Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 9

Ôn Sơ mơ màng biết anh đã về, nhưng ccô quả thực quá buồn ngủ, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy tiếng. Anh đáp lại một câu, cô liền ngủ thiếp đi lần nữa.

Cố Trình thay một bộ vest, rồi lại quay về công ty.

Khoảng hơn sáu giờ chiều, Ôn Sơ tỉnh dậy, ăn cơm xong, dọn dẹp qua loa rồi ra ngoài. Tài xế chờ sẵn để đưa đón cô, đưa cô đến phim trường. Bên trong náo nhiệt ồn ào, vừa mới thay đổi bối cảnh, ai nấy đều đang tất bật dọn dẹp. Ôn Sơ đi vào phòng hoá trang thay đồ, nơi này nhỏ hơn chỗ trước, mười mấy người chen chúc trong một căn phòng, không khí ngột ngạt chẳng mấy chốc đã khiến người ta đổ mồ hôi, mùi vị lẫn lộn khó chịu vô cùng.

Cô vừa trang điểm xong thì nghe thợ make-up nói: “Cô Tề chiếm phòng hóa trang lớn nhất ở đối diện, nên chúng ta mới phải chen chúc ở đây.”

Ôn Sơ theo ánh mắt đầy oán thán của vài diễn viên nhìn sang, thấy cánh cửa bên kia mở toang, bên trong rộng mênh mông, chỉ riêng bàn trang điểm đã có ba cái, mà chỉ phục vụ một mình Tề Viện.

Lúc ấy, cô ta đang ngồi trên ghế, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, mấy thợ trang điểm và phục trang đang vây quanh phục vụ.

“Nghe nói tối nay đạo diễn lớn Phương Di sẽ đến thăm đoàn, nên tâm trạng cô Tề vui lắm.”

Có người nhỏ giọng bàn tán.

“Thảo nào mặt mày hớn hở thế.”

Tiếng cười khẽ, nửa như châm chọc.

Mối dây dưa giữa Tề Viện và Phương Di, cả đoàn làm phim không ai là không biết, đôi khi cũng đem ra bàn luận vài câu, nhưng tuyệt đối không dám nói trước mặt nhân vật chính.

Trang điểm xong, nhân viên trường quay đến giục, Ôn Sơ xách váy đi ra, vừa vặn Tề Viện cũng từ đối diện bước ra. Hai người mặc cùng một bộ trang phục, đối diện nhau nơi hành lang, một người đi một mình, một người phía sau có cả nhóm trợ lý đi theo. Tề Viện liếc Ôn Sơ một cái, rồi rẽ trước, chiếm đường đi.

Ôn Sơ đành dừng lại nhường, đợi đoàn người của cô ta đi qua rồi mới tiếp tục vào trường quay. Vừa đến nơi, nhân viên trường quay đã gọi tên cô, Ôn Sơ ngẩng đầu.

Anh ta xách theo một hộp bánh ngọt cùng vài phần đồ ăn, vội vàng chạy đến. Ôn Sơ ngạc nhiên: “Cái này là?”

Người kia đưa đồ cho cô: “Là tài xế của cô vừa mang đến, nhờ tôi đưa vào cho cô. Nói là anh Cố đặt cho cô đấy.”

Ôn Sơ hơi ngẩn ra, nhìn thấy phía trên còn kèm mảnh giấy nhỏ, mở ra xem.

Nét chữ của Cố Trình vô cùng đẹp, phóng khoáng như rồng bay phượng múa.

— Đừng để đói.

Khoé môi Ôn Sơ khẽ cong, ánh mắt bừng sáng, cô nhận lấy đồ, nói cảm ơn với nhân viên rồi quay người đặt bên chỗ ngồi của mình.

Ngay bên cạnh, Tề Viện và mấy người khác đang tụ tập. Thư My vừa cầm quạt mini, vừa nói chuyện với Tề Viện. Ánh mắt mấy người thoáng nhìn về phía Ôn Sơ, thấy cô nâng hộp đồ trong tay, niềm vui hiện rõ trên gương mặt, toả ra từ trong ra ngoài. Thư My khẽ hạ giọng: “Chẳng có gì đáng để chú ý cả, vốn dĩ cái này nên là…”

— Của cô ta.

Mấy chữ chưa kịp thốt ra, nhưng Tề Viện sao có thể không hiểu, ánh mắtcô ta khẽ cụp xuống, rồi quay đi.

Lúc phó đạo diễn lên giảng giải cảnh quay, nhờ có Ôn Sơ nên một số cảnh có thể tách riêng. Chẳng hạn mấy cảnh võ thuật, Ôn Sơ đảm nhận, còn Tề Viện chỉ cần quay cảnh tình cảm.

Tuy vậy, vẫn có vài đoạn di chuyển vị trí cần Ôn Sơ hỗ trợ đi trước. Ôn Sơ thay Tề Viện diễn thử, Tề Viện khoanh tay đứng sau máy quay, nhìn động tác của cô rồi nói: “Không phải bảo đi sang trái sao? Sao lại đi sang phải.”

Ôn Sơ cau mày, quay sang nhìn đạo diễn.

Đạo diễn mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể giơ tay ra hiệu để cô thử đi sang trái. Nhưng thực ra, vị trí ban nãy của Ôn Sơ mới là chuẩn nhất.

Cô im lặng, bước sang trái.

Đạo diễn phải ra hiệu cho quay phim điều chỉnh theo, lúc ấy mới thật sự tìm thấy góc máy.

Tề Viện chỉ ngón tay lên cánh tay mình, chậm rãi nói: “Đến một bước đi vị trí còn sai được, diễn viên đóng thế thì vẫn chỉ là diễn viên đóng thế thôi.” Tối nay cô ta quả thực khác thường.

Ôn Sơ vẫn không đáp lại. Đạo diễn và mấy người khác cũng đành bất lực. Di chuyển xong vị trí, Ôn Sơ được phó đạo diễn dẫn đi quay cảnh võ.

Cảnh này cô quay một lần đã đạt.

Trong khi đó, Tề Viện bên kia cứ phải quay rồi dừng, Khương Nhiên ngáp liên tục, cầm ly cà phê Americano chống lại cơn buồn ngủ. Mọi người đều cùng chờ đợi.

Đúng lúc nghỉ giải lao, Phương Di mới thong thả xuất hiện. Vừa bước vào, ngay cả đạo diễn cũng xoay người bắt tay chào hỏi. Anh ta mặc một bộ vest xám, tay cầm quạt giấy.

Không ít người ngưỡng mộ, dõi mắt nhìn theo, dù sao anh ta cũng là biên kịch vàng nổi tiếng trong giới. Tề Viện ngậm điếu thuốc, nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt vương chút oán trách.

Phương Di đi đến trước mặt cô ta, gập quạt lại, nói: “Chẳng phải anh đã tới rồi đây sao?”

Tề Viện nheo mắt: “Anh còn có thể đến muộn hơn nữa cơ mà.”

Phương Di cười khẽ, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống: “Thăm đoàn thì có gì là sớm với muộn, đến được là tốt rồi.”

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, trong lòng Tề Viện dâng lên cơn bực bội, nhưng lại không tiện phát tác giữa chốn đông người,cô ta nói: “Ra phòng nghỉ với tôi.”

“Không đi, anh ngồi đây xem cũng được.” Phương Di vắt chân, ánh mắt quét khắp phim trường, rồi dừng lại ở chỗ Ôn Sơ.

Lúc ấy, cô đang quay cảnh võ, tay cầm thanh trường kiếm mềm của Thanh Bình, người treo dây cáp trên cao, gió thổi vù vù, giữa không trung đối chiếu với mấy diễn viên khác, chiêu thức gọn gàng dứt khoát, chiêu nào ra chiêu ấy.

Máy quay ống kính dài, không thu được gương mặt cô, nhưng từng động tác đều lọt trọn vào khung hình.

Phương Di nhướng mày, đứng dậy, cầm quạt đi tới, đứng sau ống kính nhìn Ôn Sơ. Anh ta là biên kịch, dĩ nhiên có tiếng nói.

Anh ta nói: “Diễn viên đóng thế này cũng thú vị đấy, quay không tệ.”

Đạo diễn quay đầu thấy anh ta thì cười: “Đúng thế, biên kịch Phương, tôi cũng thấy vậy.”

Phương Di ngẩng lên nhìn Ôn Sơ, nói: “Cảnh cuối của nữ hiệp khách là cô ấy quay phải không? Có để tâm mới quay ra được thứ tôi muốn.”

Đạo diễn nghe nhắc tới nữ hiệp khách thì lập tức hiểu, dạo gần đây bộ phim ấy đang gây bão khắp nơi. Phim của bọn họ năm sau mới công chiếu, nếu nữ hiệp khách được đón nhận tốt, chắc chắn sẽ mang lại sức nóng cho họ. Ông khen: “Đúng là do cô Ôn quay, kịch bản của nữ hiệp khách cũng rất xuất sắc.”

“Do tôi viết thì làm sao mà không hay cho được.” Phương Di nói thản nhiên.

Tề Viện đứng sau lưng, đã dập tắt điếu thuốc. Ánh mắt cô ta bám chặt lấy Phương Di, rồi dõi theo ánh nhìn của anh ta. Cơn giận bị dồn nén sắp bùng phát.

Cô ta hít sâu một hơi, lời khen của Phương Di dành cho Ôn Sơ vẫn lọt vào tai. 

Tề Viện tức giận đến nỗi muốn bật cười, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự giá lạnh trong mắt.

Cô ta bước lên một bước.

Thư My lập tức chặn lại, hạ giọng: “Đây là phim trường, mọi người đều đang nhìn, bình thường em có thể cãi nhau với anh ta qua điện thoại thì cũng thôi đi, nhưng ở đây thì đừng. Nhịn một chút.”

Tề Viện quay đầu nhìn Thư My: “Chị có nghe thấy anh ta nói gì không? Bộ phim này là do em quay, Ôn Sơ chỉ có mấy cảnh đóng thế, sao bao nhiêu công lao đều thành của cô ta?”

Thư My nheo mắt nhìn dáng người Ôn Sơ, thấp giọng: “Cô ta không gây sóng gió nổi đâu. Điều em cần làm bây giờ là giải quyết chuyện giữa em và Phương Di, tiếp tục hay kết thúc, phải có quyết định rõ ràng. Nhà họ Tề và công ty của chúng ta đều mạnh thế này, chẳng có gì phải sợ.”

Tề Viện tức đến run người, nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Di. Ký ức ngày trước thoáng qua – khi ấy cả hai đều là lính mới, chỉ là Phương Di nổi tiếng sớm hơn cô ta. Một bộ phim trinh thám của anh ta bất ngờ bùng nổ, trực tiếp giúp anh ta đoạt giải Biên kịch xuất sắc nhất năm, còn cô ta thì chỉ vừa chớm nở, chưa vững vàng.

Hai người nên duyên nhờ phim ảnh, nhưng mấy năm qua, dần dần có gì đó thay đổi. Họ không còn tìm lại được tình cảm ban đầu, tình cảm của Phương Di từ lâu đã lệch hướng, lòng anh ta cũng chẳng còn ở nơi cô ta nữa.

Trải qua sự thất thường của Phương Di, Tề Viện tưởng rằng đàn ông trên đời đều giống vậy. Nhưng Cố Trình ở bên Ôn Sơ bốn năm, vẫn chưa từng thay đổi, vẫn luôn tốt như thế.

Cô ta chỉ thấy buồn cười.

Thì ra có những người thực sự có thể trước sau như một.

Thư My đưa điện thoại cho Tề Viện xem: “Em xem, tối qua anh ta ngủ lại ở đâu? Còn mấy bức ảnh này nữa, chị đều lưu lại rồi. Chuyện anh ta trăng hoa trong giới đều là bằng chứng cả.”

Ánh mắt Tề Viện lướt qua màn hình, thấy rõ từng bức ảnh. Đêm qua, Phương Di ở lại chỗ một nữ diễn viên nhỏ của đoàn phim khác. Một biên kịch nam qua đêm trong phòng một nữ diễn viên, còn có thể là vì lý do gì chứ.

Chưa kể những bức sau – ở quán bar, trong yến tiệc, mặt kề mặt thân mật. Tề Viện gạt điện thoại ra, châm điếu thuốc khác, run rẩy rít một hơi.

Thư My vỗ vai trấn an cô ta.

Phương Di xem xong cảnh quay của Ôn Sơ rồi đi ra, vừa phe phẩy quạt vừa thấy Tề Viện đang hút thuốc.

Tề Viện nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt giao nhau, trong mắt cô chẳng còn tia sáng nào nữa. Phương Di mỉm cười mở miệng: “Thăm đoàn của em cũng xong rồi, anh đi trước.”

“Anh thăm đoàn của tôi? Anh là đến vì người khác thì có.” Tề Viện chua chát nói. Phương Di không đáp, chỉ cười cười rồi rời đi, lái chiếc xe thể thao ra khỏi phim trường.

Nửa đêm, cảnh quay càng nặng. Có hai cảnh tĩnh của Tề Viện vẫn do Ôn Sơ đóng thế. Ôn Sơ đứng trước ống kính, còn Tề Viện thì đứng đó hút thuốc. Ai cũng nhận ra trạng thái của Tề Viện không ổn, nhất là Ôn Sơ, bởi Tề Viện mấy lần cố ý gây khó dễ. May mà có đạo diễn hòa giải.

Ôn Sơ đếm giờ, quay lâu dễ đói. Cô mở hộp đồ ăn Cố Trình cho người mang đến, toàn là những món cô thích, còn có cà phê latte. Ăn xong, cô quay lại phim trường, treo mình lên dây cáp, tiếp tục cảnh mới.

Thức đêm khiến đầu óc tê dại, về sau không ít người co ro ngủ ngay ở phim trường. Tề Viện cũng trở về phòng nghỉ, chỉ còn Ôn Sơ lơ lửng trên không, quay đến hết cảnh.

Trời vừa hửng sáng, cảnh quay mới kết thúc. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Ôn Sơ thay đồ, khoác ba lô, cầm điện thoại rời phim trường. Cô nhìn thấy ánh bình minh phía chân trời, cũng thấy chiếc xe của Cố Trình chạy đến.

Khoảnh khắc ấy, Ôn Sơ chạy về phía anh. Cố Trình vừa xem xong điện thoại, ngẩng đầu liền thấy bóng dáng cô lao đến.

Anh đưa tay ra.

Ôn Sơ nhào vào lòng anh, Cố Trình ôm chặt lấy cô.

Cô vùi trong ngực anh, anh đưa tay đỡ lấy sau đầu cô, khẽ hỏi: “Mệt không?” Cô tựa vào vai anh, khẽ gật đầu.

“Về nhà ngủ nhé.” Anh dịu giọng, mở cửa ghế phụ, đưa cô ngồi vào. Hai người ôm nhau giữa buổi bình minh, như một khung cảnh trong tranh ngay bãi đỗ xe.

Một vài diễn viên tan làm đi ngang qua, đều thấy cảnh ấy, vừa đẹp mắt vừa khiến người ta ghen tỵ. Xe bảo mẫu của Tề Viện cũng chạy thẳng đến cổng đón cô ta, trong xe, Tề Viện cũng nhìn thấy khoảnh khắc ấy – Cố Trình cúi người đóng cửa xe cho Ôn Sơ.

Lên xe rồi, Ôn Sơ gà gật buồn ngủ. Chiếc Porsche lướt đi êm ái. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đang sạc reo vang. Ôn Sơ mở mắt, là mẹ gọi đến. Cô tỉnh táo lại, bắt máy.

“Tiểu Sơ, con vừa dậy à?” Giọng nói dịu dàng của Diệp Khởi Phương truyền tới. Ôn Sơ khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Vâng, con vừa tỉnh.”

“Mẹ còn nghĩ gọi sớm thế này chắc con vẫn đang ngủ, không ngờ con nghe máy.” Diệp Khởi Phương sau ca phẫu thuật ung thư vú, mấy năm nay rất khó ngủ, thường dậy sớm, có lúc còn phải dựa vào thuốc mới chợp mắt được. Ôn Sơ biết rõ, liền cười nói: “Mẹ, thỉnh thoảng con cũng dậy sớm mà.”

Diệp Khởi Phương bật cười, cầm quần áo ra ban công, nhìn bầu trời hừng đông, khẽ hỏi: “Dạo này con bận lắm không? Công ty có sắp xếp phim mới cho con không? Cô Tề Viện trước đây chẳng phải nói mấy năm sau sẽ tìm phim cho con đóng sao? Giờ cô ấy đã sắp xếp chưa?”

Bình Luận (0)
Comment