Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu (It Happened One Autumn)

Chương 21

Cuối buổi sáng Annabelle xin rút về phòng với giọng thì thầm “Mình lại thấy không khỏe nữa rồi” Cô nói “Mình nghĩ mình nên nghỉ trong phòng một lúc. May là Hunt đã cưỡi ngựa ra ngoài, và anh ấy sẽ không biết mình ngủ trưa”

“Mình sẽ về phòng cùng cậu” Evie lo lắng nói

“Ồ, Evie, không cần…”

“Đây sẽ là cái cớ hay nhất cho mình tránh mặt dì Florence, dì ấy có thể sẽ đi tìm mình”

“À, vậy thì cảm ơn cậu.” Chiến đấu với một cơn nôn mửa, Annabelle dựa vào cánh tay Evie và cả hai bỏ đi.

Lillian và Daisy dõi theo hai người.

“Em không nghĩ cậu ấy có thể giữ bí mật với Hunt được lâu đâu, chị thì sao?” Daisy thì thầm.

“Ừ” Lillian thì thầm ngược lại “Chị chắc chắn anh ta đã nghi ngờ rồi, vì thường ngày Annabelle khỏe như ngựa đua”

“Có lẽ. Tuy nhiên, em có nghe nói thỉnh thoảng đàn ông không chú ý những vấn đề…”

Khi họ rời phòng ăn sáng, họ nhìn thấy tiểu thư Olivia đi qua hành lang, gương mặt xinh đẹp của cô bồn chồn với biểu cảm bất an. Hơi lạ khi thấy cô cau có, vì cô là một phụ nữ vui vẻ. Lillian tự hỏi điều gì đã khiến cho cô buồn.

Tiểu thư Olivia ngước mắt nhìn thấy hai chị em, và mặt cô rạng rỡ hẳn ra. Cô cười ấm áp “Chào buổi sáng”

Mặc dù tiểu thư Olivia chỉ lớn hơn Lillian khoảng hai, ba tuổi, cô tỏ ra chững chạc hơn hẳn, với con mắt của người từng cảm nhận được nỗi buồn vô hạn trong quá khứ. Đó là trực giác vượt trên khả năng của Lillian và nó làm cô luôn cảm thấy lúng túng trước tiểu thư Olivia. Cho dù em gái bá tước là một bạn trò chuyện thu hút, một người biết giới hạn của những gì được hỏi và những chủ đề nhạy cảm.

“Tôi đang đến vườn cam” Tiểu thư Olivia nói.

“Vậy thì chúng tôi không làm phiền” Lillian đáp, cô như bị cuốn hút vào những đường nét tựa tựa Westcliff trên khuôn mặt người phụ nữ…không gì đặc biệt, nhưng đôi mắt cương nghị, và nụ cười…

“Đi cùng tôi nào” Tiểu thư Olivia hối thúc. Có vẻ vâng theo một thôi thúc bất chợt, cô với tay nắm bàn tay Lillian, những ngón tay nhỏ nhắn bao quanh những ngón tay dài hơn rất nhiều của Lillian. “Tôi vừa có một buổi trò chuyện thú vị với bá tước. Tôi muốn thảo luận nó với cô”

Ôi Chúa ơi. Anh đã kể cho em gái anh nghe. Và rất có thể là cả mẹ anh nữa. Lillian bắn tia nhìn hoảng hốt cho em gái, người dù sao cũng không giúp được gì.

“Em sẽ đến phòng sách tìm một cuốn tiểu thuyết” Daisy rạng rõ thông báo “Cuốn em đang đọc hơi đáng thất vọng, và em không muốn đọc hết”

“Đến hàng cuối cùng bên phải, kệ thứ hai tính từ dưới lên” Tiểu thư Olivia tận tình chỉ bảo “Và nhìn gáy sách trước nhé. Tôi đã giấu những cuốn tôi thích nhất ở đó – những câu chuyện hư hỏng mà một cô gái ngây thơ không nên đọc. Chúng sẽ hủy hoại cô một cách không thương tiếc”

Đôi mắt sẫm màu của Daisy sáng lên thích thú “Ôi, cảm ơn cô!” Rồi Daisy tung tăng bỏ đi mà không thèm ngoái đầu lại, trong khi tiểu thư Olivia cười toe toét.

“Đi thôi” cô nói, lôi Lillian băng qua phòng ăn sáng. “Nếu chúng ta trở thành chị em, có vài chuyện cô sẽ muốn biết. Tôi là một nguồn thông tin vô giá, và tôi đang cảm thấy khá ngứa miệng vào lúc này.”

Lillian buồn cười đi theo cô vào vườn cam, rẽ lối từ phòng ăn sáng. Hâm hấp nóng và thơm ngào ngạt, với ánh nắng giữa trưa đang đến gần và cái nóng từ lỗ thông lò nướng trên sàn nhà.

“Chưa chắc chúng ta sẽ trở thành chị em” Lillian nhận xét, ngồi bên cạnh cô trên ghế đá với mặt lưng kiểu Pháp “Nếu bá tước đã ám chỉ điều gì đó nằm ngoài sự đồng tình –”

“Không, anh ấy không làm đến mức như thế. Tuy nhiên, anh ấy đã thể hiện những dự định nghiêm túc dành cho cô” Đôi mắt xanh lục nhạt của tiểu thư Olivia sáng lên cười cợt, và kèm theo vẻ đề phòng “Đúng ra tôi nên biết kiềm chế và tế nhị hơn, nhưng tôi không nhịn nổi, tôi phải hỏi thôi…cô sẽ chấp nhận anh tôi chứ?”

Lillian, người chưa từng cứng họng, lại đang lắp bắp hệt như Evie “Tôi…tôi…”

“Thứ lỗi cho tôi” Tiểu thư Olivia nói, tỏ ra tiếc nuối “Những người hiểu rõ về tôi có thể làm chứng là tôi rất hiếu kì về các mối tình của người khác. Tôi hy vọng tôi không làm cô bực mình”

“Không”

“Tốt. Tôi không bao giờ có thể thân thiết với những người dễ bị bực mình”

“Tôi cũng không” Lillian phân trần, vai cô giãn ra, và cả hai cùng cười “Thưa cô, trường hợp này thật là – mặc dù cô có thể không biết rõ chi tiết, trừ khi bá tước – ”

“Không” Tiểu thư Olivia lịch sự trấn an “Anh tôi luôn giữ kín miệng. Anh ấy là một người ưa chuộng sự riêng tư đến mức phiền toái làm những người tọc mạch như tôi cảm thấy khó chịu”

“Sự thật là tôi muốn chấp nhận ngài ấy” Lillian thẳng thắn nói “Nhưng tôi phải có một vài thỏa thuận”

“Tất nhiên rồi” Tiểu thư Olivia nhắc nhở “Marcus là một người khó chiều . Anh ấy làm mọi chuyện rất tốt, và làm cho mọi người đều nhận ra thành quả của anh ấy. Ai đó không thể tiếp cận nỗ lực đơn giản nhất, như là chải răng, mà không được anh ấy khuyên nên bắt đầu với răng hàm hoặc răng sữa”

“Đúng vậy”

“Một người cố gắng đến chết” Tiểu thư Olivia tiếp tục “Người cố chấp trên phương diện nhìn nhận vấn đề - đúng hoặc sai, tốt hoặc tệ. Anh ấy độc đoán và hống hách, chưa kể không biết nhận lỗi”

Rõ ràng tiểu thư Olivia sẽ tiếp tục kể tội Marcus, nhưng Lillian đột nhiên muốn biện hộ cho anh. Sau hết, phác họa một bức chân dung của anh một cách khắc nghiệt như thế có vẻ như không được công bằng. “Tất cả những điều đó có thể đúng” cô nói “nhưng cũng có thể nói Westcliff tôn trọng sự trung thực. Ngài ấy luôn luôn giữ lời. Và thậm chí khi bá tước có hống hách thì do ngài ấy chỉ đang cố làm những gì ngài nghĩ là tốt nhất cho mọi người”

“Tôi cho rằng…” tiểu thư Olivia lưỡng lự nói, và việc đó khuyến khích Lillian diễn giải thêm chủ đề này.

“Hơn thế nữa, người kết hôn với Westcliff sẽ không bao giờ sợ bị phản bội. Bá tước chung thủy. Ngài ấy sẽ làm cho cô ta cảm thấy an toàn, bởi vì ngài luôn chăm sóc cô ta và không mất bình tĩnh trong những tình huống khẩn cấp”

“Nhưng anh ấy cứng nhắc” Tiểu thư Olivia khăng khăng.

“Không hẳn – ”

“Và lạnh lùng” Tiểu thư Olivia lắc đầu tiếc rẻ

“Ôi không” Lillian tranh luận, “không hề. Ngài ấy là người – ” Cô im bặt, mặt tím tái khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của tiểu thư Olivia. Cô vừa bị dồn vào góc tường.

“Cô Bowman” Tiểu thư Olivia thì thầm “Cô nói chuyện y như phụ nữ đang yêu. Và tôi thật tâm hy vọng như vậy. Bởi vì Marcus đã mất rất lâu mới tìm ra cô …và trái tim tôi sẽ tan nát mất nếu tình yêu của anh tôi chỉ là đơn phương”

Lillian tần ngần trước nhịp tim đập nhanh đột ngột. “Bá tước không yêu tôi” cô khó nhọc “Ngài ấy chưa hề đề cập đến cảm xúc đó”

“Tôi không hề ngạc nhiên. Anh trai tôi có xu hướng thể hiện bằng hành động nhiều hơn là lời nói. Cô sẽ phải kiên nhẫn với anh ấy”

“Tôi đang tìm hiểu đây” Lillian ủ rũ đáp, và người phụ nữ kia bật cười.

“Tôi chưa từng biết anh ấy rõ như chị của tôi, Aline. Họ xấp xỉ tuổi nhau, và chị ấy là tri kỉ của anh tôi cho đến khi di cư sang Mĩ với chồng. Aline đã giải thích khá nhiều cho tôi về thái độ của Marcus mỗi khi tôi sắp sửa giết anh ấy”

Lillian chăm chú lắng nghe từng lời phát ra từ giọng nói thấp, ngọt như mía lùi. Cô không nhận ra cho đến giờ phút này cô luôn muốn được hiểu hơn về Marcus. Nếu trước đây cô không hiểu tại sao những người yêu nhau luôn bận rộn với việc thu thập đồ lưu niệm, thư, tóc, găng tay thất lạc, hay nhẫn. Nhưng bây giờ cô đã biết cảm thấy bị ai đó ám ảnh là như thế nào. Trong cô tràn đầy khao khát ép buộc muốn biết đến từng chân tơ kẽ tóc của người đàn ông có vẻ thẳng thắn và hầu như rất thực tế.

Tiểu thư Olivia quàng cánh tay ngang thành trường kỷ, và tư lự nghiên cứu giàn cây bên cạnh họ. “Có vài chuyện Marcus không bao giờ thổ lộ cho bất kì ai về quá khứ của anh, vì anh nghĩ rằng đàn ông không nên than thở, và anh thà chết chứ không muốn làm mục tiêu của sự thương hại. Và nếu anh ấy phát hiện ra tôi đã kể cho cô nghe mọi thứ anh ấy sẽ lấy đầu tôi”

“Tôi kín miệng lắm” Lillian cam đoan.

Tiểu thư Olivia khẽ cười, và nhìn xuống đôi giày dưới chân khi nó lộ ra từ mép váy lòa xòa của cô “Vậy thì cô rất phù hợp với dòng họ Marsden. Chúng tôi không là gì nếu không biết giữ bí mật. Và không ai trong chúng tôi thích đắm chìm trong quá khứ. Marcus, Aline và tôi đã hứng chịu những hành động khác nhau của cha mẹ, những người mà, theo ý kiến của tôi, không xứng đáng có con cái. Mẹ tôi chỉ chăm chút cho bản thân bà, hoặc những gì ảnh hưởng tực tiếp đến bà. Và cha tôi không thèm để mắt đến những cô con gái”

“Tôi rất tiếc” Lillian chân thành nói.

“Không, sự dửng dưng của ông là một ân đức, và chúng tôi biết điều đó. Nhưng tình cảnh của Marcus thì tệ hơn nhiều, anh ấy là nạn nhân của những suy nghĩ tâm thần trong việc nuôi dạy người thừa kế Westcliff.” Mặc dù giọng tiểu thư Olivia lặng lẽ và hòa hoãn nhưng Lillian cảm nhận được cô đang rùng mình và cô chà hai bàn tay lên hai ống tay áo để xua đuổi cánh tay nổi đầy gai. “Cha tôi không chấp nhận một đứa con trai không hòan hảo. Ông thiết lập những chuẩn mực rất cao hết sức nực cười cho mọi khía cạnh trong cuộc đời Marcus, và trừng phạt anh ấy một cách tệ bạc nếu anh tôi gặp thất bại. Marcus học được cách chịu đựng những trận đòn mà không rơi một giọt nước mắt hay bày tỏ sự nổi loạn, vì nếu anh ấy làm, hình phạt sẽ tăng gấp đôi. Và cha tôi sẽ không thương xót nếu ông phát hiện ra bất kì sự yếu đuối nào. Một lần nọ tôi đã hỏi Aline tại sao Marcus không thích chó…và chị ấy đã kể câu chuyện xảy ra khi anh còn nhỏ, anh sợ một cặp chó săn cha dùng như chó giữ nhà. Hai con chó đã đánh hơi được sự sợ hãi của anh, và vì vậy tỏ ra rất dữ tợn, sủa và gầm gừ mỗi khi chúng thấy Marcus. Rồi cha biết được Marcus sợ chúng như thế nào, ông đã nhốt anh ấy chung với chúng, buộc anh đương đầu với thứ anh sợ nhất. Tôi không thể hình dung một cậu bé năm tuổi bị nhốt kín với những con quái vật đó trong nhiều giờ liền” cô cười chua chát “Tin là cha tôi đã thực hiện cụm từ “ném cho chó” theo đúng nghĩa đen. Vào lúc mà lẽ ra ông phải bảo vệ con trai mình thì ông lại ném nó vào địa ngục”

Lillian nhìn cô không chớp mắt. Cô cố nói chuyện, để hỏi một điều gì đó, nhưng cổ họng cô thít chặt. Marcus quá tự tin và an toàn đến mức không thể hình dung anh như một đứa trẻ hoảng sợ. Và vẻ cố thủ của anh bắt nguồn từ bài học thuở ấu thơ, khi mà không ai đến giúp. Không ai che chở anh khỏi những nỗi sợ. Buồn cười thay, dù giờ đây Marcus đã là một người đàn ông trưởng thành, thì cô vẫn muồn vỗ về đứa trẻ xưa kia.

“Cha tôi ước mong người thừa kế của ông độc lập và chai sạn” Tiểu thư Olivia tiếp tục “Để không ai lợi dụng được anh tôi. Vì thế mỗi khi ông nhìn thấy Marcus yêu thích một ai đó, ví dụ như cô bảo mẫu, là cô ta bị thải hồi ngay lập tức. Anh trai tôi khám phá ra rằng bày tỏ sức ảnh hưởng của một ai đó sẽ dẫn đến kết cục người đó bị đuổi đi. Anh trở nên xa cách với tất cả những người anh thương yêu nhưng không muốn mất họ, bao gồm Aline và tôi. Từ những gì tôi biết, mọi chuyện có đỡ hơn khi Marcus rời nhà đi học xa, nơi những người bạn thay thế cho gia đình”

Điều đó giải thích tại sao Marcus duy trì tình bạn trước sau như một với St. Vincent, Lillian nghĩ ngợi “Mẹ cô không bao giờ ra mặt vì con trai sao?” cô hỏi.

“Không, bà ấy quá bận rộn với những mối quan hệ bên ngoài”

Họ im lặng một lúc. Tiểu thư Olivia kiên nhẫn chờ đợi Lillian lên tiếng, tỏ vẻ thông hiểu cho những gì cô phải tiếp thu. “Chắc cô phải nhẹ nhõm khi bá tước qua đời” cô thì thầm.

“Đúng. Một tuyên bố buồn cho một đời người, rằng thế giới sẽ tốt đẹp hơn khi thiếu vắng ông”

“Ông ấy đã không thành công trong việc biến anh cô thành kẻ máu lạnh vô tâm”

“Thành thật là không” Tiểu thư Olivia lẩm bẩm “Tôi mừng vì cô nhận ra điều đó. Marcus đã đi quá xa, và anh ấy rất cần…sự mềm mỏng”

Thay vì giảm bớt sự tò mò cô dành cho Marcus, buổi nói chuyện chỉ đánh thức nhiều câu hỏi hơn, dồn dập từng câu một. Tuy nhiên, cô chỉ vừa quen biết tiểu thư Olivia và chưa kiểm tra độ sâu câu hỏi trước khi nó bị bỏ qua. “Theo như tôi biết, thưa cô” Lillian đánh bạo “rằng Ngài Westcliff đã từng nghiêm túc cân nhắc kết hôn với một người nào đó? Tôi biết rằng ngài ấy đã từng có cảm xúc…”

“Ôi, lần đó…không có gì đâu, thật đấy. Marcus sẽ chán cô ta ngay nếu Ngài St. Vincent không cướp cô ta đi. Tin tôi đi, nếu Marcus mong muốn tranh giành cô ta thì mọi chuyện đã êm xuôi lâu rồi. Điều mà anh tôi tỏ ra không hiểu – dù mọi người đều biết – là những trò của cô ta chủ yếu để khơi gợi sự ghen tức của anh ấy, và xui khiến anh tôi cưới cô ta. Nhưng kế hoạch của cô ta thất bại vì Marcus không thật sự chú tâm vào mối quan hệ. Cô ta là hạng phụ nữ…ừm, cô có thể đoán, Marcus chưa bao giờ thiếu đàn bà. Anh tôi hơi hư hỏng theo cách đó, luôn có phụ nữ ngã vào vòng tay từ khi trưởng thành” cô quẳng cho Lillian tia nhìn cười cợt “Tôi chắc chắn anh tôi cảm thấy tươi mới khi đụng độ một phụ nữ thật sự dám bất đồng quan điểm của anh”

“Tôi không chắc “tươi mới” có phải là từ ngài ấy thích hay không” Lillian nhăn nhó đáp “Tuy nhiên, mỗi khi tôi không thích điều gì đó ngài ấy đã làm thì tôi sẽ nói ngay”

“Tốt” Tiểu thư Olivia đáp “Đó chính xác là những gì anh tôi cần. Rất ít phụ nữ - hoặc đàn ông, có gan đối đầu với anh ấy. Anh ấy là người đàn ông mạnh mẽ cần một người vợ mạnh mẽ không kém để cân bằng bản năng”

Lillian lấy tay vuốt mép váy xanh nhạt một cách tuyệt vọng khi cô nhận định cẩn trọng “Nếu Ngài Westcliff và tôi lấy nhau…ngài ấy sẽ đối mặt với sự phản đối từ họ hàng và bạn bè. Đặc biệt là từ nữ bá tước”

“Những người bạn của anh ấy không bao giờ dám” Tiểu thư Olivia nói ngay tức thì “Còn về mẹ tôi…” cô lưỡng lự rồi nói dứt khoát “Bà đã nói rõ là không thích cô. Tôi nghi ngờ bà sẽ không bao giờ thay đổi. Tuy nhiên, để cô cảm thấy vui hơn, bà không thích gần như hết thảy mọi người. Cô lo ngại bà ấy sẽ phản đối mối duyên này?”

“Việc đó thúc giục tôi vượt trên mọi lý do” Lillian nói và tiểu thư Olivia phá ra cười.

“Ồ, tôi thích cô quá” cô thở hổn hển “Cô phải lấy Marcus, và tôi rất muốn có cô với tư cách chị dâu” Cô điềm đạm nhìn chằm chằm Lillian với nụ cười ấm áp “Và tôi có một lý do ích kỉ là hy vọng cô sẽ bằng lòng. Mặc dù tôi và Shaw chưa có ý định đến sống ở New York, nhưng tôi biết ngày đó sẽ không còn bao xa. Khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ cảm thấy an lòng nếu biết Marcus đã kết hôn và có ai đó chăm sóc, với cả hai em gái đều sống xa nhà” Cô đứng lên, phủi váy. “Lý do tôi kể chuyện này là vì tôi muốn cô hiểu tại sao Marcus rất khó mở lòng mình để tìm lấy tình yêu. Khó, nhưng không phải là không thể. Chị gái và tôi cuối cùng đã xoay xở phá được xiềng xích quá khứ với sự giúp đỡ của chồng chúng tôi. Nhưng gông cùm của Marcus là khó phá nhất. Tôi biết anh ấy không dễ dàng yêu. Tuy nhiên, nếu cô có thể tiến thêm một bước…có thể nhiều hơn một bước…tôi tin rằng cô sẽ không bao giờ hối hận”

Lãnh địa chật ních người hầu thời vụ, những người làm ta nhớ đến những chú ong trong tổ khi họ túa ra giúp khách khứa đóng gói hành lý. Đoàn người đông nhất sẽ khởi hành vào ngày kia, dù một vài người đã sẵn sàng rời khỏi. Một số ít bị buộc rời đi sớm hơn, tuy nhiên, không ai muốn bỏ lỡ buổi dạ vũ chia tay rất lớn được tổ chức vào buổi tối cuối cùng.

Lillian bị mẹ cô kề cận thường xuyên, người đã giám sát (quấy nhiễu, từ đó nghe chính xác hơn) hai cô hầu khi họ vất vả đóng gói hàng trăm bài báo trong những va li bọc da khổng lồ được người hầu khuân tới. Sau những sự kiện gây sốc hai ngày vừa qua, Lillian hoàn toàn mong đợi mẹ cô chia nhỏ mỗi câu cô nói và cử chỉ nhằm bảo đảm cho một lễ đính hôn với Ngài Westcliff. Tuy nhiên, Mercesdes im lặng và khoan dung một cách bất ngờ, bà tỏ vẻ chọn lựa từ ngữ cẩn thận mỗi khi bà và Lillian nói chuyện với nhau. Trên hết, bà không hề đề cập đến Westcliff.

“Mẹ bị sao vậy?” Lillian hỏi Daisy, hoang mang bởi tâm tính dễ thương của mẹ cô. Thật là tốt vì không phải cãi cọ với Mercedes, nhưng cùng lúc đó, Lilliana lại mong Mercedes giày xéo cô như một đoàn kỵ mã hùng hổ.

Daisy nhún vai và tinh nghịch đáp “Chỉ có thể nói vì chị đã làm điều trái ngược những gì mẹ khuyên, và chị có vẻ đã đưa Ngài Westcliff lên bệ phóng, mẹ quyết định để chị tự giải quyết vấn đề. Em dự đoán rằng mẹ sẽ giả câm giả điếc với mọi điều chị làm cho đến khi nào chị còn giữ được sự quan tâm của bá tước”

“Vậy thì…nếu tối nay chị đến phòng Ngài Westcliff thì mẹ sẽ không phản đối?”

Daisy cười trầm “Nếu chị hỏi thì mẹ có thể sẽ giúp đỡ chị lẻn đi đấy” cô nhướng mày nhìn Lillian “Mà chị với Ngài Westcliff làm gì trong phòng vào giờ đó vậy?”

Lillian đỏ mặt “Thương lượng”

“Ồ, chị gọi việc đó là thương lượng hả?”

Lillian mím môi nheo mắt “Không được hỗn, bằng không chị sẽ không kể chi tiết câu chuyện đâu”

“Em không cần” Daisy hời hợt nói “Em đã đọc những cuốn tiểu thuyết do tiểu thư Olivia giới thiệu…và giờ em dám nói em biết nhiều hơn chị và Annabelle cộng lại”

Lillian không thể nhịn cười “Em ơi, chị không chắc những cuốn tiểu thuyết đó mô tả chính xác những người đàn ông, hay việc..việc đó”

Daisy cau mày “Không chính xác chỗ nào?”

“Ừm, có những việc…em biết đó, sương oải hương và ngất lịm, và tất cả những lời hoa mĩ”

Daisy thành thật nhìn chị gái với vẻ bàng hoàng “Không có một chút choáng ngất nào sao?”

“Lạy Chúa, em sẽ không muốn ngất đi vì em có thể bỏ qua một điều gì đó”

“Đúng vậy. Em nên thích tỉnh táo hoàn toàn ngay từ đầu, và rồi em sẽ ngất đi trong suốt thời gian còn lại”

Lillian cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười “Tại sao?”

“Vì nó nghe có vẻ rất rất không dễ chịu. Chưa kể gây phẫn nộ”

“Không có đâu”

“Không có cái gì? Dễ chịu, hay gây phẫn nộ?”

“Cả hai” Lillian nói rành mạch dù đang nén cười “Thật đấy, Daisy. Nếu nó ngược lại những gì em đọc thì chị sẽ nói vậy. Đáng yêu. Thật lòng luôn”

Em gái cô suy ngẫm và liếc chị soi mói “Nếu chị nói đã nói thế”

Lillian cười và nghĩ về buổi tối sắp tới, và làn sóng háo hức được ở riêng với Marcus. Câu chuyện giữa cô và tiểu thư Olivia đã giúp cô hiểu tầm quan trọng của việc Marcus hạ tấm khiên phòng vệ và dang tay đón cô.

Có lẽ quan hệ của họ sẽ không bị sự xáo trộn lấp đầy. Cả hai vẫn sẽ tranh cãi. Có lẽ cô sẽ tìm ra những cách đấu tranh, hay cô chỉ đơn giản lược bớt những gì không quan trọng. Và Marcus đã cho thấy những dấu hiệu rằng anh sẵn lòng dàn xếp với cô. Ví dụ, lời xin lỗi trong phòng sách, khi mà Marcus có thể đập tan lòng tự trọng của cô, và anh đã chọn không làm. Đó không phải là hành động của một người đàn ông không chịu thoả hiệp.

Nếu cô tinh tế hơn một chút, như Annabelle, Lillian nghĩ rằng cô sẽ có cơ hội kiềm chế Marcus. Nhưng cô quá thẳng tính và lỗ mãng nên không thể sở hữu những mưu mẹo nữ tính. À, cô nhăn nhó nghĩ, mình đã đi rất xa mà không có mưu mẹo nào…tôi cho rằng tôi sẽ làm tốt nếu tôi chỉ ngớ ngẩn theo cách tôi đang làm.

Chậm rãi bỏ món đồ vào ngăn kéo ở góc tường, Lillian đặt những đồ dùng hàng ngày qua một bên cho đến ngày họ rời khỏi đây. Bàn chải tráng bạc, lược, găng tay mới…cô dừng tay quanh chai nước hoa của Ông Nettle “Ôi trời” cô lầm bầm, ngồi trên chiếc ghế bọc nhung. Cô nhìn đăm đăm cái chai sáng loáng đang lắc lư trong lòng bàn tay “Daisy…chị có nên kể cho bá tước chuyện chị đã dùng một loại tình dược vào anh ấy?”

Em gái cô tỏ ra thất kinh với ý tưởng kì cục kia. “Em nên nói không. Sao chị lại muốn kể cho anh ta?”

“Thành thật?” Lillian đề nghị.

“Thành thật luôn được đánh giá quá cao. Như lời một người nào đó ‘bí mật là điều kiện tiên quyết trong những mối quan hệ của con tim’”

“Là của Duc de Richelieu” Lillian nói, cô đã đọc cùng một cuốn sách triết học trong thời gian họ học ở trường “Và câu đó chính xác là thế như này “bí mật là điều kiện tiên quyết trong những việc làm của Nhà Nước”

“Nhưng ông ta là người Pháp” Daisy cãi “Em tin chắc ông ấy cũng có ý muốn nói đến con tim”

Lillian cười và đưa mắt nhìn em đầy cảm thông “Có lẽ thế. Nhưng chị không muốn giữ bí mật với Ngài Westcliff”

“Ồ, tốt thôi. Nhưng để ý lời em – sẽ không phải là một mối tình thật sự nếu chị không có một vài bí mật”
Bình Luận (0)
Comment