Buổi thượng triều hôm nay cũng giống như mọi hôm, đều là những việc lặt vặt lông gà vỏ tỏi thường ngày, buồn chán đến độ vài đại thần nhịn không được mà đưa tay lên che miệng ngáp.
Lúc sắp bãi triều, Lăng đế đột nhiên nhìn đến vị trí của Diệp Yến, nói: "Diệp khanh gia, trẫm nhớ không lầm thì trong nhà khanh còn có một tiểu quân quý tên Diệp Cẩm vẫn chưa gả đi?"
Diệp Yến thoáng ngây người, nhưng rất nhanh đã định thần trở lại, bước ra phía trước, cung kính chấp tay.
"Khởi bẩm hoàng thượng, đúng vậy, trong nhà còn có một tiểu nữ chưa gả."
"Vừa hay thập nhất gia vẫn chưa thành thân, có thể để lệnh ái gả cho nàng."
Trong nháy mắt cả điện đều rơi vào trầm mặc, không ai dám hít thở mạnh, đều nén đến mặt mũi trắng bệt, tay chân run lẩy bẩy.Trên mặt bày ra vẻ kinh hồn táng đảm, nghĩ thầm, hoàng thượng điên rồi!!!
Gương mặt Diệp Yến đen dần, vặn vẹo khó coi vô cùng, cơ hồ nghe được tiếng nghiến chặt răng ken két. Diệp Tố Cung sững sờ trợn lớn mắt, nhìn sang Diệp Viễn bên cạnh, hắn cũng đồng dạng kinh hãi, không tin được vào tai của mình.
"Không được!!"
Diệp Yến nhanh chóng quỳ sụp xuống, hô lớn: "Hoàng thượng, vạn vạn không được!"
"Vì sao?" Lăng đế thoáng chau mày, có chút bất mãn trước sự phản đối của Diệp Yến: "Gả lệnh ái cho thập nhất gia có gì không tốt? Thập nhất gia là cao đẳng tước quý, màDiệp Cẩmcũng là cao đẳng quân quý, kết hợp vừa vẹn tài vẹn sắc, sao khanh lại không đồng ý?"
Diệp Yến nghiến chặt răng, hai tay siết thành đấm, không ngừng mắng chửi trong lòng. Lão hoàng đế hôm nay dụng tâm tính kế lên nàng, có lẽ đã hao tổn không ít công sức, nhất định sẽ không để nàng thoái thác, từng bước từng bước dồn vào đường cùng.
"Hoàng thượng, tiểu nữ trong nhà nông cạn, hơn nữa lớn lên không tài không sắc, không hợp với điện hạ, xin hoàng thượng thu hồi thánh lệnh."
Ngay cả Diệp Tố Cung cũng vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng, lệnh muội ngay cả chữ cũng không biết, chỉ làm xấu mặt điện hạ, thỉnh xin hoàng thượng thu hồi thánh lệnh."
Diệp Viễn theo chân mẫu thân và tỷ tỷ vội vã cầu xin: "Xin hoàng thượng thu hồi thánh lệnh!!"
Bên Diệp gia đã ra mặt hết, Lăng Ly Quân càng không thể không ra mặt, chậm rãi chắp tay bước lên trước: "Phụ hoàng, xin ngài suy xét."
Người trên vị trí cao quý ấy long nhan lạnh nhạt, khiến cả điện chìm trong trầm lặng lạnh lẽo đến gai người, bá quan văn võ không ai nói ai đồng loạt quỳ xuống, chỉ sợ hoàng thượng giận cá chém thớt, trách tội đến thì bọn họ lại không còn đường sống. Không cần nói thì ai cũng biết hoàng thượng nhất định sẽ không trách tội đến Diệp gia, nhưng bọn họ lại không phải người của Diệp gia, không có miễn tử bài, đứng ra can ngăn sẽ đánh rơi cả đầu.
"Ý trẫm đã quyết, các ngươi cũng không cần nói nhiều nữa." Lăng đế nghiêm giọng nói: "Mùa xuân năm nay tổ chức thành thân chi lễ cho điện hạ và tứ tiểu thư phủ tướng quân."
"Hoàng thượng!!!"
...
"Tỷ tỷ, ta thật sự không thích bọn họ đâu!"
Diệp Cẩm buồn bực đi đến bên cửa sổ, ngắt gãy mấy cành mẫu đơn trong chậu, thuận tay ném ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt dõi ra ngoài, phía xa kia là hoa viên của nhị tỷ, vài ba nha hoàn vẫn đang quét dọn lá rơi trên đất, âm thanh xào xạt xào xạt vẫn không ngừng vang lên.
Diệp Tú Anh lắc đầu, chậm rãi nói: "A Cẩm, không được hồ nháo, những người mà ta nói đều là nhân trung long phượng, khó ai có thể bì kịp."
"Tỷ tỷ ngươi có biết đại điện hạ năm nay bao nhiêu tuổi không a?" Diệp Cẩm quay lại, cao giọng: "Hắn gần bằng tuổi mẫu thân đó!"
"Nếu không chọn đại điện hạ, vậy có thể chọn tam điện hạ mà."
"Cái gì mà tam điện hạ?" Diệp Cẩm tức tối dậm chân: "Tỷ tỷ lấy thất điện hạ, ta lại lấy tam điện hạ, đây là hợp lẽ sao? Hơn nữa nàng ta cũng có chính phi rồi, tỷ tỷ muốn ta làm tiểu thiếp sao?"
Diệp Tú Anh nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy lời Diệp Cẩm nói cũng có lý, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn một người.
"Hay là chọn thập thất điện hạ đi."
"Thập thất điện hạ???" Diệp Cẩm suýt chút gào lên: "Nàng ta chỉ mới có bốn tuổi!!!"
"Không sao, có thể đợi lớn lên."
"Cái gì gọi là đợi lớn lên?" Diệp Cẩm buồn bực đến trước mặt Diệp Tú Anh, tỏ vẻ chán ghét: "Đợi khi nàng ta vỡ lòng thì A Cẩm cũng thành lão bà bà rồi!"
"Cũng không chênh lệch nhiều, chỉ mười hai tuổi thôi mà."
Diệp Cẩm: "..."
Thấy sắc mặt Diệp Cẩm càng lúc càng khó coi, Diệp Tú Anh vội cầm chén trà lên nhấp một ngụm, tiếp tục nghĩ xem có đối tượng nào khác phù hợp hay không.
Còn đang miên man suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng thông truyền bên ngoài, Diệp Tú Anh và Diệp Cẩm đưa mắt nhìn nhau, sau liền vội vã đi ra ngoài đón mẫu thân hồi phủ.
Không ngờ vừa đến tiền thính đã thấy mẫu thân một bộ dáng giận dữ, phía sau nhị tỷ tam ca đều đồng dạng mặt mày vặn vẹo khó coi.
Còn thêm một người nữa đi theo, thất gia Lăng Ly Quân!
Diệp Tú Anh ngại hỏi mẫu thân, liền đi vòng ra phía sau, đến chỗ Lăng Ly Quân, thấp giọng hỏi: "Gia, trong triều xảy ra chuyện gì sao?"
Lăng Ly Quân thở dài, thấp giọng nói: "Hoàng thượng muốn đem Diệp Cẩm gả cho thập nhất."
Diệp Cẩm đứng gần nhất nên nghe thấy rất rõ ràng, các vị điện hạ nàng cũng biết ít nhiều, thế nhưng lại chưa từng nghe qua thập nhất gia, không khỏi nghi hoặc hỏi lại: "Tỷ tỷ, thập nhất gia là ai?"
Gương mặt Diệp Tú Anh trắng bệt, không trả lời Diệp Cẩm mà đến trước mặt Diệp Yến, quỳ sụp xuống dập đầu: "Mẫu thân, vạn vạn không thể, ngài không thể đem A Cẩm gả cho thập nhất gia được!!"
"Tú Anh đứng dậy đi."
Lăng Ly Quân muốn đỡ Diệp Tú Anh đứng dậy, nhưng nàng không chịu, kiên quyết quỳ trên đất mà dập đầu, nếu như Diệp Yến không đồng ý, nàng sẽ dập đầu đến chết mới thôi.
"Đại tỷ đừng như vậy." Diệp Viễn vội vàng nói: "Đừng làm khó mẫu thân, thánh ý đã quyết, không tuân chính là kháng chỉ."
Nghe Diệp Viễn nói vậy, Diệp Tú Anh bắt đầu khóc lóc thảm thiết, khiến ai cũng không đành lòng nhìn: "Tại sao lại phải như vậy? Không thể thay đổi hay sao? Đem A Cẩm gả cho thập nhất gia, mẫu thân, ngài đành lòng sao? A Cẩm đã không như người khác may mắn, giờ đây còn phải gặp một phu quân như vậy, mẫu thân muốn A Cẩm sống sao đây?"
Diệp Cẩm bị đại tỷ làm cho mù mịt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao đại tỷ của nàng lại khóc như nhà có tang sự vậy? Gả cho ai mà không được, đối phương còn là vương gia, thân phận tôn quý, tại sao tỷ tỷ lại không vui?
"Đại tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Diệp Tú Anh nhìn thấy Diệp Cẩm phát ngốc, không biết được chuyện sắp tới sẽ tang thương thế nào, càng thêm thay tiểu muội muội đau lòng một phen.
"Mẫu thân sao ngài không nói gì vậy?" Diệp Tú Anh níu tay áo của Diệp Yến, khóc hô: "Ngài không phải rất thương A Cẩm sao? Sao giờ ngài lại như vậy?"
"Tú Anh, không phải ta không thương A Cẩm, mà là thánh ý khó cãi." Diệp Yến vươn tay dìu Diệp Tú Anh đứng dậy, nói: "Yên tâm, chờ đại sự thành rồi, mẫu thân nhất định sẽ cứu A Cẩm."
"Mẫu thân..."
Diệp Yến ý vị thâm trường gật đầu, vỗ vai Diệp Tú Anh hai cái.
Nhìn vào vị trí được vỗ, Diệp Tú Anh mím chặt môi, nàng phải tin mẫu thân, nhất định mẫu thân sẽ làm được!!
Thế nhưng trong lòng Diệp Tú Anh vẫn rất băn khoăn, làm sao có thể đem Diệp Cẩm gả cho thập nhất gia đây? Đứa nhỏ đáng thương này vừa sinh ra đã đần độn ngu ngốc, lớn lên lại phải gả cho một quỷ phu quân, thật sự rất tội nghiệp!
Lăng Ly Quân hiểu được trăn trở trong lòng ái phi, chỉ biết nhỏ giọng an ủi vài câu, lại không ngờ để cho Diệp Cẩm nghe thấy.
Diệp Cẩm nghe được không nhiều, nhưng nghe rõ nhất là chữ 'quỷ', lẽ nào thập nhất gia là quỷ sao?
Nghĩ đến bản thân gả cho quỷ, Diệp Cẩm liền rùng mình một cái, không phải là đùa chứ!?
-----------------------------------
Trong sân có một cái hồ nhỏ, giữa hồ bắc một cây cầu đá. Cạnh hồ có một cây phong lớn, cành lá xum xuê che khuất cả ánh mặt trời, không cách nào soi xuống được cây cầu đá.
Khoảng khuôn viên này vốn dĩ rất nhỏ, nhưng trong khuôn viên không có bài trí gì nhiều, cũng không có gia nhân hầu hạ, không gian xung quanh cũng trở nên vắng lặng trống trải hơn. Dưới đất đầy những chiếc lá vàng, không biết đã chất bao lâu, đều chất thành ba bốn núi lá nhỏ, lâu lâu bị gió thổi bay loạn.
Cánh cửa xiêu vẹo, bám bẩn, khi đóng khi mở đều vang lên âm thanh rắc rắc rợn người, tưởng chừng như có thể gãy đổ bất cứ lúc nào. Đôi câu đối cũ nát dán hai bên cánh cửa đã tróc xuống, mặt giấy đen đến mức không thể đọc được chữ nữa, chẳng biết là được dán lên từ lúc nào.
Cao cao phía trên là ba chữ Huyền Minh cung.
Đây là lãnh cung.
Ảm đạm như thế, lạnh lẽo như thế, lại càng không có nha hoàn hầu hạ, nơi này chẳng khác nào quỷ trạch, đến mức chẳng ai dám bén mảng đến.
Trên cầu có một người, một thân tố y thanh thoát, một tay vịn trên thành cầu, tay kia vén tóc dài bị gió thổi loạn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía tường đá đối diện. Tường đá bám đầy rêu, cũ kỹ, vài vị trí bị vỡ tạo thành lổ thủng, đá chất dưới chân tường.
Nhưng có ai biết được, sau bức tường này, chính là một khung cảnh hoàn toàn trái ngược. Là tẩm cung của thập tam điện hạ, đứa con được hoàng thượng yêu thương nhất, màn gấm tường cao, gia nhân trên dưới mấy trăm, ngày ngày náo nhiệt.
Khác biệt xa như vậy, khiến người khác không khỏi cảm thương một trận.
Gió thổi nhẹ, cuốn theo lá vàng khô héo hắt cùng lớp bụi thời gian dày đặc, bám lên y phục trắng, càng thêm chói mắt.
Cánh cổng tróc từng mảng sơn, bung từng lớp gỗ được đẩy ra, âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên gai người. Một nữ nhân mặc bố y cũ sờn bước nhanh vào Huyền Minh cung, không quên đóng cổng lại, ba bước biến hai chạy đến chỗ tố y nhân.
"Gia."
Tố y nhân hờ hững đáp lại: "Làm sao?"
Nữ nhân kia chậm rãi lau đi mồ hôi đọng trên trán, nói: "Hoàng thượng ban hôn cho ngài cùng tứ tiểu thư Diệp phủ."
"Diệp phủ..."
Tố y nhân quay đầu lại, một bên mặt trái đầy những vết cào rách nát, chằn chịt sẹo, mới có cũ có, nhưng đồng thời cũng có một vết bỏng đã cũ, khiến bên mặt trái tím tái sần sùi đến đáng sợ.
Nữ nhân này chính là Thập nhất gia, cũng chính là 'quỷ' trong lời nói của Diệp Tú Anh!
Vì khó sinh nên Hy phi mất sớm, để lại Thập nhất gia cho Trang phi nuôi dưỡng. Hoàng thượng không sủng ái Hy phi, nên cũng chẳng bận tâm đến, gặp Trang phi ghét bỏ nên ném cho một cái tên, Tam Nguyệt. Hai chữ này có được là do Thập nhất gia sinh vào tháng ba, tùy tiện dùng hai chữ 'tam nguyệt' này làm thành một cái tên, không còn có thể ghét bỏ hơn nữa rồi.
Không phải là thân sinh nhi nữ, Trang phi cũng chẳng quan tâm đến đứa nhỏ đáng thương này, không ngừng dày vò nó, còn bản thân thì đem tất cả tình cảm của mình đặt lên đứa con ruột là thất gia Lăng Ly Quân. Trong một lần Bảo Hoa cung gặp hỏa hoạn, Trang phi chỉ ôm duy nhất thất gia khi đó tám tuổi chạy ra ngoài, trơ mắt nhìn đám cháy ngày càng lớn, cũng không cho hạ nhân vào cứu thập nhất gia.
Sau khi đám lửa được dập tắt, tìm thấy thập nhất gia nằm co ro trong một góc phòng, đầu bị xà ngang đè lên, nhưng cũng may có cái ghế bên cạnh đỡ lại, bên gò má trái bị bỏng đỏ lên. Thái y cứu được cái mạng nhỏ của thập nhất gia, lại không cứu được gương mặt của nàng. Về sau những lần Trang phi bực tức đều cố tình cấu véo vào vết thương trên mặt nàng, để lại chằn chịt vết sẹo.
Lớn lên một chút, phụ hoàng ghét bỏ nhìn thấy nàng, liền cho nàng một chức danh vương gia hữu danh vô thực, đem nàng ném vào Huyền Minh cung này, sống cô độc cả đời.
Đến nay cũng mười năm rồi...
Bốy nhân bên cạnh là Tử Minh người hầu hạ Lăng Tam Nguyệt từ nhỏ đến lớn, đã quen với gương mặt này của nàng rồi nên cũng không có phản ứng gì lớn, chậm rãi nói tiếp: "Lưu công công sắp đến tuyên chỉ, gia, ngài tính thế nào?"
"Còn tính thế nào?"
Lăng Tam Nguyệt chấp hai tay ra sau lưng, chậm rãi thả cước bộ, mắt vẫn dán vào hồ nước đục ngầu trước mắt, thản nhiên đến kỳ lạ.
"Ngài muốn lấy Diệp tiểu thư sao?"
"Muốn thì sao? Không muốn thì sao? Trước sau gì cũng phải lấy."
Nói xong, Lăng Tam Nguyệt khom người nhặt một hòn đá ném vào trong hồ, trong đáy mắt dậy sóng: "Phụ hoàng nghĩ như vậy có thể kiềm hãm được Diệp gia sao?"
Tử Minh nghi hoặc hỏi: "Ý điện hạ là?"
Lăng Tam Nguyệt thở ra một hơi, khói mỏng theo hai phiến môi nhợt nhạt thoát ra ngoài, không nhanh không chậm nói: "Phụ hoàng chủ yếu là muốn dùng Diệp Cẩm làm con tin, không để cho Diệp Yến tạo phản. Nhưng phụ hoàng hoàn toàn không biết Diệp Yến sớm đã tính hết đường lui cho mình rồi, dù cho phụ hoàng có giữ Diệp Cẩm trong tay, thì vị trí kia sớm muộn cũng bị Diệp gia đoạt đi.Đem Diệp Cẩm gả cho ta, xem ra phụ hoàng đã đi một nước cờ liều, cùng lúc đối đầu với cả Phù Cơ công chúa và Diệp tướng quân. Nhưng chí ít hiện tại vẫn giữ được thế cục cân bằng, Diệp Cẩm là đứa con mà Diệp tướng quân yêu thương nhất, nay gả cho ta, nhất định Diệp tướng quân sẽ thu liễm mà không dám làm càn, mà bên phủ thất điện hạ, cũng sẽ không có động tĩnh gì lớn."
"Gia, mười năm nay ngài đều giam mình trong Huyền Minh cung này, làm sao ngài biết được chuyện đó?"
Lăng Tam Nguyệt hơi cười, nói: "Bên thập tam ồn ào như vậy, ta còn không biết sao?"
"Cũng đúng." Tử Minh tiếp lời: "Lúc đầu bên Ý phi tranh giành Diệp Cẩm cho thập tam gia, mà không nghĩ thập tam gia chỉ vừa mới vỡ lòng, có tranh cũng tranh không lại. Bên tam điện hạ cũng vô cùng náo nhiệt, ra sức lấy lòng Diệp gia, cuối cùng chúng ta lại không tốn chút công phu nào đã có được trân bảo trong tay trấn quốc tướng quân."
"Trân bảo đúng là trân bảo, nhưng đáng tiếc, Diệp Cẩm kia là một đứa trẻ đần độn." Lăng Tam Nguyệt thở hắt ra một hơi, có lẽ là lạnh, nên nàng không ngừng run rẩy: "Đáng thương, tất cả chúng ta đều chỉ là con cờ, trong bàn cờ ấy, chỉ có sinh và tử."
"Gia, ngài bảo trọng sức khỏe."
"Ta biết rồi." Lăng Tam Nguyệt ổn trọng nói: "Ngươi cũng mệt mỏi nhiều rồi, nghỉ ngơi đi, sắp tới càng thêm bận rộn."
"Vâng, gia."