức tường kiên cố trong lòng cô bỗng chốc đổ vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống. Cô khẽ đưa tay ôm lấy cổ anh, khẽ nói: “Là anh nói không ngủ được, chứ em đâu có định đến quấy rầy.”

Cố Trình cũng mệt, cũng buồn ngủ. Anh thấp giọng: “Ừ, là do anh.”

Bàn tay anh đặt lên bụng cô. Rõ ràng là người bệnh, vậy mà tay anh lại ấm hơn cô nhiều, hơi ấm chậm rãi lan ra, khiến Ôn Sơ cũng dần có cảm giác buồn ngủ.

Anh nằm nghiêng, ôm lấy cô. Lưng cô dựa vào lan can giường, người nghiêng rúc trong vòng tay anh, chăn đắp phủ nửa người. Trên cổ áo anh vẫn còn vết máu, trong lòng là cô gái mặc đồ ở nhà ngoan ngoãn tựa sát vào ngực anh.

Sáng hôm sau.

Khi Dư Hân Chi đẩy cửa bước vào, đập vào mắt bà chính là khung cảnh ấy. Bà khựng lại, rồi lập tức lùi ra ngoài. Tiểu Chỉ và Chúc Như cũng đến đúng lúc này, hai người rộn ràng định bước vào thì bị Dư Hân Chi giữ lại.

Họ ló đầu vào nhìn, thấy hai người trên giường đang ôm nhau say ngủ.

Chúc Như ngạc nhiên. Tiểu Chỉ vội lấy tay che miệng, không dám phát ra tiếng động, lập tức lùi lại.

Dư Hân Chi mỉm cười, khẽ đóng cửa: “Hiếm khi ngủ ngon thế này, cứ để họ ngủ đi.”

Bà đứng thẳng người, chạm ánh mắt với Chúc Như.

Tiểu Chỉ nhanh nhảu giới thiệu: “Mẹ của Cố tổng, phu nhân Cố.”

Chúc Như tinh mắt, trong lòng cũng đoán được đối phương không phải người bình thường. Nghe xong, cô vội đưa tay: “Chào phu nhân Cố, tôi là người đại diện của Ôn Sơ, tôi tên Chúc Như.”

“Chào cô, Chúc Như.” Dư Hân Chi mỉm cười nhẹ, “Tôi là Dư Hân Chi.”

Bà giơ hai bình giữ nhiệt trong tay: “Đúng lúc lắm, cùng nhau ăn sáng nhé.”

Tiểu Chỉ cũng giơ bình giữ nhiệt trong tay, tính cách thẳng thắn: “Phu nhân Cố, tôi cũng mang theo này.”

Dư Hân Chi khẽ bật cười: “Thế để lại hai phần cho bọn trẻ, phần còn lại chúng ta ăn.”

Bà ra hiệu cho ba người ra phòng khách ngồi.

Chúc Như kéo Tiểu Chỉ theo sát gót.

Lúc này, y tá vào phòng, định mở cửa, Dư Hân Chi ngăn lại, nói họ vẫn đang ngủ. Y tá nhìn đồng hồ: “Chút nữa bác sĩ sẽ đến kiểm tra, nếu anh ấy vẫn chưa tỉnh, cần gọi dậy.”

Dư Hân Chi đáp: “Được.”

Chúc Như trong lòng cũng nhẹ nhõm. Vừa rồi nhìn thấy Ôn Sơ và Cố tổng đều ổn, cô cũng yên tâm phần nào, không uổng công bắt chuyến bay sớm đến đây.

Trong phòng bệnh, cửa sổ tối qua chưa đóng, gió nhẹ thổi vào, khẽ đưa rèm bay phấp phới.

Ôn Sơ ngủ rất say, còn Cố Trình lại chỉ nửa tỉnh nửa mê. Vừa mở mắt ra thấy cô nằm trong lòng, anh mới khẽ thở phào, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Cánh tay đang ôm chặt eo, che bụng cô không biết từ khi nào đã trượt vào trong vạt áo, trực tiếp áp lên làn da trần.

Phòng này là phòng VIP, cách âm rất tốt, không có những tiếng r*n r* khó chịu hay tiếng ho khan nào. Nhưng vì cửa sổ mở, bên ngoài không biết ai đang khóc nấc lên. Là tiếng khóc thảm thiết…

Ôn Sơ bị đánh thức bởi tiếng khóc ấy, cô giật mình bật dậy, ngước mắt lên liền thấy Cố Trình đang đưa tay bịt tai cô.

Sắc mặt anh nhợt nhạt, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo. Ôn Sơ nhớ lại khoảnh khắc trong cơn mơ vừa rồi—hàm răng sắc nhọn ngoạm lấy người anh, rồi kéo anh đi.

Cô theo phản xạ siết chặt vòng tay quanh cổ anh.

Cố Trình khẽ cúi mắt, thấp giọng: “Sao thế? Gặp ác mộng hay bị tiếng khóc làm tỉnh à?”

Tiếng khóc ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục, ai oán, đau đớn.

Những tiếng khóc, tiếng ho, tiếng r*n r* kiểu này ở bệnh viện chẳng hiếm. Ôn Sơ lấy lại bình tĩnh, khẽ đáp: “Không phải, chỉ là tự dưng tỉnh thôi.”

Cố Trình nhẹ ấn tay lên bụng cô: “Còn đau không?”

Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên làn da bụng nhạy cảm, khiến Ôn Sơ theo phản xạ bật dậy, chăm chú nhìn anh: “Hết đau rồi.”

Cố Trình gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Lưng anh đau dữ dội, sau một đêm lại càng nặng hơn, cánh tay ôm cô cũng có phần tê cứng, khó nhấc lên. Khi Ôn Sơ xuống giường, anh hơi cử động người, có chút chật vật.

Thấy vậy, Ôn Sơ càng tỉnh táo hơn sau một đêm ngon giấc. Vòng tay anh khi ngủ rất ấm, bụng cô cũng không còn đau, nên giờ tinh thần sảng khoái, nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô bước đến hỏi: “Tay anh tê rồi à?”

Cố Trình định ngồi dậy. Anh nói: “Đỡ anh một chút.”

Ôn Sơ cong khóe mắt, đỡ lấy anh. Cố Trình ngồi thẳng lên.

Cô nhìn đồng hồ: “Chắc sắp có y tá và bác sĩ đến kiểm tra rồi. Anh còn chỗ nào đau hay khó chịu không?”

Cố Trình tựa vào đầu giường, ánh mắt hướng về cô: “Hơi đói.”

Ôn Sơ khẽ gật đầu: “Em đi xem có gì ăn được không.”

“Ừ.”

Nói rồi, cô mở cửa bước ra ngoài.

Vừa ra đã thấy Tiểu Chỉ đang ăn cháo ở phòng khách, hơi nóng bốc lên khiến cô nàng sụt sịt nước mũi. Thấy Ôn Sơ mở cửa, Tiểu Chỉ vội đặt thìa xuống.

“Chị Sơ, chị dậy rồi à, Cố tổng đâu?”

Ánh mắt Ôn Sơ lướt qua chiếc bình giữ nhiệt trên bàn: “Đồ ăn à?”

“Đúng đúng!”

Ôn Sơ khẽ ngoắc tay: “Mang lại đây, rồi đi gọi y tá giúp chị.”

“Rõ!”

Tiểu Chỉ xách bình giữ nhiệt đi tới, đưa cho Ôn Sơ: “Là phu nhân Cố mang đến đó, bà ấy đi ra ngoài cùng chị Như rồi.”

Ôn Sơ hơi sững người: “Chị Như đến rồi à?”

“Dạ, đến từ đêm qua, vừa gặp phu nhân Cố đã hợp ý nhau lắm, hai người cứ ngồi nói chuyện về chị mãi.”

Ôn Sơ khựng lại, nhớ đến lời phu nhân Cố nói tối qua.

Dễ thấy Dư Hân Chi là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, làm việc gọn gàng, dứt khoát, khác hẳn mẹ cô. Khi Cố Trình xảy ra chuyện, bà có lo lắng, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Hơn nữa, tối qua bà không trách cô, ngược lại còn nói những lời như ngầm tác hợp…

Đối với những quý phu nhân giới hào môn, Ôn Sơ vốn không mấy thiện cảm. Nhưng rõ ràng Dư Hân Chi không giống bọn họ.

Cô không nghĩ thêm, xách bình giữ nhiệt quay về phòng.

Đúng lúc bác sĩ và y tá bước vào.

Bác sĩ tiến đến kiểm tra mắt Cố Trình, xem vết thương trên đường chân tóc, rồi đến phần lưng, hỏi thêm về cảm giác buồn nôn hay chóng mặt.

Cố Trình hơi nghiêng người, cởi bớt áo sơ mi để lộ phần lưng cho bác sĩ kiểm tra.

Anh đáp: “Không buồn nôn, nhưng vẫn còn hơi chóng mặt.”

Bác sĩ gật đầu: “Chiều đỡ hơn thì đi chụp phim kiểm tra lại.”

“Được.”

Khi anh cởi áo, bờ vai sưng đỏ, cơ tay và phần ngực rắn chắc, xuống dưới là cơ bụng rành rọt hoàn hảo. Cộng thêm khuôn mặt ấy…

Các y tá bên cạnh đều đỏ mặt.

Ôn Sơ đứng bên cạnh, trông thấy ánh mắt mấy cô y tá lướt qua vùng cơ bụng của Cố Trình, cô khẽ nhướng mày, nghiêng người mở nắp bình giữ nhiệt, hỏi bác sĩ: “Anh ấy ăn được chưa?”

Bác sĩ đang xem vết thương sau lưng anh, nói: “Phần lưng này cũng phải khâu lại.” Rồi liếc về phía cháo trong bình, ông nói tiếp: “Ăn được rồi, chỉ cần không buồn nôn là ổn.”

Ôn Sơ khẽ đáp: “Vâng.”

Cô cầm bát, múc ra một bát cháo.

Cháo được ninh rất nhuyễn, bên trong có thêm chút thịt nạc và nấm hương, thơm nức mũi.

Bác sĩ kiểm tra xong, cùng y tá rời khỏi phòng.

Lúc này, Dư Hân Chi và Chúc Như cũng quay lại, vừa hay gặp bác sĩ ở cửa, Dư Hân Chi liền đứng ngay ngoài hành lang hỏi thăm tình hình của Cố Trình.

Ôn Sơ đưa bát cháo cho Cố Trình.

Cố Trình ngước mắt nhìn: “Em đút cho anh à?”

Ôn Sơ nhìn anh: “Tự uống đi.”

Cố Trình bật cười khẽ.

Anh chỉnh lại áo sơ mi, cài từng chiếc khuy.

Ôn Sơ đứng nhìn anh cài từng nút áo, cơ bụng rắn chắc dần khuất sau lớp vải. Khi anh cài xong, đón lấy bát cháo, ánh mắt liếc qua bình giữ nhiệt: “Em cũng uống chút đi.”

“Ừ.”

Ôn Sơ đi rửa mặt, vừa đúng lúc gặp Dư Hân Chi và Chúc Như bước vào.

Chúc Như lập tức kéo cô lại, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Em làm chị sợ chết khiếp, biết không hả?”

Ôn Sơ mỉm cười: “Em không sao.”

Chúc Như nói: “Chị liên lạc với đạo diễn rồi. Mấy ngày nữa là kết thúc trải nghiệm cuộc sống đúng không? Ông ấy bảo thôi, không cần quay tiếp, đến lúc đó vào quay chính thức luôn, dù gì em cũng đã trải nghiệm đủ rồi.”

Ôn Sơ đáp: “Vâng, bao giờ thì khởi quay ạ?”

“Ba ngày nữa.” Cô kéo Ôn Sơ ra một góc, liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, khẽ nói: “Ba ngày nữa Cố tổng chưa chắc đã xuất viện, nhưng công việc của em…”

Ôn Sơ nói: “Cứ đi làm trước, đều ở Hải Thị, vẫn có thể gặp được.”

Chúc Như nhìn cô, lại kéo cô ra xa thêm chút nữa. Trong đầu chợt hiện lên cảnh buổi sáng nay, môi cô khẽ mấp máy, suýt nữa đã hỏi — liệu hai người sẽ quay lại với nhau chăng?

Trên đường đến bệnh viện, cô và Tiểu Chỉ đã xem đoạn video do một cậu quay phim ghi được — khoảnh khắc Cố tổng lao vào ôm chặt lấy Ôn Sơ, thật sự…

Cô nghĩ một lát, rồi lại thôi. Cô không muốn ép Ôn Sơ.

Chúc Như chỉ nói: “Không có gì đâu.”

Ôn Sơ nhìn cô mấy giây: “Không có gì?”

“Ừ, mau đi rửa mặt đi.” Chúc Như đẩy nhẹ cô vào phòng vệ sinh.

Ôn Sơ bất lực, đành bước vào.

Sau khi rửa mặt xong đi ra, Cố Trình đã uống xong cháo, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như lúc đầu. Anh đang nói chuyện công việc với Dư Hân Chi. Thấy anh vừa khá lên đã lo chuyện công ty, cô cũng chẳng xen vào, xách bình giữ nhiệt ra ngoài tự ăn.

Tiểu Chỉ ngồi một bên giúp cô quản lý các tài khoản, lướt qua đủ loại diễn đàn, trả lời từng tin nhắn riêng.

Rất nhiều fan đều lo lắng không biết bây giờ Ôn Sơ thế nào.

Tiểu Chỉ gõ phím rất nhanh, trả lời liên tục, tiếng gõ bàn phím lách cách vang đều.

Chúc Như thì bận rộn gọi điện thoại.

Ôn Sơ vừa ăn cháo vừa nghe tiếng nói chuyện lẫn tiếng gõ máy lách cách.

Buổi chiều, Dư Hân Chi đến văn phòng luật sư, Chúc Như cũng ra ngoài bàn chuyện hợp tác với một thương hiệu. Tiểu Chỉ ngủ gà ngủ gật trên sofa. Ôn Sơ ngồi đọc kịch bản.

Y tá bước vào thông báo đưa bệnh nhân đi chụp phim.

Ôn Sơ đặt kịch bản xuống, đứng dậy đi vào phòng bệnh.

Y tá trên tay cầm một bộ đồ bệnh nhân, nhìn Cố Trình rồi lại liếc sang Ôn Sơ: “Cô giúp anh ấy thay đồ nhé?”

Ôn Sơ nhận ra ánh mắt y tá có phần do dự, ngập ngừng.

Cô đưa tay ra nhận: “Được mà.”

Y tá khựng lại, rồi rụt tay về, xoay người ra ngoài.

Cố Trình vẫn đang xem tài liệu. Ôn Sơ bước đến, rút tập giấy khỏi tay anh, quăng bộ đồ bệnh nhân vào lòng anh. Cố Trình nhướng mày, cô nói: “Bác sĩ đã dặn rồi, không được xem mấy cái này.”

Cố Trình: “Chỉ xem một lúc thôi, chưa lâu mà.”

Ôn Sơ đặt tài liệu sang bên.

Cố Trình cầm bộ đồ bệnh nhân lên liếc qua, chỗ cổ áo sơ mi dính máu đã khô cứng lại, khó chịu đến cau mày. Ôn Sơ hỏi: “Đau à?”

Cố Trình bắt đầu cởi khuy áo: “Muốn lau người một chút.”

Ôn Sơ nói: “Ráng chịu đi.”

Anh chật vật cởi áo sơ mi, nhưng lưng đau nhức, động một chút cũng khó khăn. 

Anh ngước mắt nhìn cô: “Giúp anh một tay.”

Ôn Sơ khựng lại vài giây, rồi bước tới.

Khi cô nhìn thấy vết thương trên lưng anh — sưng to, bầm tím, da thịt còn bị rách — trong lòng khẽ thắt lại.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

Cô dời ánh mắt đi, giúp anh kéo tay áo ra.

Bình Luận (0)
Comment