Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu (It Happened One Autumn)

Chương 20

Không rõ Daisy có phải là người “lộ tin” theo cách người ta thường dùng ở New York, hoặc là tin đồn đã lan ra từ Annabelle sau khi chồng cô rất có khả năng đã kể cô nghe sự việc trong phòng làm việc. Điều Lillian chắc chắn là, cô hòa vào nhóm cánh-hoa-cô-đơn trong tiệc trưa giữa sáng ở phòng ăn sáng, và họ đã biết. Cô có thể nhìn thấy nó trên mặt các bạn – trong nụ cười bẽn lẽn của Evie, trong không khí mưu mô của Daisy, và vẻ thong dong chăm chú của Annabelle. Lillian đỏ mặt và tránh né những tia nhìn tập thể khi cô ngồi xuống bàn. Cô luôn giữ vẻ ngoài khinh khỉnh, dùng nó để chống lại sự xấu hổ, sợ hãi, cô đơn…nhưng vào lúc này cô cảm thấy lúng túng bất thường.

Annabelle là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng “Một buổi sáng buồn chán” cô đưa tay lên che cái ngáp một cách uyển chuyển “Mình đã mong có ai đó đến làm buổi nói chuyện sinh động hơn. Tiện thể, có tin đồn nào cần chia sẻ không vậy cậu?” Tia nhìn trêu chọc đâm thọc nét mặt chưng hửng của Lillian. Một người hầu đến gần rót đầy ly trà của Lillian, và Annabelle đợi cho đến khi anh ta đi khỏi mới nói tiếp “Sáng nay cậu xuất hiện khá trễ, cô bạn của tôi. Cậu ngủ ngon không?”

Lillian nheo mắt nhìn chằm chằm người bạn đang hoan hỉ trêu ghẹo, trong khi cô nghe thấy tiếng Evie sặc trà “Nếu đó là vấn đề thì, không”

Annabelle cười nhăn nhở, trông có vẻ hào hứng thái quá “Sao cậu không kể cho bọn mình, Lillian, và mình sẽ kể chuyện của mình? Dù mình ngờ rằng chuyện của mình chỉ thú vị bằng một nửa chuyện của cậu”

“Có vẻ cậu đã biết hết rồi còn gì” Lillian lầm bầm, cố giấu sự xấu hổ sau tách trà lớn. Chỉ thành công trong việc làm phỏng lưỡi, cô đặt tách xuống và ép bản thân nhìn Annabelle, lúc này đang thể hiện vẻ cảm thông buồn cười.

“Cậu có ổn không?” Annabelle từ tốn hỏi.

“Mình không biết” Lillian thú nhận “Mình cảm giác mình không còn là mình nữa. Mình quá phấn khích và vui mừng, nhưng cũng…”

“Sợ?” Annabelle thì thầm.

Lillian của một tháng trước thà chết vì bị hành hạ từng chút một còn hơn là phải nhìn nhận khoảng khắc sợ hãi…nhưng cô gật đầu. “Mình không thích yếu đuối trước một người đàn ông không thường được biết đến vì sự nhạy cảm hay mềm mỏng. Khá rõ là tụi mình không hợp tính”

“Nhưng cậu bị anh ta cuốn hút về mặt sinh lý?” Annabelle hỏi

“Xui xẻo thay, đúng vậy”

“Tại sao lại xui?”

“Bởi vì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cậu lấy một người chịu chia sẻ tình bạn riêng lẻ hơn là…là…”

Cả ba phụ nữ trẻ chồm người nghe chăm chú “H-Hơn là cái gì?” Evie tròn mắt hỏi.

“Hơn là đam mê cháy bỏng, cồn cào, khủng khiếp, không hợp khuôn phép”

“Ôi trời” Evie thẹn thùng, ngả người ra ghế, trong khi Annabelle cười nắc nẻ và Daisy nhìn chị với sự tò mò mê mẩn.

“Đam mê từ người đàn ông có những cái hôn “chỉ tạm chấp nhận được?” Annabelle hỏi.

Lillian nhếch mép cười vừa nhìn xuống tách trà bốc khói “Ai đoán được một người cứng nhắc và bảo thủ như vậy có thể rất khác trên giường ngủ?”

“Với cậu, mình hình dung được là anh ta không thể làm khác hơn” Annabelle nhận định

Lillian ngước mắt lên “Sao cậu nói vậy?” cô cau mày hỏi, sợ rằng lúc này Annabelle đang ám chỉ sức ảnh hưởng từ mùi nước hoa.

“Mỗi khi cậu bước vào phòng, bá tước trở nên hoạt bát hơn hẳn. Rõ ràng anh ta bị cậu cuốn hút. Người khác không thể trò chuyện gì nhiều với Ngài Westcliff vì anh ta liên tục căng tai nghe xem cậu nói gì, và quan sát từng cử chỉ của cậu”

“Có sao?” Vui lòng với thông tin vừa được cung cấp, Lillian ngụy tạo vẻ hờ hững “Tại sao trước đây cậu không nói?”

“Mình không muốn xen vào, vì có khả năng cậu thích được Ngài St. Vincent chú ý hơn”

Lillian chớp mắt và lấy tay chống trán. Cô kể họ nghe tình cảnh đáng sợ giữa cô, Marcus và St. Vincent lúc sáng, trong lúc họ thể hiện sự cảm thông và khó chịu.

“Điều duy nhất ngăn cản lòng thương cảm cho Ngài St. Vincent” Annabelle nói, “là hắn ta đã làm tan nát biết bao con tim trong quá khứ - vì lẽ đó hắn nên biết thế nào là cảm giác bị chối từ”

“Dù là vậy, mình cảm thấy như thể mình đã lừa dối anh ta” Lillian mặc cảm “Và anh ta đã rất tử tế. Không một lời trách cứ. Mình không thể ghét anh ta được”

“C-cẩn thận” Evie nhỏ nhẹ xen ngang “Từ những gì chúng ta được nghe từ Ngài St. Vincent, anh ta không dễ chịu thua. Nếu anh ta đến gần cậu lần nữa, hãy hứa là cậu không đồng ý đi đâu đó riêng lẻ với anh ta”

Lillian nhìn chằm chằm cô bạn hay lo nghĩ với một nụ cười. “Evie, mấy câu đó nghe có vẻ châm chích quá. Được thôi, mình hứa. Nhưng không cần phải lo lắng. Mình không nghĩ Ngài St. Vincent ngu ngốc đến mức dám đối đầu với một người quyền lực như bá tước” Muốn thay đổi không khí một chút, cô liền hướng sự chú ý về phía Annabelle “Mình đã chia sẻ tin của mình, giờ đến lượt cậu. Có chuyện gì vậy?”

Với đôi mắt nhảy múa, và ánh nắng buông tỏa trên mái tóc óng mượt, Annabelle trông trẻ lại mười hai tuổi. Cô nhìn quanh quất để cam đoan không ai nghe trộm “Mình khá chắc chắn là mình đang có thai” cô thì thầm “Gần đây mình có những dấu hiệu…hay nôn và buồn ngủ…và đây là tháng thứ hai mình lỡ chu kì”

Tất cả cùng thở phào vui sướng, và Daisy kín đáo ngang qua bàn để cầm tay Annabelle. “Bạn ơi, đây là tin tức tuyệt vời nhất! Ông Hunt đã biết chưa?”

Nụ cười của Annabelle trở nên méo mó “Chưa. Mình muốn hoàn toàn chắc chắn trước khi nói cho anh ấy biết. Và mình muốn ngăn anh ấy biết tin càng lâu càng tốt”

“Tại sao?” Lillian hỏi.

“Bởi vì ngay khi anh ấy biết thì mình sẽ không được đi đâu một mình”

Hiểu được đam mê mụ mị Hunt dành cho những gì liên quan đến Annabelle, nhóm cánh-hoa-cô-đơn im lặng tán thành. Một khi Hunt biết về đứa bé, anh ta sẽ theo sát cô vợ mang thai như diều hâu săn mồi.

“Một thắng lợi lớn” Daisy kêu lên dù cố giữ giọng trầm “Năm ngoái là cánh-hoa-cô-đơn, năm nay là mẹ. Mọi thứ đang diễn ra hết sức tốt đẹp với cậu”

“Và sẽ tới lượt Lillian” Annabelle cười nói thêm.

Những dây thần kinh non nớt của Lillian rung lên vì cảm xúc hòa trộn giữa vui sướng và báo động.

“Gì vậy?” Daisy lẩm bẩm với giọng thánh thót, còn hai người còn lại hào hứng trao đổi về đứa bé sắp chào đời. “Chị trông có vẻ bất an. Có nghi ngờ gì à?...em cho rằng chuyện đó là bình thường”

“Nếu chị lấy anh ấy, tụi chị sẽ cãi nhau như chó với mèo” Lillian căng thẳng.

Daisy mỉm cười “Có khi nào chị chú trọng quá nhiều về những điểm khác biệt hay không? Em nghi ngờ là chị và bá tước giống nhau nhiều hơn chị nghĩ”

“Làm thế nào chị và bá tước có điểm chung được chứ?”

“Nghĩ thử đi” Em gái cô cười rạng rỡ và khuyên nhủ “Em chắc rằng chị sẽ tìm ra một vài điểm nào đó”

Cho gọi cả mẹ và em gái đến phòng khách Marsden, Marcus đứng trước mặt họ với hai tay chắp sau lưng. Anh nhận ra mình đang làm theo con tim chứ không phải lý trí. Không giống một người dòng họ Marsden. Gia tộc nổi tiếng với truyền thống thực dụng lạnh lùng từ trong quá khứ, với ngoại lệ là Aline và Livia. Về phần Marcus, theo tiêu chuẩn thông thường của người nhà Marsden…cho đến khi Lillian Bowman bước vào cuộc đời anh như một cơn lốc xoáy.

Giờ đây cam kết anh vừa thực hiện với người phụ nữ trẻ mạnh mẽ đem lại sự bình yên trong tâm hồn Marcus nhiều hơn anh nghĩ. Anh nhăn nhó phì cười làm giật giật vài nhóm cơ trên mặt khi anh tự hỏi làm cách nào nói cho nữ bá tước biết bà sẽ có con dâu – người con gái cuối cùng mà bà sẽ cân nhắc lựa chọn vào vị trí đó.

Như thuờng lệ nữ bá tước ngồi trên trường kỷ còn Livia ngồi trên một chiếc ghế gần bà. Marcus buộc lòng nhận ra sự khác biệt giữa hai ánh nhìn, của em gái anh thì ấm áp và chờ mong, mẹ anh thì khó chịu và chán chường.

“Giờ con đã đánh thức mẹ dậy giữa giờ ngủ trưa” nữ bá tước cáu kỉnh nói “Mẹ đề nghị con nói nhanh ý định của con. Có tin gì mới sao? Vấn đề quá cấp bách đến mức phải cho gọi mẹ vào cái giờ bất tiện này? Vài thư từ vụn vặt về cô em gái khó ưa mất gốc của con ư, mẹ đoán là vậy. Thôi, nói ngay đi!”

Marcus cứng hàm. Mọi ý nghĩ đưa tin một cách lịch sự theo khuôn phép đã biến mất vì những ám chỉ khắc nghiệt về đứa cháu của anh. Bất thình lình anh có mong muốn ghê gớm là được thông báo cho mẹ anh biết, từ giờ mọi đứa cháu của bà, kể cả người thừa kế tước hiệu tương lai, sẽ mang một nửa dòng máu Mĩ.

“Con chắc rằng mẹ sẽ hài lòng vì con đã làm theo lời khuyên của mẹ và tìm được một cô dâu” anh ngon ngọt nói “Mặc dù con chưa ngỏ lời cầu hôn chính thức, nhưng con có lý do tin rằng cô ấy sẽ đồng ý”

Nữ bá tước chớp mắt ngạc nhiên, vẻ điềm tĩnh của bà bỗng chốc chuyển sang nao núng.

Livia nhìn anh trai đăm đăm với nụ cười dò hỏi. Mắt cô sáng lên ranh mãnh làm Marcus nghĩ rằng cô đã đoán ra danh tính cô dâu kia “Tuyệt quá đi” cô nói “Cuối cùng anh đã tìm ra một người đủ sức chịu đựng anh rồi hả Marcus?”

Anh cười rạng rỡ “Hình như là thế. Dù anh nghi ngờ là anh phải gấp gáp tổ chức lễ cưới trước khi cô ấy sực tỉnh và bỏ chạy”

“Vớ vẩn” nữ bá tước gắt gỏng “Không người phụ nữ nào bỏ chạy khỏi triển vọng được kết hôn với bá tước Westcliff. Con sở hữu tước vị lâu đời nhất nước Anh. Vào ngày cưới của con, con sẽ đem lại cho vợ con danh giá hơn bất cứ cái đầu không ngai nào trên trái đất. Giờ hãy nói ta nghe tên người con đã lựa chọn”

“Cô Lillian Bowman”

Nữ bá tước phát ra âm thanh ghê tởm “Giỡn đủ rồi, Westcliff. Nói mẹ nghe tên cô gái”

Livia lắc đầu thích thú. Nhìn xoáy vào Marcus, cô nghiêng người gần mẹ và nói rõ to “Con nghĩ anh ấy nghiêm túc, thưa mẹ. Đúng là cô Bowman”

“Không thể nào!” Nữ bá tước trông có vẻ thất kinh. Ai đó có tính thiết thực đều nhìn thấy mạch máu nổi lên hai bên má bà. “Mẹ yêu cầu con từ bỏ trò điên khùng này đi, Westcliff, và vận dụng lý trí của con. Mẹ sẽ không cho phép con người tệ hại đó là con dâu mẹ!”

“Mẹ sẽ làm” Marcus dứt khoát nói

“Con có thể chọn bất kì cô gái nào ở đây hoặc ở châu Âu…với dòng dõi chấp nhận được và huyết thống…”

“Cô Bowman là người con muốn”

“Cô ta không bao giờ có thể làm một người vợ khuôn phép của dòng họ Marsden”

“Vậy khuôn phép đó sẽ phải bị phá bỏ”

Nữ bá tước cười gằn, âm thanh đáng ghét đến mức Livia phải bấu tay vào thành ghế để ngăn bản thân dùng bàn tay che tai. “Con lên cơn điên gì vậy? Cô Bowman đó là một người lai! Sao con có thể gây trở ngại cho các con của mình với một người mẹ xem thường truyền thống, phỉ nhổ phong tục, và nhạo báng những phẩm chất cao quý? Sao một người vợ như thế có thể phục vụ con? Chúa lòng lành, Westcliff!” Ngừng lời, người phụ nữ giận dỗi thở khó nhọc. Đưa mắt nhìn Marcus rồi sang Livia, bà bùng nổ “Sao gia đình này lại bị ám ảnh qủy quái với những người Mĩ vậy?”

“Câu hỏi thật thú vị, mẹ à” Livia đùa cợt. “Vì vài lý do không đứa con nào của mẹ có thể chịu đựng ý nghĩ phải lấy một người cùng giai cấp. Anh nghĩ sao, Marcus?”

“Anh nghi ngờ rằng câu trả lời sẽ chẳng làm ai trong số chúng ta vui vẻ” Anh châm chọc.

“Con phải có trách nhiệm kết hôn với một cô gái danh giá” nữ bá tước khóc than, mặt bà nhăn nhúm. “Lý do duy nhất cho sự tồn tại của con là để duy trì huyết mạch và bảo vệ tước hiệu cho những người thừa kế của con. Và cho đến lúc này con đã thất bại thảm hại”

“Thất bại?” Livia cắt lời, mắt cô lóe sáng. “Marcus đã nhân bốn lần gia sản từ khi cha qua đời, chưa kể cải thiện đời sống của người hầu và tá điền trong lãnh địa này. Anh ấy góp phần vào những hóa đơn tài trợ nhân đạo ở Nghị viện và tạo việc làm cho hơn một trăm người trong xưởng đúc, và hơn thế nữa anh ấy là người anh tốt nhất từng – ”

“Livia” Marcus thì thầm “Không cần biện minh cho anh”

“Phải làm chứ! Sau tất cả những chuyện anh đã làm cho mọi người, tại sao anh không nên cưới cô gái anh tự chọn – một cô gái mạnh mẽ đáng yêu một cách hoàn hảo, em có thể nói thêm – không phải chịu đựng những bài giảng ngu ngốc của mẹ về huyết thống gia tộc?”

Nữ bá tước ném cho đứa con nhỏ nhất cái nhìn ác ý “Cô không có quyền tham dự bất cứ thảo luận nào về huyết thống gia tộc cả, dưới ánh sáng của sự thật cô không được xem là người nhà Marsden. Hay tôi phải nhắc cho cô nhớ cô là kết quả của một đêm chơi bời với gã hầu phòng? Bá tước quá cố không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ phải chấp nhận cô thay vì bị dán mác cắm sừng, nhưng vẫn còn đó – ”

“Livia” Marcus lẹ làng ngắt lời, chìa tay cho em gái lúc này đã trắng bệch. Tin tức này chẳng xa lạ gì với cô, nhưng nữ bá tước chưa từng nói thẳng ra cho đến lúc này. Đứng dậy, Livia đến bên anh ngay lập tức, mắt cô tóe lửa trên khuôn mặt tái nhợt. Marcus vòng tay bảo vệ qua lưng cô và kéo cô lại gần và thì thầm vào tai cô “Em nên đi đi. Anh phải nói vài điều – và anh không muốn em bị kẹt giữa làn đạn”

“Không sao đâu anh” giọng Livia hơi rung “Em không để tâm những lời mẹ nói…bà đã mất sức mạnh làm tổn thương em từ lâu rồi”

“Nhưng anh để tâm đến chúng nhân danh em” anh dịu dàng đáp “Đi gặp chồng em đi, Livia, hãy để cậu ta an ủi em, trong khi anh giải quyết một số việc với nữ bá tước”

Livia ngước mắt nhìn anh, gương mặt cô bình tĩnh hơn nhiêu “Em sẽ tìm anh ấy” cô nói “Dù em không cần an ủi”

“Ngoan lắm” anh hôn lên trán cô.

Cảm thấy bất ngờ, Livia khúc khích và lui đi.

“Hai người thì thầm chuyện gì?” nữ bá tước gắt gỏng hỏi.

Marcus phớt lờ bà khi anh đi cùng em gái ra cửa, và lặng lẽ đóng nó lại sau khi cô đi. Khi anh quay lại đối mặt với nữ bá tước, mặt anh dữ tợn. “Xuất thân của Livia không phản ánh tính cách của em ấy” anh nói “Nó thể hiện tính cách của mẹ. Tôi cóc cần quan tâm là mẹ chọn nhăng nhít với người hầu hoặc thậm chí mẹ chán hắn…nhưng tôi rất quan tâm nếu mẹ làm Livia cảm thấy nhục nhã vì chuyện đó. Con bé đã sống dưới bóng của những sai lầm của mẹ trong suốt phần đời đã qua, và trả giá cắt cổ cho những ham mê quá khứ của mẹ”

“Mẹ sẽ không xin lỗi vì những nhu cầu của mình” nữ bá tước cáu kỉnh “Cha con vắng mặt thường xuyên, mẹ phải nắm lấy niềm vui nếu có thể chứ”

“Nhưng mẹ để Livia gánh hết những cáo buộc” Anh mím môi “Dù tôi đã thấy cách con bé bị ngược đãi và bỏ bê khi còn là một đứa trẻ, tôi không thể làm gì để bảo vệ nó vào thời điểm đó. Nhưng giờ thì tôi đã có thể. Sẽ không còn những chủ đề xa hơn về gốc gác con bé. Không bao giờ. Mẹ hiểu chưa?”

Bất chấp âm sắc tĩnh lặng trong giọng anh, cơn giận phun trào đã lan đến bà, nên bà không phản đối hay tranh cãi. Bà chỉ nuốt khan và gật đầu.

Một phút trôi qua để hai người ổn định cảm xúc của mình về trật tự cũ. Nữ bá tước là người đầu tiên phản công “Westcliff” bà cố gắng khống chế tâm trạng “Con không nghĩ cha con sẽ khinh miệt cô Bowman đó và mọi thứ liên quan đến cô ta hay sao?”

Marcus nhìn bà thẳng thừng “không” rồi anh nói thêm “Tôi không nghĩ vậy” Người cha quá cố của anh đã vắng mặt trong mọi suy nghĩ của anh quá lâu đến mức Marcus không thể tự hỏi ấn tượng ông dành cho Lillian Bowman có thể là gì. Sự thật là mẹ anh cho rằng ông bận tâm đến cô làm anh bất ngờ.

Cho rằng bà đã tìm ra lý do buộc anh cân nhắc quyết định, nữ bá tước quả quyết nhấn mạnh “Con luôn muốn làm vừa lòng cha con” bà nói tiếp “và con thường làm được, dù ông ấy hiếm khi nhìn nhận. Có lẽ con không tin mẹ cho rằng sâu thẳm trong tim, cha con chỉ có những sự quan tâm về con trong đầu. Ông muốn huấn luyện con trở thành một người xứng đáng với tước hiệu, một người thành đạt không bao giờ bị lợi dụng. Một người giống ông. Và phần lớn ông ấy đã thành công”

Những lời đó được thốt ra nhắm mục đích tâng bốc Marcus. Nhưng lại gây tác dụng ngược, giáng một đòn đau vào giữa ngực anh “Không, ông ta không thành công” anh khàn khàn nói.

“Con biết ông ấy muốn những đứa cháu của mình được sinh ra bởi kiểu phụ nữ nào” nữ bá tước nói. “Cô Bowman đó không xứng với con, Westcliff, không xứng với tên tuổi và dòng dõi của con. Hãy thử tưởng tượng một buổi gặp gỡ giữa hai người họ…cô ta và cha con. Con biết ông ấy sẽ căm ghét cô ta như thế nào”

Bất chợt Marcus mường tượng hình ảnh Lillian đương đầu sự ác độc của cha anh, người làm khiếp sợ mọi người ông từng gặp. Nhưng anh chắc chắn Lillian sẽ cư xử với bá tước đời trước với vẻ xấc xược điển hình. Cô sẽ không sợ ông dù chỉ một giây.

Anh tiếp tục im lặng, nữ bá tước dùng giọng điệu mềm mỏng hơn “Tất nhiên cô ta quyến rũ. Mẹ có thể hiểu từ những kẻ dưới gây ra cho chúng ta – họ thỉnh thoảng làm ta choáng ngợp. Và con, giống những người đàn ông khác, thèm muốn rất nhiều phụ nữ. Nếu con muốn cô ta, hãy tìm mọi cách để có được. Giải pháp ở đây là: sau khi cả hai cùng kết hôn với một người khác, con và cô ta sẽ quan hệ vụng trộm cho đến khi con thấy chán. Chúng ta luôn tìm được tình yêu thật sự bên ngoài hôn nhân – con sẽ thấy mọi chuyện trở nên tốt đẹp.”

Căn phòng tĩnh lặng một cách đáng ngại, trong lúc tâm trí Marcus sôi ùng ục với kí ức bào mòn tâm hồn và vang vọng cay đắng từ sự yên lặng. Dù anh khinh miệt vai trò của một người tử vì đạo và chưa từng cho mình trở nên như thế, nhưng anh không thể quên anh đã bỏ qua những nhu cầu thiết yếu không rõ ràng để gánh vác trách nhiệm gia đình. Giờ đây anh có cơ hội tìm được một người đem lại sự ấm áp và vui thích đã lỗi hẹn với anh từ lâu…mà khốn nạn thay, anh có quyền đòi hỏi sự ủng hộ từ gia đình và bè bạn, bất kể định kiến chủ quan của họ là gì. Những luồng suy nghĩ của anh chìm vào khoảng không tối đen khi anh cân nhắc những năm đầu đời, cha anh đã sa thải bất kì người nào có liên hệ với anh. Để tránh cho anh sự yếu mềm. Để tránh cho anh việc lệ thuộc người khác ngoại trừ bản thân anh. Nó đã thiết lập hình mẫu của sự cô lập và hoạch định cuộc đời anh cho đến tận lúc này. Nhưng như vậy là đủ rồi.

Theo như đề xuất của mẹ anh thì anh và Lillian sẽ lén lút qua lại trong khi đã cưới người khác, ý tưởng đó đả kích Marcus xuống vực sâu tâm hồn. Việc đó sẽ không là gì khác ngoại trừ một mô phỏng suy đồi về mối quan hệ thành thật mà họ xứng đáng có được.

“Nghe kĩ đây” cuối cùng anh đã gom đủ sức mạnh và nói “Trước khi cuộc chuyện trò này bắt đầu, tôi đã hoàn toàn quyết tâm cưới cô ấy làm vợ. Nhưng nếu có khả năng nào đó làm củng cố quyết định của tôi thì chính là những câu mẹ vừa nói. Đừng nghi ngờ gì khi tôi nói Lillian Bowman là người phụ nữ duy nhất trên trái đất tôi cân nhắc kết hôn. Con của cô ấy sẽ là người thừa kế của tôi. Và từ bây giờ mối bận tâm hàng đầu của tôi là niềm vui của cô ấy. Bất kì từ ngữ, điệu bộ, hay hành động đe dọa hạnh phúc của cô ấy sẽ nhận được hậu quả tệ hại nhất. Mẹ sẽ không bao giờ tạo lý do cho cô ấy tin rằng mẹ không bằng lòng với hôn sự của chúng tôi. Ý kiến trái chiều đầu tiên mà tôi được nghe sẽ giúp mẹ kiếm được một chuyến xe ngựa đi xa khỏi lãnh địa. Xa khỏi nước Anh. Mãi mãi”

“Con không thể làm vậy. Con đang bốc đồng. Sau này, khi con bình tâm lại, chúng ta sẽ - ”

“Tôi không bốc đồng. Tôi nói thật”

“Con điên rồi!”

“Không, thưa phu nhân. Lần đầu tiên trong đời tôi có cơ hội tìm được hạnh phúc – và tôi sẽ không để nó tuột khỏi tay”

“Đồ ngu” nữ bá tước thì thầm, run rẩy vì giận dữ.

“Mẹ muốn nói sao cũng được, nhưng lấy cô ấy là việc ít ngu nhất mà tôi từng làm” anh đáp và bỏ đi sau khi khẽ cúi chào.
Bình Luận (0)
Comment