Bầu trời tháng ba đặc biệt trong trẻo, lại có chút lạnh lẽo, nhìn qua cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, giữa muôn ngàn tuyết trắng lại hiển hiện sắc đỏ của mai. Đạp tuyết tầm mai, cảnh tượng này không biết có bao nhiêu mỹ lệ, hơn nữa, có chút khiến người ta rung động bồi hồi.
Hoàng thượng hạ chỉ, đem Diệp Cẩm gả cho thập nhất gia, ngày thành thân vào đúng ngày trừ tịch năm nay. Diệp gia ai cũng khóc lóc như đưa tang, lo lắng cho số phận của Diệp Cẩm, lần này đi, biết chắc lành ít dữ nhiều.
Thế nhưng Diệp Cẩm lại chẳng mảy may quan tâm, nàng chính là vô tư như vậy, hơn nữa còn có chút bất cần. Với nàng gả cho ai cũng được, bất quá chỉ là chuyển chỗ ở từ Diệp phủ đến nơi khác mà thôi, không có gì đáng để bận tâm.
Nhìn nương thân ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, Diệp Cẩm càng không hiểu, chỉ là gả cho quỷ vương gia, có phải nàng cũng sẽ thành quỷ đâu?
Diệp Tố Cung không biết đã mấy lần muốn kháng chỉ, nhưng đều bị Diệp Yến lôi trở về giáo huấn một trận, biết rõ đứa con gái này thương muội muội, nhưng không thể vì chuyện này mà phá hỏng đại sự được.
Nhìn thấy thân muội muội sắp đến ngày thành thân vẫn vui vẻ như cũ, Diệp Tố Cung đau lòng không thôi, liền kéo tiểu ngốc này đi dạo một chút, sẵn dặn dò nàng vài chuyện.
Đi đến hoa viên đầy những dây thường xuân xanh biếc của Diệp Tố Cung, Diệp Cẩm nghi hoặc mở miệng hỏi: "Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Diếp Tố Cung nhịn không được thở dài, quay lại nhìn tiểu muội muội đáng thương của nàng, nói: "A Cẩm, nói đi, có sợ không? Nếu ngươi nói sợ, nói không muốn gả, nhị tỷ liền kháng chỉ giúp ngươi, chúng ta có miễn tử bài sợ gì lão hoàng đế đó?"
"Không nên a." Diệp Cẩm vội vã xua tay: "Mẫu thân có nói qua rồi, miễn tử bài dùng để làm việc đại sự, không thể dùng lung tung được. A Cẩm không sao, trước sau gì cũng phải gả, gả cho ai chẳng được."
"Sao lại nói như vậy được?" Diệp Tố Cung không vui nói: "Ngươi là con gái của trấn quốc đại tướng quân, sao lại có thể tùy tiện gả đi được, phải tìm một đối tượng thích hợp chứ."
Diệp Cẩm nghe xong, liền trầm mặc, cuối cùng là cười khổ: "Nhị tỷ, ta biết ngươi đối tốt với ta, ta tuy ngốc nhưng ta vẫn biết bản thân không có tài không có sắc, người khác muốn lấy ta là có mục đích gì. Ta không muốn như vậy, ít nhất gả cho một kẻ tầm thường, nàng không nghĩ lợi dụng ta, ta cũng không phải lo lắng nàng phản bội, như vậy còn tốt hơn gả cho người mà phải ngày ngày lo lắng người ta bỏ rơi mình bất cứ lúc nào, càng không muốn cùng quân quý khác tranh giành một phu quân."
Những lời Diệp Cẩm nói ra khiến Diệp Tố Cung phát ngốc, gương mặt trắng bệt, hai tay siết chặt vào nhau, đau buốt. Nàng như thế nào lại không nghĩ đến chuyện này? Nàng như thế nào không hiểu được Diệp Cẩm đang lo lắng những gì? Nàng đúng là không xứng làm tỷ tỷ mà. Diệp Cẩm ngốc nhưng không phải không hiểu chuyện, đứa nhỏ này tùy thời bị người khác bài bố, mặc dù không thích cũng không nói ra, nếu nàng không hỏi, có lẽ cũng vĩnh viễn cam chịu số phận.
Hốc mắt có chút xót đau, Diệp Tố Cung bước đến đem Diệp Cẩm ôm vào lòng, ôn giọng: "A Cẩm, nhị tỷ xin lỗi, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, phải tìm đến nhị tỷ, bằng mọi giá nhị tỷ cũng sẽ giúp ngươi."
"Đa tạ nhị tỷ." Diệp Cẩm híp mắt cười: "Sau này A Cẩm không ở đây, nhị tỷ nhất định phải hảo hảo chiếu cố bản thân, lo lắng cho mẫu thân và nương giúp A Cẩm nha."
"Hảo, hảo, đều theo A Cẩm."
Hai tỷ muội các nàng nói thêm vài câu nữa thì trời cũng sập tối, dùng xong bữa tối, ai về phòng nấy, trăn trở cả đêm không ngủ được.
Cận ngày thành thân, Diệp phủ càng thêm bận rộn, dù gì cũng là trân bảo của Diệp tướng quân gả đi, không thể nào qua loa được. Biết bên thập nhất gia không có điều kiện làm long trọng, Diệp Yến đã cho người đến đó dọn dẹp sửa sang nhưng tất cả đều bị đuổi về, thập nhất gia lấy lý do nhập gia tùy tục không cho thay đổi sửa sang gì cả.
Được tin Diệp Yến giận dữ không thôi, nhưng cũng không dám làm lớn chuyện, đành chịu đựng thêm một chuyện đỡ hơn lại gây ra thêm một chuyện.
Những ngày này, tuyết rơi dày đặc, trắng xóa cả bầu trời. Mai đỏ nở lẫn trong tuyết, đẹp đến thoát tục, mê mẩn ngắm nhìn mà quên mất trời đông giá rét.
Diệp Cẩm ở trong phòng thay hỷ phục, nhìn chính mình trong gương, phát ngốc ra, cuối cùng nàng cũng phải gả đi rồi.
Là gả cho người có diện mạo thế nào? Là gả cho người có tính tình thế nào? Là gả cho người có bao nhiêu phần thật tâm với nàng? Bao đắn đo, bao suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, để môi nhân cài hoa đỏ lên tóc thay cho lời chúc phúc.
Nhìn qua gương, thấy nương thân khóc lóc thảm thiết, đại tỷ nâng khăn lau nước mắt, Diệp Cẩm cũng không vui vẻ nổi. Thời gian gấp gáp, không thể nói nhiều, Diệp Cẩm chỉ có thể cùng nương thân và đại tỷ nói vài lời, rồi lên kiệu hoa đến Huyền Minh cung.
Suốt đường đi kèn trống inh ỏi, vài ba tên nam tử cao lớn chạy ở phía trước đuổi người để kiệu hoa đi qua, hôn lễ của Diệp tứ tiểu thư so ra còn long trọng hơn thạc quân hòa thân. Nha hoàn đi hai bên không ngừng rải hoa đỏ, giày thêu đạp trên nền tuyết trắng, phi thường chói mắt.
Cánh hoa bay lả tả, bị gió cuốn đi xa, mang theo chút hơi thở gió đông lạnh lẽo.
Ngồi trong kiệu hoa, Diệp Cẩm gà gật ngủ, đầu đụng vào thành xe mấy lần, lệch cả búi tóc, lúng túng sửa lại một chút, sau đó lại gật gù ngủ tiếp.
Kiệu hoa một đường lắc lư đến Huyền Minh cung, kẻ đánh trống thổi kèn đều ngừng lại công việc của mình, nha hoàn cũng ngừng rải hoa, hai mắt mở lớn, kinh ngạc vô cùng.
Cánh cổng tróc sơn muốn gãy đổđược đẩy sang hai bên, trước sân là một bãi tuyết lớn không ai quét dọn. Phía trong treo vài lồng đèn đỏ, gió thổi lay lắt ảm đạm, không có lấy một hạ nhân ra nghênh đón, xung quanh tối tăm đến đáng thương.
Mọi người đứng ngây ra rất lâu, định hỏi ý của Diệp Cẩm, lại thấy một bố y nữ tử bước ra, nàng ta là Tử Minh.
Tử Minh nghiêm giọng nói: "Mọi người đến đây thôi, không cần đi theo nữa."
"Cái này..."
Nha hoàn Tiểu Hiểu vội vàng nói: "Nô tỳ là Tiểu Hiểu, là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, không biết có thể đi theo không?"
Tử Minh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."
Tiểu Hiểu vui vẻ mỉm cười, quay lại nói với năm sáu nha hoàn phía sau: "Mau, đưa tiểu thư vào cung."
"Làm gì vậy?" Tử Minh quát một tiếng: "Làm gì mà nhiều người vậy?"
"Nhiều sao?" Tiểu Hiểu buồn bực nói: "Nha hoàn hồi môn của đại tiểu thư là mười người a."
"Đại tiểu thư các ngươi khác, tứ tiểu thư của các ngươi khác, nhập gia tùy tục, chỉ dẫn theo hai người thôi."
Tiểu Hiểu nhăn mặt cau có, nhìn mấy nha hoàn hồi môn, nói: "Để Chúc Vi đi theo, nàng là tước quý, có thể giúp chiếu cố tiểu thư."
Mấy nha hoàn vâng dạ nghe theo, cùng đoàn kèn trống trở về phủ, còn Chúc Vi thì vội vàng mang đồ vào phủ.
"Đứng ở đó làm gì?" Chúc Vi liếc Tử Minh một cái: "Cũng là tước quý, chỉ biết đứng nhìn, không mau mang đồ vào cung đi!"
Tử Minh trợn trắng mắt, nhưng cũng nghe theo, đem đồ vào trong cung. Đồ hồi môn của Diệp Cẩm chất thành ba xe lớn, đem vào hết cũng là một vấn đề, hơn nữa bây giờ gió tuyết thổi vần vũ, chỉ có thể đem vài thứ quan trọng nhất vào trước thôi.
Tiểu Hiểu nhìn quanh, hỏi: "Thập nhất gia không ra cõng tiểu thư sao?"
Tử Minh nói: "Đợi một lát, trời khá lạnh, gia đang ở trong phòng chuẩn bị than lô."
"Chuẩn bị than lô?" Tiểu Hiểu nhảy dựng lên: "Gia nhân đâu sao không làm, để gia làm như vậy?"
"Làm gì có gia nhân." Tử Minh cười khẩy: "Ở đây không phải Diệp phủ, không có hạ nhân vài trăm, ở đây chỉ có ba chúng ta là hạ nhân thôi."
"Cái gì???"
Tiểu Hiểu hoảng hốt chạy đến kiệu hoa gào khóc: "Tiểu thư chúng ta về thôi, ở đây khổ sở quá, ngài sẽ chịu không nổi đâu."
Không may cho Tiểu Hiểu là Diệp Cẩm đã ngủ quên trong kiệu hoa, còn nằm dài trên sàn kiệu, co người thành một đoàn, chép chép miệng, quên mất hôm nay bản thân chính là tân nương tử.
Tội cho Tiểu Hiểu khóc khan cả tiếng nhưng vẫn không được đáp lại, liên tục thút thít, vừa định than thở tiếp lại nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi từ phía sau lưng truyền đến.Tiểu Hiểu quay đầu lại, chỉ thấy bóng đen từ trong tuyết lầm lũi bước đến, gần hơn, lại gần hơn một chút, mơ hồ thấy được đối phương mặc trên người một kiện y phục hồng sắc đơn bạc, cánh tay vắt theo phi phong bạch sắc.
Tử Minh nhanh nhẹn khom người hành lễ: "Gia."
Tiểu Hiểu và Chúc Vi đồng loạt kinh ngạc, không dám nghĩ nhiều, vội vàng quỳ xuống: "Gia."
"Trời tuyết lạnh, đừng có quỳ như vậy, đứng lên đi."
Âm thanh vừa ấm áp vừa trong trẻo, có phần từ tốn, tổng thể giọng nói này thật sự rất dễ nghe, khẳng định chủ nhân giọng nói cũng sẽ dễ nhìn.
"Tạ gia."
Lúc ngẩng đầu lên, Tiểu Hiểu cố trộm quan sát gương mặt của thập nhất gia. Vài sợi tóc bị gió tuyết thổi lay động nhè nhẹ, tuyết vươn trên mái đầu, trượt trên vai, loáng thoáng thấy được một phần của gương mặt.
Đến khi nhìn rõ hơn thì hai mắt Tiểu Hiểu liền trợn lớn, vội vàng đưa tay che miệng lại, ngã ngồi xuống nền đất đầy tuyết, thân thể phát run co rúm lại thành một đoàn.
Đáng sợ quá!!
Ngay cả Chúc Vi cũng bị dọa cho tái mặt, vội vàng đỡ lấy vai của Tiểu Hiểu, trống ngực đập liên hồi, nhất định là bị dọa sợ không nhẹ.
Trước phản ứng của hai người, Lăng Tam Nguyệt cũng không có nói gì, như cũ giữ nguyên dáng vẻ bình thản của mình, nhấc từng bước chậm rãi đến cỗ kiệu hoa đặt trước đại môn, nâng chân đá nhẹ một cái. Cánh tay trắng nõn có chút xanh xao vươn ra, vén một góc mạn sa, gió tuyết nhẹ thổi lay lắt, vừa vặn nhìn thấy Diệp Cẩm đang cuộn người nằm ngủ trên sàn xe.
Gió thổi cuồn cuộn bên ngoài, hơi lạnh heo hắt không ngừng vần vũ thổi xốc vào, trong kiệu còn không có lấy chậu than, vậy mà Diệp Cẩm vẫn ngủ ngon như vậy, không khỏi bất khả tư nghị.
Lăng Tam Nguyệt kinh ngạc một chút, sau đó liền phì cười, tựa như dương quang nhẹ nhàng xua tan đi gió lạnh, tiêu sái nhấc chân bước vào trong kiệu hoa, lấy phi phong bọc lại Diệp Cẩm, rồi mới chầm chậm ôm nàng xuống kiệu.
Tiểu Hiểu còn tưởng tiểu thư của nàng bị thập nhất gia dọa cho ngất xỉu, định đuổi theo giành lại tiểu thư thì bị Chúc Vi kéo lại, đè thấp giọng xuống: "Tiểu thư đang ngủ."
Hai mắt Tiểu Hiểu mở to: "Không phải bị dọa chết khiếp à?"
"Vừa nãy có nghe thấy tiếng hét của tiểu thư không? Không có đúng không? Mười phần là ngủ rồi."
Nghe Chúc Vi nói xong, Tiểu Hiểu cũng cảm thấy rất đúng, tiểu thư nhà nàng ham ngủ như vậy, nhất định là chờ quá lâu nên ngủ quên rồi!!
Không lề mề thêm, Tiểu Hiểu cùng Chúc Vi vội chạy vào tiền thính. Vừa vào đến lại bị dọa cho phát ngốc ra, cảnh tượng trước mặt chính là ngoài một chiếc bàn đặt chút ít đồ lễ, dán vài chữ hỷ thì không còn gì khác, ảm đạm đến thê lương. Gió thổi heo hắt qua khung cửa sổ, mang theo một chút ẩm lạnh tê dại trên từng thớ thịt, ngay cả một cái rèm che chắn gió cũng không có nổi.
Cả hai đồng loạt hít một ngụm lãnh khí, thầm than: Lão thiên gia a, ngài có cần phải đối xử với tứ tiểu thư như vậy không?!
Tử Minh bày thêm một vài món đồ mang đến từ Diệp phủ, sau đó đứng qua một bên, nói: "Trễ giờ lành một chút, nhưng chắc không có vấn đề gì."
Lăng Tam Nguyệt gật gật đầu, ôm Diệp Cẩm còn đang mơ ngủ mà bái đường. Một mạt hồng sắc phủ xuống sàn nhà cũ kỹ, đồng tâm kết treo bên thắt lưng nhẹ đung đưa qua lại, cũng giống như đoạn duyên phận của các nàng, mỏng manh lay lắt như ánh nến giữa gió đông.
Lễ hoàn lại chẳng có khách nhân mà kính rượu, xung quanh vắng lặng đến thê lương, chưa từng tưởng tượng ra được sẽ có một hôn lễ như vậy, đây gọi là lễ đường hay sao?
Lăng Tam Nguyệt cứ như vậy ôm Diệp Cẩm vào tân phòng, bỏ lại Chúc Vi và Tiểu Hiểu đứng ngốc ra, không biết rốt cuộc bọn họ đưa tân nương đến hay là dự tang lễ nữa.
Tử Minh phủi phủi tay, nói: "Bái đường xong rồi, giờ dọn dẹp thôi."
"Cái gì???"
Như vậy gọi là xong sao!?!??