Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 69

Vẫn còn ở trong phòng thay đồ, Cố Thành Chương cùng ông nội Cố đã bước vào. Ông cụ Cố chống gậy, nện mạnh xuống sàn: “Cậu đúng là không muốn sống nữa rồi à!”

Giọng ông đanh thép khiến động tác của Ôn Sơ khựng lại. Cố Trình theo phản xạ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra sau lưng mình.

Ông cụ Cố thấy vậy liền bật cười lạnh: “Thế nào? Sợ tôi nổ súng vào nó chắc?”

Cố Trình nhìn ông nội, ánh mắt kiềm nén.

Ôn Sơ cũng ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên cô gặp ông cụ Cố, trước đó chỉ thấy trên bản tin, còn sớm hơn nữa là trong điện thoại của Cố Trình.

Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ hoảng hốt. Nhưng lúc này thì không. Cô cũng không biết rằng vì cô, Cố Trình đã đối đầu với ông cụ trong nhà không ít lần, nên phản ứng lúc này của anh hoàn toàn là theo bản năng.

Cố Thành Chương thì hiểu rất rõ. Tuy trong lòng ông cụ không phục, nhưng ông và vợ đều hài lòng với Ôn Sơ. Cái “không phục” ấy một phần đến từ nhà họ Tề, phần còn lại là từ thái độ của Cố Trình. Còn về Ôn Sơ, vì Tề Viện, ông cụ cũng có thành kiến.

Thế nhưng, thành kiến đó không thể ngăn cản được Cố Trình.

Ông vội vàng đỡ lấy ông cụ, khẽ khuyên: “Đây là bệnh viện, bố không được lớn tiếng. Hơn nữa, Cố Trình còn phải đi kiểm tra lại, rồi làm phẫu thuật. Đầu và vai của nó đều bị thương.”

“Bố có giận, cũng phải đợi nó hồi phục rồi hẵng nói.”

Ông cụ Cố nghiến răng ken két, gõ mạnh đầu gậy xuống đất, chỉ thẳng cây gậy về phía hai người, đặc biệt là về phía Cố Trình, lạnh lùng quát: “Vì đứa con gái này, nó suýt mất mạng! Còn anh là bố mà không răn dạy, lại còn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra!”

“Cái gì mà đứa con gái này, cô ấy có tên.” Giọng Cố Trình lạnh như băng.

Ôn Sơ nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Cháu tên là Ôn Sơ.”

“Giỏi đấy, hai đứa đúng là một phe.” Ông cụ Cố hừ lạnh.

Sắc mặt Cố Thành Chương cũng tối lại, ông nắm lấy cánh tay ông cụ: “Bố đừng ồn ào ở đây nữa. Ra ngoài với con. Nếu con biết bố vào đây chỉ để gây sự, con đã không đưa bố tới.”

Ông cụ Cố trừng mắt nhìn con trai: “Anh ăn nói cái kiểu gì thế hả? Nó là con ruột của anh, anh không xót nó sao? Anh biết nó vì con nhỏ họ Ôn này mà…”

Ầm một tiếng—

Cố Trình đẩy thanh chắn giường xuống, đứng dậy bước ra.

Ôn Sơ giật mình, vội vàng đỡ lấy anh. Nhưng Cố Trình chỉ nắm nhẹ cổ tay cô, như muốn trấn an, rồi bước thẳng tới trước mặt ông nội, lạnh lùng nhìn thẳng vào ông: “Ông à, xin ông hãy tôn trọng cô ấy.”

Ông cụ nhìn rõ đầu cháu trai quấn đầy băng gạc, cả người còn phảng phất mùi thuốc sát trùng. Khi ông xem đoạn video đó ở Kinh thị, tim như muốn ngừng đập, ngã khụy xuống vì sốc.

Ông đã chấp nhận việc cháu trai vì Ôn Sơ mà chi rất nhiều tiền, trao rất nhiều cổ phần, vì cô mà trải sẵn con đường. Nhưng ông không bao giờ chấp nhận việc vì cô mà đánh đổi cả tính mạng.

Thế mà bây giờ, nó còn yêu cầu ông tôn trọng cô ấy.

Ông nội nắm chặt gậy, giọng run lên vì giận: “Cậu là Tổng giám đốc Tập đoàn Cố thị, là người thừa kế của nhà họ Cố, là cháu trai của tôi, là con của bố mẹ cậu! Cả gia tộc này đều đang nằm trong tay cậu. Cậu phải biết mạng sống của mình quý giá đến mức nào. Sao có thể vì một người phụ nữ mà…”

“Ông.” Cố Trình cắt ngang lời ông, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết. “Nếu khi đó là bà, ông có cứu không?”

“Vớ vẩn, đó là bà của cậu!”

Cố Trình gật đầu: “Đúng, còn đối với cháu, Ôn Sơ cũng như vậy.”

Ông nội sững người.

Cố Trình khép mắt lại, hạ giọng: “Ông ạ, cháu chỉ mong ông có thể nhìn vào lòng cháu, hiểu cho cháu và cũng tôn trọng Ôn Sơ.”

“Cô ấy không phải ‘con nhỏ này’, không phải ‘người ngoài’, không phải bất cứ nhãn mác nào. Cô ấy là Ôn Sơ — người con gái cháu đã yêu suốt bốn năm, rồi lại đánh mất.”

“Ông yêu bà.”

“Còn cháu, cháu yêu Ôn Sơ. Tình cảm của cháu với cô ấy cũng như tình cảm của ông với bà.”

Ông nội nhìn cháu trai, ánh mắt thoáng chấn động, không dám tin.

Ánh nhìn sắc bén của ông dừng lại trên người Ôn Sơ đang đứng phía sau.

Ôn Sơ đứng lặng bên thành giường lạnh lẽo, ngón tay khẽ chạm vào tay vịn kim loại. Ánh mắt cô dừng trên tấm lưng của Cố Trình.

Anh cúi đầu, như đang cầu khẩn ông nội.

Cô không để tâm nhiều đến ánh mắt khắc nghiệt của ông cụ, ánh nhìn của cô chỉ dõi theo anh.

Ông cụ Cố lại nhìn cháu trai, ánh mắt dừng trên vết máu thấm ra từ băng gạc trên đầu anh: “Cậu từng chịu khổ như thế này bao giờ chưa? Cậu có biết người cùng cậu bị ngã đè hôm đó giờ ra sao không?”

Cố Trình đáp: “Mỗi người đều có vận may của riêng mình.” Anh đương nhiên biết tình hình người kia thế nào.

“Hay thật, mỗi người có vận may riêng.” Ông cụ Cố lạnh giọng. “Nếu hôm đó thật sự không may, chúng ta phải làm sao?”

Cố Trình khẽ nói: “Cháu xin lỗi.”

Ông nội khẽ lảo đảo, lắc đầu nặng nề.

Cố Thành Chương vội đỡ lấy ông: “Đừng gây áp lực cho hai đứa trẻ nữa. Mọi chuyện cũng qua rồi mà. Bố à, A Trình may mắn, Ôn Sơ cũng vậy. Hai đứa đều bình an, thế là đủ rồi. Trải qua hoạn nạn, chúng sẽ càng biết trân trọng nhau hơn.”

“Trân trọng?”

Ông cụ Cố nhìn về phía Ôn Sơ.

Sắc mặt cô điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc.

Ông cụ lạnh giọng: “Chỉ có cháu trai ta là sẽ trân trọng, còn người khác thì chưa chắc đâu.”

“Ông!” Cố Trình ngẩng đầu lên.

Ông cụ Cố nhìn anh với vẻ cảnh cáo. Ông tức đến mức hất tay áo, quay người đi: “Cậu muốn làm gì thì làm, nếu để chúng tôi tóc bạc phải tiễn kẻ đầu xanh…”

Nói đến đây, ông cụ khựng lại, giơ tay mạnh mẽ lau khóe mắt.

Cố Thành Chương nhìn thấy dáng vẻ của bố mình, chỉ biết thở dài: “Bố ngồi xuống nghỉ đi, vừa xuống máy bay đã chạy thẳng tới đây, cơ thể chịu không nổi đâu.”

Tim ông cụ vốn không khỏe, ngồi xuống rồi vẫn phải vịn vào đầu gối mà thở hổn hển.

Tiểu Chỉ vừa mới đứng dậy, thấy ông cụ và ông Cố tới liền nhanh chóng chuồn mất.

Sau khi nhìn ông cụ và cha rời đi, Cố Trình xoay người. Anh cố nén đau bước đến trước mặt Ôn Sơ. Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Cố Trình nắm lấy tay cô, khẽ nói: “Đừng để ý lời ông cụ nói, ông ấy khó chịu lắm, tôi cãi nhau với ông ấy nhiều lần rồi, già rồi nên lẩn thẩn thôi…”

Ôn Sơ lặng lẽ nhìn anh vài giây rồi nói: “Không, tôi không để tâm đâu.”

Cô nhận ra mình thực sự không còn quá bận lòng. Trước kia cô từng để ý đến khoảng cách giai cấp, nếu khi đó gặp ông cụ với thái độ như thế này, có lẽ sẽ thấy tủi thân, cảm thấy bản thân không xứng với anh. Nhưng bây giờ, cô chỉ nghe theo trái tim mình.

Sự nghiệp mang lại cho cô niềm tự tin đã ăn sâu vào máu, không phải vài câu của ông cụ là có thể khiến cô hạ thấp chính mình.

“Thế thì tốt.” Cố Trình khẽ thở phào.

Lúc này y tá bước vào, lại giục thêm lần nữa.

Ôn Sơ nhanh chóng đỡ anh: “Đi thôi, đi chụp phim.”

Cố Trình khẽ ừ một tiếng. Tiểu Chỉ lưỡng lự đẩy vào một chiếc xe lăn, hỏi: “Dùng xe lăn không ạ?”

Ôn Sơ nhướng mày.

Cố Trình nhíu mày: “Không cần.”

Ôn Sơ nhìn anh: “Thật sự không cần à?”

Cố Trình lắc đầu: “Thật sự không cần, chân tôi có bị liệt đâu.”

“Anh đi thế này không đau à?”

“Không đau.” Cố Trình nói dối. Vai và lưng anh thực ra đau nhức dữ dội, nhưng anh chịu đựng được. Nếu ngồi xe lăn thì chẳng khác nào thừa nhận mình vô dụng, anh không muốn để cô thấy cảnh đó.

Ôn Sơ cũng không ép.

Cô bảo Tiểu Chỉ đẩy xe lăn trở ra, rồi cùng anh rời khỏi phòng.

Cố Thành Chương không yên tâm nên cũng vội vàng đi theo.

Đến khu chụp phim, do đã đặt lịch từ trước nên Cố Trình vào chụp ngay. Ôn Sơ và cha anh đứng chờ bên ngoài. Cố Thành Chương đút tay vào túi quần, lên tiếng: “Ôn Sơ.”

Ôn Sơ lễ phép đáp: “Vâng.”

Cố Thành Chương nhìn cô với ánh mắt ôn hòa: “Ông cụ vì lo quá mà nổi nóng thôi, con đừng để bụng. Bây giờ trong nhà họ Cố, A Trình là người quyết định. Sau này, con đường phía trước nó sẽ tự làm chủ.”

Ôn Sơ khẽ sững người, rồi lập tức hiểu ra ý ông nói.

Cô gật đầu: “Vâng.”

Cố Thành Chương mỉm cười hiền hậu.

Chẳng bao lâu sau, Cố Trình bước ra.

Kết quả được đưa đến phòng bệnh rất nhanh, kết quả chụp phim bình thường. Tuy nhiên để tránh nhiễm trùng vết thương, bác sĩ sắp xếp cho anh khâu lại vết thương, bao gồm cả phần sau lưng.

Khi đẩy Cố Trình vào phòng phẫu thuật, ông cụ cũng đi theo, chống gậy đứng đợi bên ngoài.

Dư Hân Chi cũng trở lại, giày cao gót lộp cộp vang lên, tay xách một chiếc cặp công văn lớn. Ông cụ liếc thấy cô, hừ lạnh, khó chịu quay mặt đi.

Dư Hân Chi khẽ cười, đỡ lấy ông cụ: “Ông cụ vất vả quá, chạy đi chạy lại thế này không mệt sao.”

Ông cụ lạnh giọng: “Con trai cô đến tìm cô được mấy lần, xảy ra bao nhiêu chuyện mà cô chẳng thèm giữ nó lại, lúc đó sao không ngăn nó đi!”

Dư Hân Chi chỉ cười, cô biết cách đối phó với ông cụ. Cô thấp giọng nói: “Nếu Ôn Sơ thật sự gặp chuyện, ông nghĩ A Trình sẽ thế nào?”

Sắc mặt ông cụ khựng lại.

Ông hừ lạnh một tiếng, đưa mắt liếc về phía Ôn Sơ đang đứng ở góc tường.

Ông nhớ lại trong điện thoại Cố Trình có hàng ngàn bức ảnh của cô gái này, nhớ đến tất cả những gì anh từng làm vì cô.

Chỉ là cô gái này, trái tim đúng là kiên định thật.

Dù đến nước này rồi, cô vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng. Ông cụ hừ nhẹ, thu ánh mắt về.

Bình Luận (0)
Comment