"Diệp Hy!!"
Diệp Hy vội vàng bịt tai lại, trơ mắt đáng thương nhìn nương thân đang giận dữ lôi cả tên họ của nàng ra mà mắng.
Diệp Yến nhàn nhã nhét hai miếng bông vào tai, tiếp tục uống trà xem kịch hay.
Hai bên là Diệp Tố Cung cùng Diệp Viễn, đối với việc nương thân giận dữ ngươi một câu ta một câu lên tiếng an ủi.
"Nương, Hy nhi nàng lớn rồi, tự khắc biết quyết định cuộc đời của mình, ngài cũng không thể lo được cho nàng suốt đời."
"Ta còn không lo sao?" Hải Phượng trừng trừng nhìn Diệp Viễn, kẻ vừa mới nói ra câu đó, tức giận quát: "Nàng thân là trữ quân La Mã, quân tước cao quý của Diệp phủ lại đi lấy một đứa nhỏ nhị phòng!! Là nhị phòng đó!? Chuyện này đồn ra còn mặt mũi gì nữa?"
"Nương, nhị phòng thì thế nào?" Diệp Hy buồn bực nói: "Nàng cũng không trộm cắp, không phóng hỏa giết người hà tất vì nàng là đứa nhỏ con nhị phòng mà không chấp nhận nàng."
"Ngươi đúng là biết chọc giận nương." Hải Phượng hung hăng quắc mắt: "Nhị phòng ta không nói, ngươi thân là trữ quân, nhà vợ phía sau chỉ có một hiệu may nhỏ xíu, nói ra còn không sợ mất mặt sao?"
"Chúng ta như vậy giàu có còn không đủ? Hơn nữa là quân tước Diệp gia cần phải dựa vào nhà vợ để lấy thể diện sao?"
Diệp Yến cũng lên tiếng: "Dù cho là công chúa hòa thân trong mắt nàng vẫn chỉ là người nghèo bám đuôi, hà tất còn cùng một tiểu quân quý tính toán? Chỉ cần hợp ý Hy nhi là được, còn sợ không nuôi nổi nhà họ sao?"
"Lão gia ngài..." Bị phu quân lẫn hài tử lần lượt chọc tức giận, Hải Phượng nghẹn không nói được câu nào.
Diệp Tố Cung lúc này mới bước lên dìu Hải Phượng ngồi xuống ghế, ôn giọng nói: "Mẫu thân ngài nghĩ thoáng một chút xem, nếu đem Triệu Dư Oanh mà ngài chọn gả vào, nha đầu đó như vậy chua ngoa còn không lễ phép, sợ sau này ngày nào cũng chọc ngài tức chết. Hơn nữa những quân quý gia đình quyền thế đều là chờ người ta hầu hạ, làm sao biết hầu hạ nhi nữ của ngài, lúc đó không biết là ai hầu hạ ai đây. Chọn Triệu Tuyên mới là đúng đắn, ngài xem Triệu Tuyên gia cảnh không quá tốt nhưng lại hầu hạ Diệp Hy hài lòng, một năm qua cũng không phạm phải lỗi gì lớn, lấy thê tử a chính là phải biết vun vén gia đình chứ không phải đem về đặt vào từ đường thờ cúng."
Vẫn là Diệp Tố Cung biết lấy lòng quân quý hơn, nói mấy câu lửa giận của Hải Phượng tan hơn một nửa, suy nghĩ nửa ngày cũng cảm thấy lời nhi nữ nói rất có lý.
Lúc này Diệp Viễn cũng ở cạnh nói đỡ: "Nương ngài xem, Triệu Tuyên kia không quá xinh đẹp, không sợ hồng nhan họa thủy, ở bên cạnh rỉ tai nói này nói nọ. Hơn nữa nàng cũng có học vấn, có thể ở bên cạnh giúp đỡ Diệp Hy và La Mã, chỉ có mỗi thân thế không tốt, nhưng Diệp gia ta vẫn có thể nâng đỡ nàng mà. Sử sách ghi lại quân quý xuất thân thấp kém nhưng giúp đỡ phu quân làm nên đại sự không ít, ngài hà tất nghĩ môn đương hộ đối, dù cho có lật tung Ân Vĩnh thành này cũng tìm không được một người như ngài tìm kiếm."
Hải Phượng bị nói đến cứng lời, nghiêng đầu nhìn bắt gặp ánh mắt chờ mong của Diệp Hy, xem ra nha đầu này thật sự toàn tâm toàn ý với Triệu Tuyên kia.
Diệp Yến nói năng vụng về, thật không dám mở miệng khuyên nhủ gì, chỉ sợ nói gì không đúng uổng công hai đứa con của mình thuyết phục nãy giờ.
"Nương, ta thật sự không muốn trái ý ngài, chỉ là ta không thể nào ở bên cạnh một người ta không có cảm giác." Diệp Hy tựa hồ đang nói đến một chuyện vô cùng trọng đại, nghiêm túc ngồi thẳng lưng, từng lời từng câu từng chữ đanh thép: "Ta chính là thích Triệu Tuyên, muốn cùng nàng cả đời, không phải nàng ta không lấy!!"
Hải Phượng kinh ngạc, chợt nhớ đến trước đây cũng có người từng nói với nàng câu này, trong đầu hiện ra một đoạn ký ức xa xưa đẹp đẽ. Người kia mặc giáp bào đỏ thẫm, đứng trước mặt nàng cao giọng mà nói: "Hải Phượng, ta chính là yêu nàng, chỉ muốn lấy một mình nàng, không phải nàng Diệp Yến ta tuyệt không lấy!!"
Nhìn lại Diệp Yến cùng Diệp Hy có đến bảy phần giống nhau, khí thế cùng cường ngạnh năm đó tương đồng, khiến cho người nghe đều vô cùng tin tưởng mà đem hạnh phúc cả đời giao cho nàng.
"Vậy thì..." Hải Phượng cuối cùng cũng bị thuyết phục: "Nâng cao thanh thế của nữ nhân kia lên, là con dâu Diệp gia nhưng lại là trữ phi của La Mã, không thể qua loa."
Hai mắt Diệp Hy sáng rực, kích động nói: "Tạ ơn nương chấp thuận!!"
"Chuyện này nương không cần lo." Diệp Viễn ở bên cạnh cười nói: "Ta sớm cho phụ mẫu của Triệu phu nhân một số tiền, đem hiệu may nhỏ kia dỡ bỏ, xây dựng một hiệu may lớn hơn, cho phép thuyền buôn của chúng ta đem hàng đến cho bọn họ, qua một thời gian nữa hiệu may kia sẽ là chỗ dựa lớn nhất của muội tức."
"Như vậy cũng không ổn lắm." Diệp Yến chau mày: "Thân là trữ phi phía sau chỉ có một hiệu may thì hơi..."
"Mẫu thân yên tâm." Diệp Tố Cung nói tiếp: "Ngũ muội sớm an bài để nha đầu đó tham gia Văn Hoa Uyển, còn cho Tiêu Ngọc dạy dỗ nàng nhạc luật, ba tháng sau sẽ tham gia đại hội tuyển chọn cầm sư."
"Nếu như vậy còn tạm chấp nhận." Hải Phượng nhịn không được, nói: "Không đủ lớn, ta viết phong thư cho mẫu hậu, bảo nàng tìm vài vị nương nương ở La Mã nhận Triệu Tuyên là con nuôi cháu nuôi gì đó, có như vậy người khác mới không dám khi dễ nàng."
"Như vậy còn không bằng cho Tuệ quý phi nhận nàng làm con nuôi." Diệp Viễn ưu nhã nhấc tay, cười nói: "Nàng nhập cung lâu như vậy cũng không có một đứa con, sớm cô quạnh một mình, giờ có một đứa con nàng nhất định sẽ rất vui. Sau này Triệu Tuyên gả qua La Mã, bên cạnh Tuệ quý phi cũng có người bầu bạn."
Hải Phượng hài lòng gật đầu: "Con tính như vậy cũng được."
Diệp Hy liếc nhìn sang Diệp Tố Cung, thấy nhị tỷ nhấc nhấc môi cười, nhịn không được cũng đáp lại nàng, kế hoạch thành công dễ dàng đến không ngờ!!
...
Được Diệp ngũ tiểu thư bày tỏ tâm ý muốn nạp vào Diệp phủ đã là một loại kinh hỷ không nói nên lời, Triệu Tuyên thụ sủng nhược kinh, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn nổi. Ấy vậy mà vài hôm sau lại có người đến truyền chỉ, không phải người Yến quốc, mà là một đám người mặc chế phục La Mã một đường gian nan tìm đến Triệu phủ tuyên chỉ.
Một nhà Triệu phủ ngây ngây ngốc ngốc quỳ ở trước chính sảnh, không hiểu được một đế quốc La Mã cường đại tại sao lại đến một tiểu phủ đệ tuyên chỉ. Sứ giả La Mã đặc biệt cao lớn, đứng một cái đã che hết cả mặt trời, cao cao lớn giọng đọc thánh chỉ bằng tiếng La Mã.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu sứ giả nói cái gì.
Vị lão phiên dịch phía sau lập tức bước đến truyền lời: "Hoàng thượng hạ chỉ cho Tuệ quý phi nhận Triệu đại tiểu thư Triệu Tuyên làm con nuôi, ban tên Nhĩ Tang, phong Nhĩ Tang công chúa."
Triệu Tuyên mục trừng khẩu ngốc, con gái của Tuệ quý phi!!?? Đây là loại danh dự lớn cỡ nào đây?
Run rẩy mà tiếp chỉ: "Tạ ơn hoàng thượng, Tuệ quý phi."
"Nhĩ Tang công chúa mau đứng dậy." Sứ giả vui vẻ nói một tràng tiếng La Mã: "Sau này ngài sẽ là trữ phi, chúng thần còn phải quỳ xuống hành lễ với ngài."
Triệu Tuyên ngốc lăng, đưa mắt nhìn phiên dịch lão gia tử cầu cứu.
Hắn ha hả cười, dịch lại cho Triệu Tuyên nghe, chấp tay nói: "Chúc mừng công chúa điện hạ."
Cứ như vậy mà trở thành công chúa La Mã, mười phần là do nàng may mắn lọt vào mắt của nha đầu kia!!
Một nhà Triệu gia khiếp sợ, đồng loạt quỳ xuống hô: "Công chúa điện hạ vạn phúc kim an."
"Đều đứng dậy đi."
Triệu Tuyên nói xong, quay qua hỏi lão phiên dịch: "Ngài nói trữ phi là ý tứ gì?"
"Công chúa ngài không biết?" Lão gia tử vuốt vuốt râu, cười nói: "Ngũ tiểu thư từ khi mới sinh ra đã nhận sắc phong trữ quân La Mã, sau này có khi ngài sẽ trở thành La Mã hoàng hậu."
Trong một ngày nhận liền hai đả kích lớn, ngốc ngốc trở thành Công chúa La Mã, sau còn biết được nha đầu kia cư nhiên là tiểu trữ quân!! Che giấu kỹ như vậy, nếu sớm biết có cho vàng nàng cũng không dám trừng mắt hay la mắng nha đầu kia!!
Tiễn chân sứ giả rời khỏi phủ, Triệu Tuyên thất thểu một đường về phòng, đem nha hoàn trong phòng đuổi hết ra ngoài, một mình trầm mặc. Ngẫm lại có gì nàng phải kinh ngạc, đối phương cho dù không phải là trữ quân thì thân phận thấp hèn của nàng cũng không xứng đáng, Diệp gia tất nhiên sẽ cố gắng tìm mọi cách nâng cao thanh thế của nàng. Bây giờ ném cho nàng chức vị công chúa, đều là hữu danh vô thực, Diệp Hy không cần nhưng Diệp gia cần mặt mũi, coi như là một tấm bình phong che mắt thiên hạ.
Có cái gì phải đáng kiêu ngạo?
Cũng là dựa dẫm vào nhà giàu mà có được, kỳ thật chua xót vô cùng, chẳng khác nào một kẻ đê tiện không biết nhìn kỹ lại bản thân mà cố sống cố chết bám chân người quyền quý. Gả vào Diệp gia, chỉ sợ đầu cũng không ngẩng lên được, ai bảo nàng không biết liêm sỉ?
Vẫn là nhịn không được mà tủi thân, ngay cả khóc cũng không có quyền khóc, chẳng khác nào được hời còn cố tình tỏ ra bản thân ủy khuất?
Hốc mắt hoen đỏ, tay siết chặt nệm giường đến trắng bệt, Diệp gia vốn không cho nàng lựa chọn, cứ như vậy sắp đặt hết, dường như nàng chỉ là một con cờ nhỏ tùy thời bọn họ thao túng.
Yêu đương hóa ra là một trò cười, hôn nhân là một màn kịch, toan tính trong đó đều đau thắt cả lòng. Hà tất cưỡng cầu, cứ như vậy nghe theo đám người quý tộc kia, mặc cho sóng lớn cuốn trôi, vẫy vùng chỉ càng thêm mệt nhoài.
Ba ngày sau người của Diệp phủ đến, có cả Diệp Hy. Trên dưới Triệu phủ chạy ra đón tiếp, quỳ rạp trên đất, giống như nhìn thấy phật sống, tôn kính hô hào.
Diệp Hy đến đây tất có lý do, nhìn thấy Triệu Tuyên liền nói: "Đến, về sau ngươi sẽ ở Diệp phủ."
"Diệp phủ?" Triệu Tuyên sửng sốt: "Nhưng chúng ta còn chưa có thành thân, đến ở Diệp phủ có điểm không đúng."
"Để ngươi ở lại Triệu phủ mới là không đúng." Diệp Hy kiên trì giải thích: "Bên ngoài đều đã nói ngươi là người của Diệp Hy ta rồi, lại để ngươi ở mãi nhà mẹ đẻ cũng không hợp lý, bây giờ liền dọn qua Diệp phủ đi."
"Ta..."
Triệu Tuyên thoáng ngập ngừng, nàng thật không muốn dọn đến Diệp phủ, tháng ngày sau này chỉ sợ đều phải cúi đầu nhìn mũi giày của người khác.
"Làm sao vậy?"
Vẫn là chọn cách thuyết phục nha đầu này cho nàng ở lại Triệu phủ!
Triệu Tuyên chậm chạp bước đến chỗ Diệp Hy, hơi dựa vào người nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Tuyên nhi không muốn đến Diệp phủ, Tuyên nhi lo sợ..."
Lần đầu Triệu Tuyên chủ động gần gũi như vậy khiến Diệp Hy có chút kinh ngạc lẫn thỏa mãn, dứt khoát đem người kéo vào trong lòng, động tác lưu loát lại có chút bá đạo.
Triệu Tuyên: "..."
Ngài có biết ở trong sảnh còn rất nhiều người hay không!!
"Ngươi là..." Diệp Hy nghiêng đầu, gian trá cười: "Làm nũng cùng bản tiểu thư sao?"
Triệu Tuyên: "..."
Được rồi, không cùng hài tử tính toán!!
"Ngài nghĩ thế nào cũng được, nhưng Tuyên nhi thật không muốn..."
Nói xong còn chớp chớp mắt hai cái, bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương~
Diệp Hy là tước quý chưa trải đời, hơn nữa còn chưa vỡ lòng, đối với việc Triệu Tuyên chủ động làm nũng chỉ có thể nhục nhã đầu hàng.
"Được rồi, được rồi, ngươi không muốn ở Diệp phủ ta đưa ngươi đến phủ đệ của ta, thế nào?"
"Ách..." Triệu Tuyên cuống quít nói: "Ta ở lại Triệu..."
Ánh mắt đối phương quét qua, Triệu Tuyên dứt khoát nuốt xuống lời muốn nói, dối lòng mà cười lấy lòng: "Đây là vinh hạnh của Tuyên nhi!!"
"Tốt, vậy đi thôi."
Triệu Tuyên khóc không ra nước mắt, nàng còn chưa gả đi đã vào phủ đệ của người ta mà ở, danh tiết cũng không cần nữa rồi!!
.
"Ây da, xem kìa, xem kìa, phủ đệ đều lớn như vậy, sợ không đủ chỗ cho kiều thê chơi đùa sao?"
Diệp Viễn vừa vào phủ vừa ha hả trêu chọc, cũng có chút ghen tỵ, phủ đệ riêng của hắn còn chưa to bằng như vậy, thật là phủ đệ của tiểu trữ quân của La Mã có khác!!
Hòa Tri Lan nối gót theo sau, cùng Diệp Cẩm tán gẫu: "Nơi này phong thủy tốt nhất kinh thành, để Triệu Tuyên ở đây không thiệt thòi nàng."
"Còn lo sợ nàng thiệt thòi sao?" Diệp Tố Cung dở khóc dở cười: "Đây là phúc phận..."
Lời vừa nói xong liền bị hai quân quý trừng một cái: "Gả cho tước quý các ngươi tính là phúc phận sao!?"