Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 47

Trong ngoài đường lớn ngõ nhỏ đều đồn đãi Ngũ tiểu thư Diệp phủ dưỡng một tiểu tình nhân, đợi khi vỡ lòng xong sẽ nạp vào phủ. Chuyện này trở thành đề tài nóng nhất Ân Vĩnh thành, đi đâu cũng nghe người ta bàn tán, đến nổi Tiêu Ngọc suốt ngày ở trong Hy Y Cục cũng biết tin.

Mười phần thì chín phần chính là nha đầu họ Triệu kia!!

Tiêu Ngọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn muốn tìm họ Triệu kia tính sổ, nào ngờ người đã đến tận cửa.

Nếu chỉ có một mình Triệu Tuyên thì Tiêu Ngọc còn có thể 'dạy dỗ' nàng ta không được trèo cao, nào ngờ người đến còn có Ngũ tiểu thư, chỉ đành đem uất ức nuốt ngược lại vào lòng.

Tiêu Ngọc vốn định chỉ cho Diệp Hy biết lựa chọn nào đúng đắn lại nghe đối phương mềm nhẹ mở miệng: "Sắp tới Tuyên nhi sẽ tham gia đại hội tuyển chọn cầm sư do Lễ Nhạc Ti tổ chức, ngươi hảo hảo dạy nàng thập lục cầm, nếu nàng đậu ta nhất định hảo hảo thưởng cho ngươi."

Vừa mới không gặp vài ngày đã gọi là 'Tuyên nhi', một tháng sau chắc gọi thành 'phu nhân' luôn rồi!?

Triệu Tuyên ngoan ngoãn khom người nói: "Mong Tiêu lão bản chỉ dạy."

Tiêu Ngọc biết rõ Diệp Hy muốn dùng chuyện này làm bàn đạp nâng cao thanh thế của Triệu Tuyên, chỉ là cho dù có nâng cao thế nào vẫn như đĩa đeo chân hạc, gà bay lên cành cao giả phượng hoàng!!

"Tiểu thư có lẽ ngài không biết, nhạc khí không phải chỉ học một thời gian là giỏi, ít nhất cũng phải trao dồi năm mười năm. Hiện tại còn chưa tới ba tháng là tới đại hội tuyển chọn cầm sư, khả năng Triệu cô nương đậu được cũng không có đến mấy phần."

"Đừng lo, Tuyên nhi đặc biệt thông minh, ngươi chỉ cần dạy nàng một chút là nàng hiểu thôi."

Tiêu Ngọc trợn mắt, Diệp Hy ngày thường thông minh như vậy lẽ nào nhìn không ra ý thoái thác của nàng? Nhưng có lẽ đối phương là cố tình giả ngốc, nếu đã như vậy nàng cũng không vạch trần, nhân cơ hội này gần gũi bồi đắp tình cảm với ngũ tiểu thư.

Nghĩ như vậy liền gật đầu đồng ý dạy thập lục cầm cho Triệu Tuyên.

Đối với thập lục cầm, kỳ thật Triệu Tuyên cái gì cũng không biết, ngay cả tên gọi các cung các dây cũng chẳng rõ, lĩnh vật này nàng chính là mù tịt.

Chỉ có điều Triệu Tuyên trời sinh thông minh, trí nhớ vô cùng tốt, Tiêu Ngọc chỉ cần nói qua một cái là nàng đều nhớ hết, còn hỏi thêm vài chuyện về nhạc luật, hỏi đến Tiêu Ngọc không biết đường trả lời.

Kết quả do quá xấu hổ mà Tiêu Ngọc dừng khóa giảng nhạc luật, trực tiếp làm khó Triệu Tuyên, tự mình tấu một khúc sau đó bắt Triệu Tuyên tấu lại y như vậy.

Nhưng có vẻ Tiêu Ngọc làm khó nhầm người, cái đầu thông minh của Triệu Tuyên vừa nhìn qua một lần đã nhớ hết, bắt nàng dựa theo đó tấu một đoạn khác thì nàng không biết, nhưng tấu lại y chang như vậy hoàn toàn không làm khó nàng.

Ngón tay thanh mảnh đè lên dây đàn, học theo phong thái tấu đàn tao nhã của Tiêu Ngọc, tinh tế lướt qua dây đàn như khiêu vũ. Âm điệu trong trẻo lại mềm mượt vang lên, tựa như tiếng gió thổi tay áo lay động, tiếng suối róc rách, tiếng lá cây xì xào giữa một mùa thu tĩnh lặng. Tất cả hiện lên như một bức tranh, có chút ảm đạm, có chút buồn tủi, chạm vào đáy lòng người nghe dâng lên một cỗ tiếc thương.

So với Tiêu Ngọc, cầm nghệ cao hơn mấy bậc!!

Tiêu Ngọc sợ đến hoa dung thất sắc, nàng học cầm trên dưới mười năm tấu còn không bằng một người học một canh giờ sao?!

Triệu Tuyên thu tay lại, đắc ý nhe răng cười: "Tiểu thư, lợi hại không?"

Diệp Hy gật đầu tán thưởng: "Tốt, tấu thêm một bản, bản tiểu thư có nhã hứng."

Triệu Tuyên: "..."

Đây là cố tình làm khó nàng sao!?

Diệp Hy liếc một cái đã vạch trần được Triệu Tuyên, không nể mặt mà nói: "Chỉ giỏi khoản bắt chước, đây là học để biết tấu đàn, chứ không phải bắt chước để tấu được đàn."

Triệu Tuyên cụp lỗ tai xuống, ngón tay nghịch nghịch dây đàn.

"Dù sao với bản lĩnh của ngươi có học mười năm cũng chỉ bắt chước được những gì lão sư đã dạy, chỉ cần hảo hảo ghi nhớ bản vừa rồi, đến khi thi đấu dùng bản này mà thi có thể đứng cuối bảng rồi."

Triệu Tuyên: "..."

Ngài có cần xem thường ta đến như vậy không!!???

Tiêu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được tại sao Triệu Tuyên có thể tấu được một nhạc khúc khó như vậy, hóa ra là dựa vào trí nhớ tốt, nếu vậy vẫn thua kém Tiêu Ngọc nàng!!

"Tiểu thư, Triệu cô nương đúng là không có thiên phú, đối với nhạc luật không am hiểu nhiều, hà tất cưỡng cầu nàng? Một người không biết đàn, dù cho có sử dụng cổ cầm danh tiếng bốn phương cũng tấu không nổi một khúc ra hồn, liệu có xứng đáng để sử dụng thanh cổ cầm đó không?"

Ý tứ rất rõ, ngay cả Triệu Tuyên nghe cũng hiểu!!

Là muốn giành tiểu phu quân của nàng!!

Trong mắt Tiêu Ngọc đều là địch ý, khó trách lời nói chua ngoa đến như vậy.

Diệp Hy lại thản nhiên phun ra từng câu từng lời: "Ta đối với nhạc khí không hứng thú, vừa vặn Tuyên nhi cũng như vậy, cần gì quan tâm cổ cầm đó lợi hại đến đâu."

Tiêu Ngọc lập tức phản bác: "Tiểu thư ngài cần gì hạ thấp mình như vậy? Với thân phận của ngài cần gì cưỡng cầu một tiếng đàn tan rã? Ngài tự có thể tìm cho mình một tri âm tri kỷ, tựa hồ như hiện tại, ngài nghe thấy chính là tuyệt khúc, kẻ tấu lại cũng chỉ là phường đạo nhái."

Triệu Tuyên: "..."

Tiêu Ngọc kia tựa hồ quá tự tin về bản thân, tự ví bản thân là tuyệt khúc, còn người khác là phường đạo nhái, thật sự là xem bản thân là trung tâm của vũ trụ!!

"Vậy thì còn phải xem kẻ tấu là ai." Diệp Hy thẳng thừng quét hết hy vọng của Tiêu Ngọc: "Người tấu không vừa mắt cho dù là tuyệt khúc cũng không muốn nghe, nhưng người tấu hợp tâm ý, cho dù là tấu thật sự rất khó nghe cũng kiên trì muốn nghe."

Triệu Tuyên: "..."

Đây là ám chỉ nàng tấu khó nghe?

Nhịn không được trừng Diệp Hy một cái, càng lớn càng xấu xa!!

Tiêu Ngọc trừng trừng mắt, nhìn Diệp Hy một lúc, mắt cũng xót đau: "Tiểu thư, ngài giả vờ hay thật, tâm ý của ta dành cho ngài, ngài cứ khăng khăng lảng tránh, đều không biết Tiêu Ngọc đau lòng thế nào."

Nói xong liền nâng tay lau nước mắt vốn không tồn tại.

Triệu Tuyên há hốc, xem ra Tiêu Ngọc đã dùng đến chiêu cuối rồi, nước mắt quân quý có tước quý nào không bị ảnh hưởng?

Nhưng xem ra Triệu Tuyên quá xem thường người của Diệp gia rồi, cho dù là Diệp Yến hay là Diệp Hy, thân là tước quý đều mang một bộ dáng: Ngươi khóc kệ ngươi liên quan gì đến ta?

Không hổ là gia tộc phong lưu, đến cả quân quý khóc như lê hoa đái vũ cũng không quan tâm!!

Vẫn là Diệp Tố Cung có lòng người hơn, thấy quân quý khóc nhất định sẽ ban cho một cái khăn!!

Phát hiện Diệp Hy mất kiên nhẫn, Triệu Tuyên vội vàng nói: "Tiêu lão bản thật sự có lòng."

Diệp Hy: "..."

Có lòng là ý gì đây?

Tiêu Ngọc trừng mắt nhìn Triệu Tuyên ý bảo nàng đừng xen vào, vẫn nhất mực thút thít khóc không ngừng.

Diệp Hy đột nhiên đứng bật dậy, kéo tay Triệu Tuyên: "Ta về trước, ngươi tự nhiên."

Triệu Tuyên: "..."

Không hổ là kẻ vô tình, còn kêu người ta tự nhiên khóc tiếp!!?

Còn chưa đi được ba bước đã bị người khác đẩy ra, đến khi hiểu ra chuyện gì thì đã thấy Tiêu Ngọc bỏ qua bản thân là quân quý phải e lệ, dứt khoát ôm lấy thắt lưng của Diệp Hy.

Triệu Tuyên bất đắc dĩ đứng ở một bên, mặc dù nàng từng có thích qua Diệp Tố Cung nhưng cũng chưa từng bỏ qua mặt mũi mà cưỡng cầu nàng ấy, thông qua hành động hôm nay xem ra Tiêu Ngọc thật sự rất thích Diệp Hy.

"Tiểu thư." Tiếng nói quanh quẩn, nghẹn ngào đến tê tâm liệt phế: "Tiêu Ngọc thích ngài, từ lâu đã thích ngài, nói ra sợ ngài nghĩ ta không e lệ, nhưng ta thật sự phải nói cho ngài biết suy nghĩ của ta."

Diệp Hy lại không có trả lời, cũng không đẩy Tiêu Ngọc ra, đơn giản liếc mắt nhìn Triệu Tuyên, trên mắt viết: Nàng ôm ta kìa, ngươi mau đến giúp!!

Triệu Tuyên: "..."

Được rồi, nha đầu kia còn nhỏ, không cần tính toán!

Triệu Tuyên chậm rãi gỡ tay Tiêu Ngọc ra, may thay nàng ấy cũng không ôm chặt, nàng có thể gỡ một cách dễ dàng. Một thân đứng che chắn trước Diệp Hy, tuy rằng nàng đối với nha đầu này chỉ là miễn cưỡng, nhưng cũng không thể chưa gả đi đã bị người khác giành mất phu quân.

"Tiêu lão bản thỉnh tự trọng."

Tiêu Ngọc nhịn không được nữa mà quát lên: "Ngươi cút!! Chuyện của ta và tiểu thư liên quan gì đến ngươi?"

"Ta sau này gả cho nàng, dù là thị thiếp hay là bình thê thì chuyện của nàng vẫn sẽ liên quan đến ta." Triệu Tuyên bình tĩnh mà chống lại cơn giận dữ của Tiêu Ngọc: "Về sau xin Tiêu lão bản đừng quấy rầy phu quân của ta."

"Ngươi..." Tiêu Ngọc quát lên: "Nếu vậy ta sau này là chính thê của nàng!!"

Triệu Tuyên: "..."

Rồi xong!! Nàng hết lời để nói rồi!!

Đầu xỏ tội ác lúc này mới mở miệng nói: "Kỳ thật ta chỉ lấy một người, vị trí chính thê kia đã có người ngồi rồi, mời ngươi qua chỗ khác đứng."

Triệu Tuyên: "..."

Cái gì đây? Nghe như đứng xếp hàng mua đồ giảm giá!?

Không để Tiêu Ngọc kịp nói gì, Diệp Hy một đường kéo Triệu Tuyên rời khỏi Hy Y Cục trước đôi mắt kinh ngạc của hạ nhân.

--------------------

"Chúc Vi, chuyện ta giao cho ngươi làm xong chưa?"

Chúc Vi gật đầu, kính cẩn bước lên, hai tay giao cho Diệp Tú Anh một bức thư.

"Phía bên La Mã có tin rồi, Hoàng đế thật sự cho Diệp tam thiếu gia mượn binh, nội trong mười ngày sẽ đóng quân vây quanh biên giới."

"Ai, nhanh hơn ta dự tính." Diệp Tú Anh quay sang nhìn người vẫn đang nhàn nhã phẩm trà, Lăng Ly Quân, hỏi: "Gia, lúc này chúng ta phải làm sao?"

"Không cần gấp." Lăng Ly Quân thổi lá trà trong chén, nghiêng đầu mỉm cười: "Ta thấy người phải lo là Diệp tướng quân."

"Ý ngài là sao?"

"Quân đóng ở biên giới lâu ngày, điều này khiến hoàng thượng tất nhiên sẽ lo lắng, hai bên căng thẳng như vậy là cơ hội tốt cho chúng ta. Hơn nữa quân La Mã đóng ở biên giới cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch này, cứ từng bước mà tiến hành, không cần phải quan tâm đến chúng."

"Nhưng kia là quân La Mã, ta sợ..."

"Đừng lo lắng, ta tự có biện pháp." Lăng Ly Quân nhàn nhạt cười: "Lúc này nên lo cho ngũ muội của nàng kìa."

"Diệp Hy?"

"Chẳng phải nha đầu đó sắp vỡ lòng rồi sao?" Lăng Ly Quân cười nói: "Trên người mang thư phận tiểu trữ quân La Mã, so với mấy vạn quân La Mã ở biên giới, nắm trong tay nha đầu này chẳng khác nào nắm giữ cả La Mã."

Tổ phụ không có hoàng nam, chỉ có công chúa đều là quân quý, tất cả đều gả đi giờ chỉ còn lại hắn cùng hoàng hậu ngày đêm bầu bạn. Chính bởi như vậy mà Diệp Hy được Tổ phụ lựa chọn trở thành trữ quân La Mã, khi hai người cưỡi hạc quy tiên thì Diệp Hy sẽ chính thức trở thành hoàng đế La Mã.

Điều này trở thành mối hậu hoạn lớn, Lăng Ly Quân tự nhiên sẽ triệt để tiêu diệt!!

"Nhưng đụng đến nha đầu kia chỉ sợ La Mã sẽ ra mặt..."

"Yên tâm, chúng ta còn cần dùng nó." Lăng Ly Quân thâm hiểm nở một nụ cười: "Thứ cần chính là Triệu Tuyên!"

"Sao?"

"Đem ái thê của nàng làm con tin, đổi lấy hổ phù mười ba vạn quân của Diệp Hy, coi như đám quân La Mã ở biên giới không còn đe dọa đến chúng ta."

Diệp Tú Anh nghe xong kinh ngạc vô cùng, lại lo lắng vô cùng: "Nhỡ như Diệp Hy không đồng ý thì sao?"

"Theo ta biết đêm bị ám sát Diệp Hy sống chết bảo vệ nha đầu đó, loại tình cảm này không hề đơn giản."

"Ngài nói cũng có lý." Diệp Tú Anh quay sang Chúc Vi phân phó: "Tìm cách bắt cho bằng được Triệu Tuyên, đừng để lỡ việc lớn của gia."

"Vâng." 

=============

Tiểu Bán: Đăng mớ này xong mắt cũng hoa lên hết T^T

Bình Luận (0)
Comment