Ca phẫu thuật kết thúc, Cố Trình được đẩy trở về phòng bệnh. Thuốc mê vẫn chưa hết, anh vẫn chưa tỉnh lại. Trên lưng và đường chân tóc đều đã khâu vài mũi. Ông cụ Cố chống gậy, chậm rãi đi tới giường bệnh, đứng bên cạnh nhìn anh.
Thấy ông cụ đã đứng cạnh giường, Ôn Sơ cũng không tiến lên nữa.
Chúc Như sau khi bàn xong hợp đồng đã gọi điện cho cô, bảo buổi tối có một buổi tiệc xã giao của bên công ty thương hiệu, xong tiệc sẽ ký hợp đồng luôn.
Ôn Sơ liếc nhìn tình hình trong phòng bệnh — bố mẹ Cố Trình và ông cụ Cố đều có mặt — có cô hay không cũng không thành vấn đề.
Cô bước tới, khẽ gọi: “Dì ạ.”
Dư Hân Chi dịu dàng nhìn cô: “Sao thế?”
Ôn Sơ khẽ đáp: “Cháu có việc, phải đi trước ạ.”
Dư Hân Chi nghe vậy liền nói ngay: “Ừ, đi đi.”
“Ở đây cháu đừng lo, có dì, bố nó với ông nội trông nom rồi.”
Ôn Sơ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Phiền dì nhắn giúp với chú và ông một tiếng.”
Dư Hân Chi mỉm cười: “Không thành vấn đề.”
Ôn Sơ liếc người đàn ông đang mê man trên giường bệnh, rồi xoay người rời đi, gọi Tiểu Chỉ đi cùng. Chúc Như đang đợi sẵn bên ngoài, trong phòng bệnh người quá đông. Thấy cô ra, cô ấy đưa cho cô một chiếc kính râm và áo khoác. Ôn Sơ mặc vào, đeo thêm khẩu trang. Chúc Như khẽ nói: “Ký xong hợp đồng, ngày mai phải quay quảng cáo. Lễ khai máy bộ phim cũng sẽ sắp xếp trong mấy hôm tới.”
Ôn Sơ đáp một tiếng “Vâng.”
Chúc Như hạ giọng: “Thế nên dạo này chắc em không thể ở bên Cố tổng suốt được.”
“Không sao, người nhà anh ấy đều ở đây rồi.”
Chúc Như gật đầu.
Tiểu Chỉ nhanh chân theo sau hai người. Khi đi ngang qua một phòng bệnh, chính là phòng của “đồng nghiệp” kia, từ bên trong vọng ra tiếng khóc khẽ khàng.
Ôn Sơ dừng bước một thoáng.
Chúc Như khẽ thở dài, nói với cô: “Bên công ty thi công, cả công ty và trung tâm thương mại đã bồi thường một khoản lớn rồi, nhưng người thì thực sự…“
Ôn Sơ cụp mắt xuống.
Ba người bước ra khỏi bệnh viện. Ngoài trời nắng gắt.
Khu nội trú của bệnh viện có điều kiện rất tốt, phòng VIP của Cố Trình lại càng tốt hơn. Thế nhưng hành lang vẫn lạnh lẽo, bất kể lúc nào đi qua cũng có thể nghe thấy những âm thanh đau khổ.
Có người nói, nếu không nghĩ thông được, hãy đến bệnh viện một chuyến.
Mà khi rời bệnh viện, bước vào ánh nắng, cảm giác lại là một thế giới khác.
Ôn Sơ lên xe, quay về căn hộ thuê để làm tạo hình. Ba stylist đã đến Hải Thành từ hôm qua. Chúc Như nói cho cô biết tên những người tối nay sẽ gặp.
Xong tạo hình, hơn bảy giờ tối, họ xuất phát.
Khi tới trung tâm thương mại, chính giữa quảng trường là bảng quảng cáo lớn in hình Ôn Sơ — chiếc váy đỏ rực, tay xách chiếc túi tinh xảo.
Cô đứng trên đôi giày cao gót, dừng lại một chút.
Bất giác nhớ lại lời Chúc Như hôm đó.
— “Phù du.”
Quả thật có đôi chút như thế. Cô cụp mắt, bước vào thang máy VIP.
Chúc Như và Tiểu Chỉ đi theo, tà váy dài khẽ lướt, ánh đèn phản chiếu bóng dáng cô lộng lẫy trên bức tường sáng bóng.
Tiệc xã giao, ăn tối.
Tối nay còn phải uống rượu, nhưng Chúc Như uống tốt, đều thay cô đón hết.
Ngồi bên cạnh Ôn Sơ là một phó tổng mới nhậm chức. Gã vừa trò chuyện vừa bật cười, bàn tay to đột nhiên đặt lên đùi cô.
Lông mày Ôn Sơ khẽ nhíu lại.
Giám đốc thiết kế người bản địa ở bên cạnh toát mồ hôi lạnh, lập tức ghé sát tai phó tổng kia nói gì đó.
Tên phó tổng đó ngẩn ra, giọng mang chút âm điệu nước ngoài: “Thật à?”
Giám đốc thiết kế gật đầu, nghiến răng: “Mau thả tay mau.”
Ôn Sơ đã dịch chân tránh đi, tên phó tổng đó cũng thuận thế rụt tay về, nghi hoặc quay sang nhìn cô.
Cô lạnh mặt, nâng tách trà nhấp một ngụm.
Mãi tới khi chủ tịch bên thương hiệu bước vào, tên phó tổng kia có lẽ không ngờ vị chủ tịch đó lại đến, lập tức đứng dậy nghênh đón. Người kia phẩy tay, lại đi thẳng về phía Ôn Sơ.
Ông ta mỉm cười nhã nhặn, đưa tay ra: “Cô Ôn.”
Ôn Sơ đứng dậy, thu lại vẻ lạnh nhạt, khẽ mỉm cười bắt tay ông ta.
Chủ tịch Lý cười nói: “Cố tổng dạo này thế nào rồi? Tôi muốn đi thăm nhưng bị ông cụ Cố ngăn lại.”
Ôn Sơ hơi khựng lại, đáp: “Anh ấy vừa mới phẫu thuật xong.”
“Không sao chứ?”
“Tạm thời không sao.”
“Thế thì tốt quá. Công ty thật không biết điều, đúng lúc thế này còn gọi cô ra tiếp khách, thật là không nên.” Chủ tịch Lý cười nhẹ, “Nhưng đã tới rồi, tôi muốn trò chuyện cùng cô một lát.”
Sắc mặt tên phó tổng kia lập tức biến đổi.
Xem ra những gì giám đốc thiết kế nói đều là thật.
Hai người ngồi xuống, có người khác tới mời tên phó tổng kia rời đi.
Đổi để Chúc Như ngồi bên cạnh Ôn Sơ, Chúc Như đưa tay che miệng, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Bảo sao tự dưng lại phải đi xã giao, hóa ra là do cái tên phó tổng kia sắp xếp. Hợp đồng đòi em đích thân ký… Mẹ nó, lắm thằng d* x*m thật. Em không sao chứ?”
Ôn Sơ lắc đầu: “Không sao.” Cô mạnh tay lau sạch phần bắp đùi vừa bị chạm phải.
Thực ra, so với nhiều nữ nghệ sĩ khác, từ khi mới debut cho đến bây giờ, nhờ có Cố Trình mà cô vẫn luôn rất an toàn. Khi Tinh Diệu mới nổi lên, vì e ngại thế lực phía sau của nhà họ Cố, chẳng ai dám ép cô uống rượu, kéo cô đi xã giao, càng không dám giở trò gì. Sau này Tinh Diệu bị Hoa Ảnh thu mua, đứng sau là tập đoàn lớn như thế, cuộc sống của cô vẫn bình yên như cũ.
Huống hồ…
Về sau, Cố Trình còn công khai tỏ ý muốn theo đuổi cô.
Địa vị xã hội, quả thật là một thứ tốt đẹp.
Ôn Sơ nâng ly trà, chạm nhẹ với ly của Chủ tịch Lý. Ông tuổi đã cao, cũng không uống rượu, chỉ ngồi trò chuyện với cô. Công ty này hiện giờ là một trong những ông lớn trong ngành mỹ phẩm nội địa, mức phí ký hợp đồng cực kỳ cao.
Lần ký này là hợp đồng kéo dài năm năm.
Trong lúc trò chuyện, bản hợp đồng cũng được mang tới. Không biết từ lúc nào, cô đã ký tên xong xuôi.
Đêm đã khuya.
Rời khỏi phòng bao, Chúc Như mang theo mùi rượu phảng phất, cười nói: “Đúng là nhà giàu có khác.”
Ôn Sơ và Tiểu Chỉ đỡ cô đi.
Chúc Như nói: “Không cần đâu, tửu lượng của chị tốt mà.”
Ôn Sơ khẽ cười: “Rồi, biết rồi.”
Lên xe trở về căn hộ thuê, rửa mặt xong, cô nằm dài trên giường. Cả tối nay chưa ăn gì nhiều, bụng dưới có hơi lạnh, đúng vào kỳ kinh nguyệt. Cô đưa tay đặt lên bụng.
Lòng bàn tay không đủ ấm, cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Sáng mai còn phải dậy sớm, buổi chiều Dư Hân Chi đã nhắn tin báo tin — Cố Trình đã tỉnh lại.
Tim cô khẽ thả lỏng.
Sáng hôm sau, mọi thứ bắt đầu từ rất sớm. Hơn bảy giờ cô đã dậy, vội vã đến điểm quay quảng cáo. Cảnh quay kéo dài cả ngày, buổi tối trở về, gót chân cô đã rớm máu vì đi giày cao gót.
Ngày thứ ba.
Lễ khai máy phim truyền hình chính thức bắt đầu.
Các diễn viên chính đều có mặt, ai nấy đều quan tâm tới Ôn Sơ, khiến cô rất cảm kích. Bên ngoài, người hâm mộ đứng đông nghịt, máy ảnh nhấp nháy liên tục, hô vang tên cô.
Ôn Sơ cùng các diễn viên chính thắp hương, đứng cạnh nhau. Khi nhìn đạo diễn và nhà sản xuất tiến lên dâng hương, làn khói bay nghi ngút, ánh mắt cô dừng lại nơi lư hương, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Cố Trình cũng từng đứng nơi này, chắp tay thắp nén nhang.
Sau khi nhà sản xuất cắm hương xong, ông nói: “Tiếc là Cố tổng không thể tới.”
Đạo diễn liếc nhìn Ôn Sơ, nói: “Đúng thế, nghe nói mấy bộ phim trước anh ấy đều có mặt, thắp hương xong mới đi.”
Nhà sản xuất thoáng hoảng hốt: “Không lẽ vì Cố tổng không tới mà bộ phim này…”
“Làm gì có, đừng nói linh tinh. Diễn xuất của cô Ôn Sơ tốt như thế, lo gì.”
“Cũng đúng.”
Theo thông lệ, buổi tối có tiệc khai máy.
Nhưng mấy hôm nay Ôn Sơ bận túi bụi, đặc biệt là hôm qua phải mang giày cao gót đi lại cả ngày, thay đến bảy tám bộ đồ, gương mặt trước ống kính cứng ngắc đến mức sắp không cười nổi nữa.
Cô bàn với nhà sản xuất, chỉ uống vài ly rồi về sớm. Người kia cũng hiểu, sau vụ việc ở trung tâm thương mại, tinh thần của cô bị căng thẳng không ít, nên gật đầu đồng ý.
“Về nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Ôn Sơ cảm kích: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô rời đi, Chúc Như và Tiểu Chỉ ở lại. Chúc Như còn có chuyện muốn bàn với nhà sản xuất, cũng coi như thay cô dự tiệc.
Về đến nhà, cô tắm rửa, thay một bộ đồ thoải mái, để mặt mộc. Không son phấn, làn da trắng mịn ánh hồng, trông cô càng dịu dàng. Cô gọi xe đi đến bệnh viện.
Lúc ấy là buổi tối.
Đi thang máy, bước vào khu phòng bệnh.
Thông thường muốn vào thăm bệnh phải đăng ký, nhưng ở khu này, vì phòng bệnh ít, nên quy định cũng thoáng hơn. Từ ngoài phòng khách sáng đèn, bên trong chỉ có một ngọn đèn vàng dịu nhẹ. Ôn Sơ đứng ngoài cửa nhìn vào — Cố Trình đang ngủ, trên người là bộ đồ ngủ đen, đường nét gương mặt trong ánh sáng lờ mờ càng thêm rõ ràng, ưu việt đến mức khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Ôn Sơ nhìn anh vài giây.
Thực ra vẫn còn sớm, mới hơn chín giờ.
Anh đã ngủ rồi.
Cô mang đồ ăn đến, trên bàn trong phòng khách có xếp một đống tài liệu, đèn trong nhà vệ sinh vẫn sáng — có lẽ là mẹ anh đang ở bên trong.
Ôn Sơ bước tới, đặt đồ ăn xuống bàn, tiện thể để cả túi xách, rồi định đi vào phòng bệnh. Vừa xoay người, khuỷu tay cô vô tình làm đổ xấp tài liệu trên bàn.
Cả căn phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ một tiếng đồ rơi xuống đất cũng trở nên rõ ràng. Ôn Sơ ngồi xổm xuống, tất cả đều là tài liệu của văn phòng luật Dư Hân Chi, cô cẩn thận nhặt từng tờ một. Khi nhặt đến tờ cuối cùng, cô hơi khựng lại.
Phía trên tiêu đề là một công ty tín thác.
Bên dưới là tên của cô. Rồi từ đó xuống, từng dòng rõ ràng ghi lại số tiền gửi vào mỗi năm kể từ khi cô hai mươi tư tuổi: khoản đầu tiên ba trăm triệu, năm sau năm trăm triệu… cứ thế tăng dần.
Tính đến năm cô sáu mươi tuổi, trong đó bao gồm cổ phần của Hoa Ảnh, căn nhà ở Kim Vực, căn hộ hiện tại ở Kinh thị, vàng miếng, và cổ phần của Tập đoàn Cố thị…
Phần lớn đều là tiền mặt.
Còn lại là bất động sản và cổ phần.
Ôn Sơ đứng tại chỗ, cầm chặt tập tài liệu tín thác, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra.
Dư Hân Chi lau khô tay bước ra, vừa nhìn thấy Ôn Sơ thì hơi sững lại, sau đó mỉm cười: “Sơ Sơ, cháu đến rồi à?”
Ôn Sơ ngẩng đầu.
Dư Hân Chi vừa cười vừa bước về phía cô, hỏi: “Hôm nay là lễ khai máy đúng không?”
Ôn Sơ khẽ ngập ngừng, rồi gật đầu: “Vâng.”
Dư Hân Chi kéo ghế, nhưng động tác chợt dừng lại khi ánh mắt rơi xuống tập tài liệu trong tay Ôn Sơ. Ôn Sơ như bừng tỉnh, cô đặt tài liệu lên bàn, nói: “Lúc nãy cháu vô ý làm rơi xuống, nhặt lên thì thấy cái này ở dưới cùng.”
Dư Hân Chi mỉm cười: “Cố Trình vốn định để sinh nhật năm nay mới tặng cháu món quà này, không ngờ cháu lại nhìn thấy trước.”
Ôn Sơ mím chặt môi, đầu ngón tay ấn lên con số “24 tuổi” trên tờ giấy.
“Anh ấy bắt đầu lập tín thác từ khi nào vậy ạ?”
Dư Hân Chi khẽ cười: “Từ khi cháu hai mươi tư tuổi. Năm đó sinh nhật cháu, nó đã đến tìm dì để làm thủ tục này.”
Ôn Sơ nhìn chằm chằm vào những con số, không nói gì.
Dư Hân Chi thu dọn lại tập tài liệu, nói: “Cho nên dì biết đến sự tồn tại của cháu còn sớm hơn cả ông cụ.”
“Lần này thằng bé đến Hải Thành tìm cô, cũng là để tăng thêm cổ phần của Cố thị vào đó.”
Bà đặt lại tập tài liệu ngay ngắn: “Nó nói, nếu không thể đưa cháu quay về, thì đây chính là sự bảo đảm cho tương lai của cháu.”
Ôn Sơ mím môi, ánh mắt dừng lại ở phần sáu mươi tuổi trên bản tín thác.
Cô hỏi: “Nếu anh ấy không đưa được cháu về, sau này anh ấy sẽ ra sao?”
Dư Hân Chi đặt tài liệu xuống, ngồi bên bàn nhìn cô: “Dì cũng không biết, Sơ Sơ à, chuyện này cháu có thể tự hỏi nó.”
Ôn Sơ không lên tiếng.
Vài giây sau, cô cầm hộp đồ ăn đặt cạnh tay bà: “Dì, cháu mua ở cửa hàng dưới chung cư.”
Dư Hân Chi thoáng ngẩn người rồi cười: “Cảm ơn cháu, đúng lúc dì đang khát đây.”
Đó là một tiệm chè nổi tiếng.
Ôn Sơ đi vào phòng vệ sinh rửa tay, ngẩng đầu nhìn những giọt nước đọng trên gương mặt mình. Lông mi cũng ướt đẫm. Sau đó cô bước ra, hỏi: “Dì, hôm nay tình hình của anh ấy thế nào rồi ạ?”
“Không có vấn đề gì cả.”
“Vâng.”
Ôn Sơ bước đến phòng bệnh. Người đàn ông trên giường vẫn đang ngủ say. Anh mặc bộ đồ ngủ của chính mình, cổ áo hơi hé. Ôn Sơ đi tới, đứng bên giường nhìn anh mấy giây.
Rồi cô bướng bỉnh hạ thanh chắn giường xuống, chui lên nằm cạnh anh, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Cố Trình bị đánh thức giữa cơn mơ hồ, trong ánh sáng mờ tối, anh ngửi thấy hương hoa dành dành quen thuộc, theo bản năng vòng tay ôm lấy eo cô, khàn giọng hỏi: “Đau bụng à?”
Ôn Sơ khẽ lắc đầu: “Không.”
“Mấy giờ rồi?” Giọng anh trầm và khàn.
Ôn Sơ đáp: “Không biết.”
Cô cố tình không trả lời cụ thể, còn hơi làm nũng, ôm chặt lấy cổ anh. Anh sợ cô ngã, đưa tay kéo thanh chắn giường lên, để cô có thể tựa người vào đó.
Cố Trình lùi vào phía trong, ôm chặt lấy cô, giọng khàn đặc: “Dạo này bận lắm à?”
Ôn Sơ khẽ “ừ” một tiếng.
Anh khẽ hít lấy mùi hương từ mái tóc cô: “Bảo sao mấy hôm nay không thấy đến thăm anh.”
Ôn Sơ mím môi: “Còn đau không?”
“Không, vài hôm nữa là xuất viện rồi.”
Cô lại “ừ” một tiếng.
Cố Trình vẫn còn chút buồn ngủ, ôm lấy cô trong lòng. Hơi thở của Ôn Sơ phả lên cổ anh, ấm nóng, mềm mại. Anh khẽ thở dài: “Anh vừa nằm mơ.”
“Anh mơ thấy gì?”
Anh không trả lời. Trong giấc mơ, anh thấy cô rời bỏ mình, đi rất xa, xa đến mức anh không thể đuổi kịp.
Ôn Sơ nằm trong vòng tay anh, ngửi thấy hương trầm quen thuộc trên người anh, gợi lại vô số ký ức ấm áp trong quá khứ.
Cô hỏi khẽ: “Nếu như anh không thể đưa em về, anh sẽ thế nào?”
Cố Trình khựng lại. “Cô độc đến hết đời.” Anh cười khẽ, “Nhưng anh chắc chắn vẫn sẽ bám lấy em, nên cũng không biết sẽ thành ra thế nào nữa.”
Ôn Sơ nhướng mày.
“Anh đúng là rất phiền phức.”
Cố Trình: “…”
“Làm bao nhiêu chuyện xấu như thế, còn mặt mũi nào đi đưa em về nữa.”
“Anh xin lỗi.”
Ôn Sơ hừ nhẹ. Cô rời người ra một chút, ngẩng đầu: “Anh hôn em đi.”
Cố Trình hơi ngẩn người, cúi đầu nhìn cô, trong mắt thoáng chút không tin. Ôn Sơ kéo cổ anh xuống, khẽ hỏi: “Hôn hay không?”
Cố Trình mím môi, ngay giây tiếp theo, cúi đầu, mạnh mẽ áp môi lên môi cô. Ôn Sơ siết chặt cánh tay, bám lấy anh, đầu lưỡi anh luồn vào, hai người quấn lấy nhau.
Cổ và lưng anh vì những chuyển động mạnh mà căng ra, những vết rách nơi da thịt đau rát, nhưng anh hoàn toàn không cảm nhận được gì. Trong mắt anh, chỉ có người con gái trong vòng tay.
Rất lâu sau.
“Ôn Sơ, em đồng ý ở bên anh rồi đúng không?”
“Anh đoán xem.” Cô mỉm cười, khẽ hôn lên môi anh lần nữa. Anh cúi đầu, vùi mặt vào cổ cô.
“Anh đoán là có…” Trong giọng nói khẽ run, vài giọt nước nóng rơi xuống cổ cô.