Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 8

Thư My thoáng chột dạ, lập tức mỉm cười: “Cố thiếu gia nghỉ ngơi đi, tôi qua xem Tề Viện có cần giúp gì không.” Nói xong liền vội vàng rời khỏi.

Đúng là chạm vào “vảy ngược” của rồng, nhưng cũng coi như đã kiểm chứng được đôi phần, khóe môi cô ta càng cong lên.

Khương Nhiên thấy Ôn Sơ nửa đêm còn phải tới phim trường liền nhướng mày. Ngược lại, Tề Viện thở phào một hơi. Cô ta vốn đang trong trạng thái không tốt, ban ngày còn nghĩ sẽ được đạo diễn Đường quyết định chọn thẳng vào vai diễn, ai ngờ ông chỉ hẹn ra gặp gỡ nói chuyện về quá trình quay nữ hiệp khách. Lúc nghe đạo diễn Đường khen ngợi Ôn Sơ, lòng cô ta đã thấy vô cùng khó chịu.

Sau đó, cô ta lại vô tình nhìn thấy trong chiếc iPad của đạo diễn một tấm ảnh chụp màn hình. Tấm ảnh ấy đến từ bài viết trên [Bộ tộc] từng nghi ngờ về diễn xuất của cô ta. Bài viết ấy đã bị xóa từ lâu, nhưng lại xuất hiện trong máy của đạo diễn Đường, điều này có nghĩa là gì?

Ông đã đọc qua nó.

Trang [Bộ tộc] kia, cô ta nhất định sẽ kiện đến cùng, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.

Tề Viện liếc sang Ôn Sơ đang đứng bên cạnh, rồi rời khỏi máy quay, cầm điếu thuốc bước đến khu nghỉ. Vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Trình đang ngồi tựa lưng trên ghế đối diện, nhắm mắt bù giấc.

“Cậu ta theo thế thân của em đến đấy.” Thư My mở bình giữ nhiệt, đưa cho cô ta. Trong đó là nước sâm. Tề Viện nhận lấy, ánh mắt vẫn đặt trên người Cố Trình.

Một chiếc quần dài đen bản giới hạn, kết hợp với áo cùng tông, đôi chân dài đến mức không biết nên đặt ở đâu cho vừa. Ai đi ngang đều phải dè chừng tránh lối.

Bốn gia tộc lớn ở thủ đô – nhà họ Thẩm, nhà họ Văn, nhà họ Tiêu, nhà họ Cố – như một tấm lưới khổng lồ bao trùm cả bầu trời Kinh thị. Giữa họ lại duy trì mối quan hệ vô cùng tốt đẹp. Những đứa trẻ sinh ra trong những gia tộc này đều hiểu rõ quy tắc: một nhà vinh thì tất cả vinh, một nhà tổn thất thì tất cả cùng chịu. Chính vì vậy, nhà họ Tề đã bao năm dốc sức chen chân mà vẫn chẳng thể bước vào.

“A a, đẹp trai quá đi mất.”

“Nhỏ giọng thôi, đừng có mê trai công khai như thế.”

“Anh ấy trông như thế, ai nhìn mà chẳng xiêu lòng. Vấn đề là lại còn đối xử với cô Ôn tốt đến vậy, cả cảnh quay đêm cũng đi theo.”

Tiếng xì xào phía sau truyền tới, lọt trọn vào tai Tề Viện. Cô ta nhấp một ngụm nước sâm, tiện tay mở điện thoại. Chỉ một giây sau, mắt cô ta trợn lên, ngón tay siết chặt, sắc mặt thoáng chốc lộ vẻ khó coi.

Mấy cô gái kia vẫn líu ríu: “Công tử của đại gia tộc, quả thật rất si tình.”

Trên màn hình điện thoại, Phương Di đang đẩy cửa bước vào quán bar, bên cạnh là một cô gái mặc váy dài. Hai người nhìn nhau cười. Tề Viện “cạch” một tiếng, đặt mạnh bình giữ nhiệt xuống.

Âm thanh không lớn, nhưng đủ khiến mấy cô gái kia giật mình, nhận ra mình lắm lời, lập tức vội vã tản đi làm việc.

Ánh đèn chiếu xuống.

Cảnh trí chuẩn bị đâu vào đấy.

Phó đạo diễn bắt đầu giảng lại cảnh. Ôn Sơ trong bộ váy phấn đào, dung nhan như hoa ngọc, chăm chú lắng nghe. Bao năm đi theo Tề Viện, cô thực sự cũng học hỏi được không ít.

Sau khi phó đạo diễn rời đi, Khương Nhiên mỉm cười nhìn Ôn Sơ, dịu dàng chào hỏi: “Cô Ôn, lại gặp nhau rồi.” Anh mặc bộ quan phục xanh thẫm, dáng vẻ nho nhã ôn hòa. Ôn Sơ ngẩng đầu, mỉm cười đáp: “Thầy Khương, lại làm phiền thầy rồi.”

Diễn cùng diễn viên đóng thế vốn là thử thách không nhỏ cho anh, mà cũng càng bất tiện hơn. Khương Nhiên khẽ lắc đầu, cười nói: “Không phiền, tất cả đều vì bộ phim thôi.”

Ôn Sơ mỉm cười đáp lại.

Đạo diễn ra hiệu cho bọn họ đi thử cảnh, tìm góc máy trước. Khương Nhiên vươn tay mời, Ôn Sơ bước về phía trước. Ống kính ghi lại bóng lưng hai người trên chiếc cầu. Tình tiết kể rằng nhân vật của Khương Nhiên bắt đầu nghi ngờ nhân vật của Tề Viện không chỉ là tiểu thư của quan gia bình thường, mà còn ẩn giấu một thân phận khác.

Ánh mắt anh dừng trên gương mặt nghiêng của Ôn Sơ, vừa thăm dò, vừa ẩn chứa sự ngưỡng mộ. Cảnh sắc trên cầu, dưới cầu đều tuyệt đẹp, không khí lập tức dệt nên.

Cố Trình bị đánh thức, mở mắt nhìn cảnh quay của hai người trong màn hình.

Hơn bốn giờ sáng.

Cố Trình nắm tay Ôn Sơ bước ra ngoài.

Vài phân cảnh chính bắt buộc Tề Viện phải tự diễn, còn Ôn Sơ thì đã xong việc. Cô xách váy vào thay đồ, đi được nửa đường lại ngáp một cái. Bỗng nhớ ra mình để quên thỏi son trong phòng thay, liền nói với Cố Trình: “Em quay lại lấy thỏi son, để quên trong phòng rồi.”

Cố Trình: “Để lần sau đi.”

“Không được, phòng thay đồ đông người lắm.” Ôn Sơ đưa đồ đang cầm cho anh. Cố Trình thuận tay nhận lấy, giọng khàn thấp: “Đi nhanh rồi về.”

“Ừm.”

Anh cầm chiếc áo khoác mỏng và túi xách nhỏ của Ôn Sơ, lấy chìa khóa xe ra, bước đi phía trước. Trời chưa sáng, đèn xe bật lên rọi thẳng.

Anh vừa đi mấy bước thì bắt gặp Tề Viện.

Cô ta đang gọi điện thoại, ngón tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt mệt mỏi. Cố Trình khẽ gật đầu chào rồi đi tiếp, bỏ áo khoác và túi của Ôn Sơ vào trong xe. Anh lại bước ra, chuẩn bị ngồi vào ghế lái.

Tiếng gõ vang lên ở đầu xe.

Cố Trình dừng lại, ngẩng mắt nhìn.

Tề Viện xoè tay, nói: “Thuốc lá?”

Cố Trình nhướng mày, kịp phản ứng, anh đi ra phía cốp sau xe, liếc mắt quét một vòng rồi mở nắp cốp, lấy ra hai hộp thuốc lá, quay lại đưa cho Tề Viện.
Tề Viện đón lấy, nhìn anh hỏi: “Không định khuyên tôi hút ít đi à?”

Cố Trình đút tay vào túi quần, đứng ngược sáng, giọng nhàn nhạt: “Khuyên không được, cậu cứ tự nhiên.”

Tề Viện nghe xong liền bật cười, dung mạo càng thêm rực rỡ.

Ôn Sơ cầm thỏi son từ trong bước ra, từ xa liền thấy cảnh ấy: Cố Trình đưa thuốc cho Tề Viện, cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người. Bước chân cô khựng lại theo bản năng. Ánh đèn xe rọi thẳng xuống hai bóng dáng, trong thoáng chốc, cô bỗng như nhớ về tám năm trước, khi họ từng cùng nhau khiêu vũ.

Lúc đó, nét mặt của Cố Trình thế nào nhỉ?

Dịu dàng ư?

Sao có thể là dịu dàng được.

Chính ý nghĩ ấy khiến Ôn Sơ chợt sợ hãi. Cô lại nhớ tới lời Tịch Ninh: “Người nhà của cậu, quả thật rất che chở cho Tề Viện nhỉ..”

“Ôn Sơ.” Cố Trình xoay người, thấy cô bước ra liền gọi một tiếng.

Ôn Sơ hoàn hồn, đi về phía anh. Anh nắm lấy tay cô, hỏi: “Lấy được chưa?”
Ôn Sơ ngẩng đầu gật nhẹ: “Lấy được rồi.”

Cố Trình đưa cô vào ghế phụ, cúi người thắt dây an toàn cho cô. Qua ô kính xe, Ôn Sơ nhìn thấy Tề Viện xách hộp thuốc, ánh mắt nhàn nhạt lướt về phía họ, rồi xoay người đi vào phim trường. Hương gỗ trầm thoang thoảng trên người anh, khoảng cách họ gần trong gang tấc, đường nét nghiêng mặt khiến tim cô khẽ run.

Cô giơ tay vòng lấy cổ anh. Cố Trình vừa thắt xong dây, chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bị ôm lấy. Anh cúi mắt bật cười: “Sao thế?”

Ôn Sơ không trả lời.

Trên người cô còn vương chút mồ hôi, nhưng mồ hôi hòa vào hương thơm đặc trưng, lại thành thứ hương thơm vương vấn. Cố Trình đưa tay siết eo cô, mũi chạm vào cần cổ, rồi khẽ hôn lên bên tai cô. Ôn Sơ rùng mình, anh thấp giọng hỏi: “Có buồn ngủ không?”

Ôn Sơ lúc này mới đáp: “Có hơi hơi.”

Anh chôn mặt nơi hõm vai cô, m*t khẽ một cái, cười nói: “Có hơi thì cũng đừng ngủ vội, trên đường về nhà em có thể chợp mắt trên xe trước.”

Câu nói mang ngụ ý rõ ràng.

Đôi tai Ôn Sơ đỏ bừng. Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ buông tay. Cố Trình cười nhìn cô một cái rồi mới rời khỏi ghế phụ.

Khi về tới nhà, cô bị ép xuống lớp chăn mềm mại, Cố Trình giữ chặt eo, chặn môi cô, nuốt hết những âm thanh khẽ khàng. Ngón tay cô cắm sâu vào bờ vai anh, tấm ga màu nhạt loang lổ nước. Anh vùi xuống, theo đường cong cổ mà hôn xuống thấp hơn. Bàn tay còn lại của cô nắm chặt lấy ga, vò thành nắm.

Đầu ngón tay anh lướt dọc thắt lưng, khơi lên từng cơn run rẩy trên da thịt. Anh kh* c*n v*nh t** cô, tiếng nói dịu dàng đến trêu ghẹo. Ôn Sơ xấu hổ đến mức muốn đẩy anh ra. Nhưng chẳng nhúc nhích nổi, thân thể anh vững chãi như bức tường. Anh ép chặt, bế cô lên, đưa thẳng vào phòng tắm.

Mọi nơi họ đi qua, nền đất đều vương nước.

Khi trời tờ mờ sáng, Ôn Sơ mới mệt lả mà thiếp đi. Cố Trình lại chẳng còn thời gian nghỉ ngơi. Anh kéo chăn đắp kín cho cô, cúi xuống hôn lên ấn đường rồi đứng dậy thay quần áo tới công ty.

Trong bếp, anh để lại một mảnh giấy, dặn dì giúp việc làm cơm theo lời ghi, nhớ đừng đánh thức cô, cứ để cô ngủ tiếp. Nhận được lời dặn, dì giúp việc làm gì cũng chú ý không tạo ra tiếng động lớn, cả căn hộ rộng lớn yên tĩnh như không có ai.

Gần trưa, Ôn Sơ mới tỉnh, trên người mặc bộ đồ ngủ mềm mại, vừa ngáp vừa lê bước, thần sắc lơ mơ. Quay đêm, nhất là lúc phải thức trắng nửa đêm, khiến đồng hồ sinh học của cô bị đảo lộn. Cô ngồi ở quầy bar bếp, chậm rãi uống canh, ăn cơm. Dì giúp việc xem cô như con gái, không ngừng khuyên nhủ cô ăn nhiều thêm. Ôn Sơ không nỡ từ chối, bèn uống thêm một bát canh.

Dì cười hỏi: “Chiều nay cô muốn ăn gì không?”

Ôn Sơ nghĩ một lát, giọng khẽ: “Sao cũng được ạ, dì cứ sắp xếp.”

“Thế thì để tôi lo, cô nghỉ ngơi cho tốt.”

“Vâng.”

Ăn xong, cô ra phòng khách. Trên sofa vẫn vương mấy tập kịch bản của bộ phim này. Ôn Sơ ngồi xuống thảm, lật ra xem, nhân tiện tập plank. Điện thoại bỏ trên bàn trà bỗng sáng màn hình, là tin nhắn của Thư My:

[Thư My]: Ôn Sơ, tối nay có cảnh quay đêm.

Cô liếc mắt, không trả lời, tiếp tục động tác plank, vừa tập vừa đọc kịch bản. Bộ phim này liên quan tới khảo sát khoa học, cảnh thoại nhiều, mà cảnh võ cũng chẳng ít. Nhân vật Tề Viện thủ vai là nữ giả nam, có võ công, vì thế thường có nhiều pha võ thuật. Thời nay quay phim không nhất thiết cần diễn viên đóng thế chuyên nghiệp, chỉ cần có võ sư chỉ đạo tại chỗ, tập vài ngày là có thể lên hình. Nhiều diễn viên từng đóng nhiều phim, kinh nghiệm dày dạn, quay cảnh đánh nhau cũng không thành vấn đề.

Tề Viện chính là kiểu đó. Cô ta từng đóng vai nữ hiệp nên những cảnh võ thuật trong bộ phim này không cần chỉnh sửa. Nhưng hiện tại, toàn bộ phần đó đều rơi vào tay Ôn Sơ. Sắp tới mấy cảnh liền nhau đều liên quan đến võ thuật. Mồ hôi từ trán cô nhỏ xuống kịch bản, loang chữ.

— “Thanh Bình tung người né tránh ánh mắt dò xét của Dung Dạ…”

Thanh Bình là vai của Tề Viện, Dung Dạ là vai của Khương Nhiên. Đoạn này chính là cảnh tối nay Ôn Sơ phải đóng thế cho Tề Viện. Đời diễn viên đóng thế vốn dĩ như thế, nhân vật có tên có họ, còn cô mãi mãi chỉ là “cô Ôn”, bất kể có thay bao nhiêu vai, cũng chẳng hề gắn với cái tên nhân vật nào.

Kết thúc bài tập plank, Ôn Sơ đẩy kịch bản ra, mồ hôi rơi lấm tấm. Cô đổi tư thế, vừa tập vừa xem.

Mây đen tản ra, buổi chiều nắng hắt vào phòng. Cơn buồn ngủ ập đến, Ôn Sơ ngủ quên ngay trong phòng khách.

Khoảng bốn giờ, Cố Trình về tới nhà, bắt gặp cảnh Ôn Sơ đang ngủ gục trên bàn trà. Váy dài xõa xuống đất, mái tóc rủ mềm, ánh nắng chiếu lên hàng mi, dáng vẻ vô cùng an tĩnh. Anh cởi áo khoác trên tay, đặt lên sofa, cúi người nhìn cô. Dung nhan thanh tú, trong mắt anh, hình ảnh ấy đẹp đến ngẩn ngơ.

Nhất là vào giây phút này, Cố Trình ngắm nhìn, bất giác mà thất thần. Rồi anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô lên, đưa vào phòng ngủ chính.

 

Bình Luận (0)
Comment