Điểu La

Chương 2

A La muốn có một đứa con.

Nàng đã tưởng tượng rất nhiều lần, nữ nhân tuy rằng không thể lập hộ, nhưng có ngoại lệ – nếu là quả phụ có thai thì sẽ có thể dùng danh nghĩa của đứa bé trong bụng để lập hộ. Đương nhiên, đứa bé phải là nam mới được, nếu là nữ thì chỉ có thể quay về nhà mẹ đẻ hoặc là ở nhờ nhà thân thích mà thôi.

Hoang đường cỡ nào chứ, nàng rõ ràng là một người bình thường nguyên vẹn, vậy mà lại phải dựa vào một bào thai chưa thành hình thì mới có thể đứng vững trên mảnh đất này.

“Phùng bà bà….” A La chậm rãi mở miệng lần nữa,

“Chỉ có con, con sẽ rời khỏi nơi này, sẽ không có ai biết cả, sẽ không liên lụy tới bà đâu, bà đồng ý giúp con đi.”

Phùng bà bà nói: “Đứa bé ngoan, con từng giúp đỡ ta, ta không thể nhìn con nhảy vào hố lửa, thói đời bây giờ hỗn loạn như vậy, con lại không cha không mẹ, không có anh chị em giúp đỡ, nếu thực sự có thai, thì con có thể trú ở nơi nào chứ? Nghe lời Phùng bà bà đi, chịu đựng thêm vài năm, cuộc sống sau này sẽ tốt lên thôi.”

A La nhẹ nhàng lắc đầu: “Con biết dệt vải, may y phục, con cũng biết một chút về y dược, con có tay có chân, chắc chắc sẽ không chết đói được. Phùng bà bà, nếu như bây giờ bà giúp con, sau này con nhất định sẽ cho con của con nhận bà làm tổ mẫu, khi bà mất, con và đứa nhỏ sẽ đốt giấy vàng mã cho bà hàng năm.”

Người già sợ nhất là qua đời trong hưu quạnh, nói đến đây, Phùng bà bà cũng đã hơi động lòng, nhưng lại nghĩ đến A La sẽ phải rời thôn lang bạt khắp nơi thì thật sự không đành lòng, bà thở dài, nói: “A La, con để cho bà già này suy nghĩ thêm đi….”

A La không khuyên nhiều nữa, nàng đi ra bờ sông giúp Phùng bà bà gánh một thùng nước, rồi sau đó chính mình cũng gánh nước trở về nhà.

…….

Giữa trưa.

Buổi trưa là thời gian bận rộn nhất trong ngày. Mặc dù nàng đã bận bịu cả một buổi sáng, nhưng buổi trưa nàng vẫn sẽ còn bận chịu không thấu.

Nàng đang ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm trưa cho cha mẹ chồng thì nghe Chí Quý hét loạn trong sân. Hắn lấy lửa trong bếp đi châm ổ kiến, nhưng lại châm vào đống củi chất ngoài sân, lửa bùng lên dữ dội lại hắn sợ hãi hét toáng lên. A La đi ra nhìn thấy liền sợ đổ mồ hôi lạnh, nàng lập tức mang nước đi dập lửa, lại đoạt lấy nửa thanh củi đang cháy trong tay Chí Quý.

Vừa rồi nàng cứ luôn bận rộn trong bếp, thật sự không để ý Chí Quý hắn lén lấy củi đi lúc nào.

Trong nhà có một tiểu tử ngốc, chỗ bình thường cũng đều trở thành nơi nguy hiểm. A La đành phải đem Chí Quý nhốt vào trong phòng, mặc cho hắn khóc la cũng không mở cửa.

Nàng đặt mì sợi vừa làm xong và rau dưa đã hâm nóng trong lọ vào giỏ, rồi vội vàng đi ra đồng.

Ngoài đồng không ít người đang ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, đại thẩm nhà hàng xóm đang nói về chuyện con cháu —–

“Con trai ta đi đánh giặc, không biết khi nào thì mới có thể trở về, trong nhà không có lấy một nam nhân thì làm sao mà sống chứ. May là con dâu nhà ta giỏi, liên tiếp sinh hai đứa con trai, sau này ấy à, ta chỉ cậy vào hai tiểu tử này lớn lên hiếu kính ta thôi….”

A La vừa đem mì sợi ra khỏi giỏ, vừa yên lặng lắng nghe, nghĩ thầm thế giới này quả thực vô lý, nam nhân đều đi đánh giặc, chỉ để lại một đám phụ nữ và người già, mỗi ngày so bì với nhau chuyện con trai, cháu trai…Con trai, cháu trai… Trong nhà không có con trai thì như thể sẽ kém hơn một bậc.

Cầu trời phù hộ, nhất định phải giúp nàng mang thai con trai.

“Ngây ngốc ở đây làm cái gì?!” Mẹ chồng đột nhiên tức giận, “Còn không mau trở về cho tao.  Để một mình Chí Quý ở nhà, nó mà xảy ra chuyện gì xem tao có đánh chết mày hay không!”

A La ngẩn người, nhìn cái giỏ với keo lọ: “Mấy lọ đó….”

“Tao cùng cha Chí Quý sẽ mang về sau. Mày mau trở về xem Chí Quý đi!” Mẹ chồng mắng: “Đúng là ngu như heo, chỉ biết ở nhà tao ăn cơm chùa! Mấy năm rồi cũng không đẻ được cái trứng, đưa một bữa ăn cũng kì kèo được! Bà già này kiếp trước chắc mắc phải lời nguyền gì mới cưới phải cái loại sao chổi như mày về nhà. Cút nhanh trở về cho tao! Nếu Chí Quý ở nhà mà có xảy ra chuyện gì, tao về sẽ xử lý mày!!”

Nàng cúi đầu đứng dậy, cũng không cãi lại, yên lặng quay trở về.

Nàng biết, là do lời nói của đại thẩm nhà bên làm mẹ chồng đau lòng. Chí Quý không bị bắt tòng quân, là bởi vì hắn là một đứa ngốc, mẹ chồng vĩnh viễn sẽ không có được ngày con cháu hiếu kính mình.

…..

A La về đến nhà, Chí Quý đã không còn la hét nữa.

Nàng vừa đói, vừa khát lại vừa mệt, dự định lấp bụng với số mì còn dư lại trong nồi, lại làm cho Chí Quý thêm hai cái bánh nướng.

Nhưng mới vào nhà đã ngửi thấy một mùi phân thối nồng nặc, trong lòng nàng biết đã có chuyện không tốt. Khi mở khóa cửa phòng ra, không ngoài ý muốn thấy Chí Quý đã trét phân và nước tiểu đầy nền nhà, trên đất, trên giường, tủ bàn ghế… đều dính đầy dấu tích phân, còn Chí Quý thì đang ngủ ngon lành trên tấm chăn bị vấy bẩn.

A La bình tĩnh đứng ở cửa phòng, trong lòng bỗng sinh một nỗi bi thương.

Là phẫn nộ sao? Ấm ức sao… Oán sao? Nếu cứ sống cuộc sống như vậy tiếp, thì mọi cảm xúc đều sẽ trở nên chai lì.

Nàng xoay người, đóng cửa lại, đi về hướng nhà bếp múc đầy một chén mì đã nguội lạnh, vừa ăn mì, nước mắt to như hạt đậu cứ như thế rớt xuống, trộn lẫn với mì trong miệng, vẫn phải cố mà nuốt xuống.

Ăn no bụng rồi thì mới có sức làm việc.

Nàng dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, rồi lấy thau và giẻ lau quay trở lại phòng, bắt đầu dọn dẹp như bình thường, dọn dẹp, dọn dẹp…

Dọn dẹp.

………..

Hôm nay cha mẹ chồng trở về đặc biệt muộn, hai người đều mang vẻ mặt có chút cổ quái.

Mẹ chồng thấy cái chăn chưa kịp giặt sạch nằm trong sân mà vẫn không mắng nàng, chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái rồi nói: “Mày là vợ của Chí Quý, hầu hạ nó chính là bổn phận của mày, sau này sinh con, cha mẹ cũng sẽ không bạc đãi mày.”

A La ngồi ở ngoài sân giặt quần áo, nghe thấy lời mẹ chồng nói mà có hơi không hiểu.

Ngày thường mẹ chồng đều không cho nàng thái độ tốt, hôm nay là làm sao vậy?

Mẹ chồng thấy bộ dáng nàng ngẩn ra như khúc gỗ, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, lại nói: “Được rồi, đi làm cơm đi. Để đồ đó tao giặt cho, nhìn cách mày rề rà chắc đến hừng đông vẫn chưa giặt xong.”

A La do dự đứng dậy, đi về phía phòng bếp. Mẹ chồng thích tiết kiệm nước khi giặt đồ, chỉ giặt một lần nước là phơi lên luôn, không sạch sẽ gì cả, nhưng bây giờ mẹ chồng đã nói như vậy, A La chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Chân vừa mới tiến vào phòng bếp lại nghe mẹ chồng trong sân sai: “Cắt một nửa miếng thịt khô trên xà nhà, hấp chín, với đánh thêm vài quả trứng nữa đi.”

Trong nhà không khá giả, hôm nay cũng không phải ngày lễ tết gì, vì sao lại được ăn thịt? A La trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại.

Đợi đến khi cơm chiều đã làm xong, một nhà bốn miệng ngồi ăn cơm, mẹ chồng không ngừng gắp trứng gà với thịt khô vào bát con trai mình, ngữ khí thân thiết: “Chí Quý ngoan, ăn nhiều một chút cho thân thể khỏe mạnh đi con.”

Chí Quý đã lâu không được ăn thịt, ăn như hổ đói, từ cằm đến bụng đều vương vãi đồ ăn với nước miếng.

Cha chồng ở một bên phì phèo thuốc là, không nói một lời.

“A La ăn xong chưa?” Mẹ chồng hỏi nàng: “Nếu ăn xong rồi thì mau về phòng tắm rửa, nước đã đun xong rồi.”

A La ngây ngốc nhìn về phía mẹ chồng, ngày thường từ giặt quần áo, nấu cơm nấu nước đều là nàng đích thân đi làm? Như thế  nào hôm này mẹ chồng lại có những hành động bất thường thế này, chẳng lẽ…

Đáy lòng nàng rung lên, sắc mặt trắng bệch.

Mẹ chồng không kiên nhẫn, lớn tiếng quát: “Mày bị câm hay bị điếc? Tao kêu mày về phòng đi tắm rửa có nghe không!”

A La liền mau mau đứng dậy, cúi đầu đi về hướng phòng ngủ.

Trong phòng có một chậu nước ấm, trên bàn thắp hai ngọn nến đỏ, giường còn trải khăn trắng. A La nhìn liền hiểu, mẹ chồng không thể đợi nữa, vô luận như thế nào cũng muốn nàng cùng Chí Quý viên phòng.

Nhưng mà Chí Quý ngây ngô như một đứa trẻ, nếu viên phòng thì viên phòng như thế nào đây?

A La hoàn toàn không hiểu chuyện này, lúc ra sông gánh nước có khi ngẫu nhiên sẽ nghe được mấy nữ nhân trong thôn nói đùa  thô tục, nghe có cái hiểu có cái không, chỉ biết là nam nữ nếu làm chuyện đó thì sẽ có được đứa nhỏ.

Nhưng nàng không muốn mang thai con của Chí Quý.

Chí Quý là một người ngốc, vạn nhất sinh ra đứa bé cũng ngốc thì nàng phải làm sao?

Chuyện tới nước này, nàng dù muốn thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Họ muốn nàng phải viên phòng, nàng hoàn toàn không thể cự tuyệt.

A La yên lặng lau thân thể, thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi chờ ở trên giường.

Bên ngoài rất nhanh truyền đến động tĩnh.

Mẹ chồng dỗ dành Chí Quý mở cửa: “Bé ngoan, cứ làm theo cách cha con đã dạy, làm tốt thì ngày mai nương nấu canh gà cho con tẩm bổ.”

Chí Quý nhìn thấy A La ngồi trên giường, mặt mày hớn hở: “Sinh em bé, ta cùng vợ sinh em bé…”
Bình Luận (0)
Comment