Điểu La

Chương 3

Cửa phòng đóng lại, sau đó là tiếng kim loại va chạm nhau loảng xoảng. A La nghe ra là mẹ chồng đã khóa cửa ở bên ngoài.

Nàng mím môi, nhẹ nhàng xê dịch vào bên trong giường. Nàng không sợ Chí Quý, nhưng đối với chuyện sắp phát sinh, đáy lòng vẫn có một chút sợ hãi.

Chí Quý hiển nhiên đã được cha chồng chỉ dạy, vừa cười vừa chạy qua, cởi quần của A La. Hắn tính khí trẻ con, kéo vài cái cũng không thể cởi lưng quần của A La ra, miệng thầm lầu bầu: “Chơi không vui… chơi không vui…”

Bên ngoài truyền đến tiếng mẹ chồng: “Chí Quý ngoan nha! Chờ Chí Quý làm cha, em bé sẽ chơi với con.”

“Em bé, ta muốn em bé chơi với ta.” Chí Quý mặt mày hớn hở, càng dùng sức túm lưng quần của A La.

A La bị hắn túm có chút chịu không nổi, biết mình đêm nay trốn không thoát, nàng bèn dứt khoát phối hợp hắn, nhẹ nhàng ôn nhu đè tay của Chí Quý lại, nói: “Ngươi đừng xé, để ta làm.”

Ngày thường phần nhiều là nàng chiếu cố Chí Quý, nên Chí Quý liền nghe lời không quấy nữa, lập tức nới lỏng tay, cười ngây ngô nhìn chằm chằm đũng quần của A La.

Trước mắt cũng không có cái gì để cảm thấy thẹn thùng, hắn như một đứa trẻ không hiểu chuyện, A La yên lặng cởi quần của mình, sau đó cởi quần của Chí Quý. 

Thân thể của Chí Quý xem như mịn màng non nớt, trong nhà có đồ ăn ngon gì đều cung phụng hắn, cũng không cho hắn làm việc, trên bụng còn có mấy ngấn mỡ, trắng trắng mềm mềm, xuống một chút giữa hai chân là một khối thịt thưa thớt  và vài cộng lông,lẫn với mùi nước tiểu, giống như một con sên trong cống rãnh lâu ngày không nhìn thấy mặt trời.

Dù cho A La không có kinh nghiệm về chuyện này, nhưng cũng biết sơ sơ thông qua lời nói của những phụ nhân trong thôn, muốn sinh em bé thì phải làm cho vật kia của nam nhân vào bên trong nữ nhân.

Cha chồng chắc cũng chỉ cho Chí Quý như vậy, Chí Quý ôm lấy chân A La chen vào…

A La chỉ cảm thấy vật kia mềm bẹp, ướt ướt dính dính, mỗi lần cái vật mềm bẹp kia từng đợt đè ép dán sát lên người, nàng lại lập tức nổi da gà cả người, theo bản năng muốn đẩy Chí Quý ra, rồi lại không thể không âm thầm nhẫn nại.

Chí Quý vừa chèn vừa ép, không biết nên đi vào như thế nào, dán dán cọ cọ  một hồi, gấp đến độ la lên: “Vào không được! Em bé ở bên trong, ta muốn vào chơi với em bé!”

A La nghe xong, vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy bi thương, nàng nằm ở trên giường mặc hắn làm, nhíu mày thầm mong chuyện này mau chóng kết thúc.

Lúc này, Chí Quý đột nhiên rời đi. A La ngẩn người, chống khuỷu tay đứng dậy thì bắt gặp Chí Quý đang ôm cái bồn tiểu chạy qua, dùng cái miệng thô to của bồn tiểu đâm vào hạ thân nàng.

A La sợ đến nhảy dựng, theo bản năng khép hai chân lại. Bồn tiểu vốn là làm bằng sứ, miệng bồn lại thô cứng, khi chạm đến mông làm nàng đau đến mặt biến sắc, nước tiểu trong bồn cũng đổ ra cả giường!

A La chật vật bò xuống giường, nói: “Chí Quý, Chí Quý mau dừng tay! Đừng như vậy!”

Nhưng Chí Quý cho rằng chỗ đó của nàng chứa em bé, cứ ôm bình nước tiểu vừa rượt nàng vừa la to: “Em bé! Ta muốn em bé! Em bé ra không được!”

“Chí Quý!…” A La chạy đến bên giường nhặt quần của mình lên, một bên che, một bên sốt ruột nói: “Chí Quý, ngươi buông…. Ngươi đừng có làm bậy….”

A La chạy thoát quá nhanh, Chí Quý không bổ nhào vào nàng được, mà ngược lại bị ngã cùng bồn nước tiểu hắn đang ôm, hắn nhếch miệng muốn khóc thì nhìn thấy cái giỏ may vá trên tủ, không biết nghĩ đến cái gì, hắn vừa đứng lên vừa cười vui vẻ chạy tới, cầm lấy kéo trong giỏ may vá, xoay người nhìn về phía A La: “Kéo cắt, kéo cắt thì em bé có thể đi ra! A La cắt cắt!”

“Chí Quý!” Sắc mặt A La trắng bệch, lui dần về sau cho đến khi nàng đụng tới cửa.

Thấy Chí Quý giơ kéo đâm tới, nàng hoảng sợ la to: “Cha! Nương! Aaaaaa!!!!!”

Ngoài cửa im lặng, không có chút động tĩnh nào, bên trong gian phòng nhỏ lại trở thành địa ngục của nàng, nàng chỉ có thể chạy trốn né tránh. Chí Quý đuổi không kịp nàng, hắn nóng nảy, ném thẳng cây kéo trong tay về phía nàng. Đầu nhọn của kéo đâm vào vai, A La hoảng sợ kêu hô: “Cứu mạng!!!!”

Tiếng kêu quá mức thê lương, khiến cho bên ngoài cũng ồn ào theo, con chó bên nhà hàng xóm sủa không ngừng, lục tục có người trong nhà đi ra, đứng ở ngoài sân tò mò nhìn sang.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì A La đều không biết, chỉ cảm thấy miệng vết thương đau đớn không thể chịu được, Chí Quý phía sau cũng  bị dọa sợ hãi, hắn thấy máu trên người A La chảy không ngừng, nháy mắt liền nhiễm đỏ một mảng lớn trên áo.

“Máu, máu…. chết rồi, có người chết rồi!” Chí Quý sợ tới mức khóc lớn “Oa aa aa!…”

A La gian nan mặc quần vào, còn phải trấn an Chí Quý: “Chí Quý, đừng khóc, đừng khóc…”

Cửa phòng lạch cạch mở ra, cha mẹ chồng rốt cục cũng mở cửa, thấy trong phòng hỗn độn như thế, không đợi A La lên tiếng giải thích, mẹ chồng đã giơ cây chổi hung hăng đánh vào nàng.

“Đồ vô dụng! Nuôi mày mười năm mà ngay cả một quả trứng cũng đẻ không ra! Nuôi mày có ích gì! Có lợi ích gì?!!!”

Mắng một câu, đánh một cái!

Đánh một cái, mắng một câu!

“Mỗi ngày cơm gạo nuôi mày, nuôi thành một thân thịt thà sáng sủa! Mày sao không đầu thai thành heo đi! Ít ra heo còn biết đẻ! Mày ngay cả heo cũng không bằng! Đúng là đồ sao chổi.”

Cả người A La đau đớn, mỗi lần chổi đánh lên trên người, nàng chỉ có thể ôm đầu chịu đựng, nước mắt từng hạt từng hạt tuôn ra.

Tiếng khóc của Chí Quý xa dần, có lẽ bị cha chồng kéo ra ngoài, lại qua một lát, rốt cuộc mẹ chồng đánh đến mệt mỏi, ném cái chổi rồi chỉ vào nàng mắng: “Đem phòng ngủ dọn dẹp cho sạch sẽ, giặt hết quần áo cho tao! Làm không xong thì ngày mai mày ra chuồng heo mà ngủ!”

A La cuộn mình trên mặt đất, vội vàng gật đầu.

Mẹ chồng xoay người đi ra ngoài, bước chân mang theo cơn tức giận, vừa nhanh vừa nặng.

Bốn phía chậm rãi an tĩnh lại….

Cách cửa phòng, có thể nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của Chí Quý, mẹ chồng nhẫn nại dỗ dành hắn, cha chồng thoáng thở dài….Tiếng chó sủa bên ngoài dần lắng xuống.

A La vịn tường, thật cẩn thận đứng dậy, cả người nàng đều đau, trên vai có miệng vết thương còn đang đổ máu, chỉ có thể miễn cưỡng lấy tay che lại, ánh mắt đảo quanh phòng, bàn ghế ngã sóng soài, nước tiểu trong bồn tiểu tràn ra đất một ít, nệm giường cũng bị dính một ít, cả phòng đều hỗn độn.

A La rũ mi mắt, không biết nghĩ gì, đứng lặng im giữa mớ hỗn độn một lúc, nàng mới bắt đầu chậm rãi dọn dẹp phòng ngủ.

Nàng dựng bàn ghế dậy, nhặt kéo lên, đem bồn tiểu ra ngoài để rửa, sau đó quay về cởi bỏ đệm giường, đem khăn trải giường cuốn thành một vòng, bỏ lên vai, đi ra ngoài cửa.

Nàng ra sân lấy dùi và chậu gỗ giặt đồ, chậm chạp đi ra bờ sông.

Người ngoài sân đã sớm giải tán, chỉ còn một vài người đứng trước cửa nhà của mình không ngại lớn chuyện mà xem náo nhiệt.

A La mơ hồ thấy Phùng bà bà, cũng không để ý, mắt nhìn thẳng hướng về phía trước mà đi.

A La cứ đi, đi thẳng…

Đường dưới chân dần dần ướt, nước sông thấm vào lòng bàn chân, nàng buông chậu và dùi gỗ, nước sông phía trước đen kịt, trên bầu trời đêm cũng đen kịt không một tia sáng.

Ma xui quỷ khiến, nàng cứ tiếp tục từng bước tiến về phía trước.

Nước sông ban đêm lạnh lẽo, nhấn chìm mắt cá chân của nàng, tiếp theo là ống chân, đầu gối, rồi đùi… Trong đầu A La bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm: không bằng cứ đi xuống tiếp đi?

Không bằng, đi về thế giới bên kia.

Nếu có kiếp sau, hi vọng có thể trở thành con kiến không biết đến đau khổ, hi vọng có thể trở thành một con chim có thể bầu bạn với trời xanh, hi vọng có thể làm một con cá được bơi lội dưới nước, hi vọng có thể làm một thân cây, một hòn đá, một  cây cỏ… tóm lại, miễn không cần phải làm người.

Nước lạnh lẽo tràn lên ngực, trái tim cũng theo đó mà buốt giá, nàng nhắm mắt lại, muốn kết thúc mọi chuyện, phía sau bỗng nhiên có một cỗ lực túm nàng lại.

“A La! Con tội gì phải nghĩ quẩn hả?” Phùng bà bà ôm chặt lấy thắt lưng nàng, giọng nói già nua khàn khàn tràn ngập bi thương, “Được sống, dẫu thế nào vẫn đỡ hơn là chết! Cố gắng sống qua thời gian này, về sau chắc chắn sẽ có những ngày tốt hơn đang chờ con ở phía trước. Nghe lời bà bà nói, mau về nhà đi, nhiều nhất là ba ngày, ta nhất định giúp con hoàn thành ý nguyện có đứa bé, nha.”

A La như tỉnh lại từ trong mộng, xoay người nhìn về phía Phùng bà bà.

Phùng bà bà nắm chặt hai tay của nàng, giọng điệu thành khẩn: “A La ngoan, nghe lời Phùng bà bà nói, không nên tự vẫn. Bên ngoài ngày ngày chiến loạn, cho dù con chạy trốn, cha mẹ chồng cũng sẽ tuyệt đối không thể bỏ lại đứa con ngốc mà đi tìm con được, chỉ cần trong bụng con có đứa nhỏ, sẽ có thể đi đến nơi không có chiến loạn sống yên ổn. Chờ đứa nhỏ lớn lên rồi, con sẽ có con dâu, có cháu nội, có con cháu đời sau nuôi dưỡng, sẽ không như ta lẻ loi hiu quạnh.”

A La khóc thành tiếng:  “Phùng bà bà….”

Phùng bà bà túm nàng lên bờ, lại thúc giục: “Mau trở về đi thôi!”

A La gật đầu khóc, ôm lấy quần áo và chậu giặt quay trở về.



Phùng bà bà làm ăn không được sạch sẽ lắm, chứa  gái làng chơi, nên dân trong thôn gọi nhà bà bà cửa ngầm.

Trước kia Phùng bà bà tự mình làm, sau này tuổi lớn rồi, hơn nữa hàng năm chiến loạn, nhiều người trong làng không thể vượt qua khó khăn, vì vậy có một ít phụ nữ trong thôn đã đến chỗ Phùng bà bà để “làm việc”, mỗi một lần làm, sẽ chia một ít tiền phòng cho Phùng bà bà.

Bởi vì nam nhân đều đã bị triều đình trưng binh rồi, cho nên phần lớn những người khách nhân đến nơi này đều là từ binh doanh đóng quân ở gần đây.

Quan binh lớn trong tay đều có tiền, lại không có chỗ để tiêu khiển, mỗi ngày ngoại trừ thao luyện cũng chỉ là thao luyện, mỗi ngày đều trải qua gian khổ, ngẫu nhiên sẽ cho binh lính ra khỏi doanh trại, chỉ cần không gây ra đại sự gì, quan trên trong quân doanh cũng sẽ một mắt nắm một mắt mở cho qua.

Phùng bà bà vì giúp đỡ A La, đã nhìn trúng một người đại đầu binh trong số đó.

Người này tên là Dương Kiêu, tướng mạo cao lớn, tuấn lãng. Phùng bà bà lần đầu tiên nhìn thấy liền cảm thấy rất gần gũi. Nếu có thể cùng A La sinh con, đứa nhỏ kia chắc chắn cũng sẽ tuấn tú đáng yêu.

Đi cùng với Dương Kiêu là khách quen của Phùng bà bà, tên là Trương Thành Hải.

Trương Thành Hải khoác bả vai Dương Kiêu quen đường quen nẻo đi về hướng phòng của Phùng bà bà, vừa đi vừa nói: “Mỗi ngày ở quân doanh thật nhàm chán, mọi người buồn sắp chết rồi, hôm nay huynh đệ đây giới thiệu chỗ tốt cho ngươi, bảo đảm ngươi sẽ được một giấc ngủ ngon. Dù sao cũng không để thí cái mệnh này trên chiến trường, mà ngay cả nữ nhân cũng không hưởng được mấy lần! Thiệt thòi hay không chứ?!

Dương Kiêu lười biếng: “Doanh trại cũng có phụ nữ, ngươi làm gì phải mất một đoạn đường dài như vậy.”

Trương Thành Hải lớn giọng nói: “Tổng cộng chỉ có mười mấy người, nhìn cũng phát ngán! Họ cũng không tồi, nhưng phụ nữ mà cả trăm người nhìn trúng, ai dám động vào họ chứ?”

Vừa nói xong, Trương Thành Hải nhìn về phía Phùng bà bà đang canh giữ ở cửa cười hì hì, hỏi: “Phùng bà bà, a Huệ bữa nay có ở đây hay không?”

Phùng bà bà cười nói: “Có, có, nó vẫn luôn chờ ngài đấy.”

“Phùng bà bà, cũng nhớ an bài cho tiểu huynh đệ của ta một tiểu tẩu tử đi!” Trương Thành Hải vui cười nói.

Người đến nơi của Phùng bà bà làm việc đều là những phụ nhân đã có chồng, trong nhà lại không còn nam nhân, nhưng người phải nuôi con người muốn dưỡng già, không thể không bán thân đi kiếm tiền mưu sinh.

Phùng bà bà cười tủm tỉm, nói: “Thật không đúng lúc, hiện tại trong nhà chỉ có một mình A Huệ, nếu không ngài hãy đi trước đi. Để lão bà ta đây nấu chút nước ấm, chờ muộn một chút, sẽ có thêm vài vị tẩu tử đến, vị huynh đệ này thích dạng gì thì tùy ngài chọn.”

“Được, thêm cho ta chút rượu và thức ăn.” Trương Thành Hải lấy ra một ít bạc vụn, ra tay rất hào phóng.

Hắn vỗ vỗ vai Dương Kiêu, nhìn huynh đệ mình bằng ánh mắt đắc ý: “Người anh em, ta đi trước nha~”

Dương Kiêu: “…”

“Tiểu quân gia, thỉnh ngài theo hướng này.” Phùng bà bà cong lưng,đưa Dương Kiêu đến một gian phòng khác trong viện.

Cửa phòng mở ra, bên trong đen kịt, không biết trong phòng có được sửa sang để ở hay chưa, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, bất quá đệm giường chăn gối đều đầy đủ, có bàn có ghế. Phùng bà bà châm nến, lại đem trà lên, cho dù không có cửa sổ nhưng so với quân doanh thì tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất không có mùi chân thối của một số người.

Dương Kiêu  trực tiếp nằm lên giường duỗi cánh tay, không quan tâm đến đêm nay có hay không có nữ nhân tới, cứ thế này ngủ một giấc cũng rất thoải mái. Gần đây thao luyện chặt chẽ, theo báo cáo thì Tề quốc sắp đánh đến nơi, giấc ngủ an ổn về sau sẽ càng ngày càng ít, cứ trân trọng bây giờ đi.

“Nghe khẩu âm của quân gia, hình như là người Du Bắc?” Phùng bà bà hỏi.

Dương Kiêu ý vị sâu xa, cười ngồi dậy: “Nhìn ngài đã một bó tuổi, nhưng lỗ tai vẫn còn rất thính nhỉ, nhà của ta ở Du Bắc, thôn Lam Sơn, ngài có biết không?”

Phùng bà bà trả lời: “Nhà chồng ta có một muội muội gả đến Du Bắc, nhưng mà đi thôn Lan Pha.”

“Lan Pha thôn…” Dương Kiêu nghĩ lại một lát, nhẹ nhàng lắc đầu, “Chưa từng nghe tới.”

Nói xong cười tự giễu: “Ta lúc rời đi chỉ mới mười hai tuổi, là một tiểu tử choai choai, mấy thôn làng xung quanh ta cũng không quen thuộc mấy, chỉ chớp mắt đã qua mười năm, cũng không biết mẹ già trong nhà như thế nào nữa rồi…. “

Phùng bà bà thử nói vài lời khách sáo: “Gia đình không có huynh đệ tỷ muội chiếu cố sao?”

“Bốn ca ca bị bắt đi làm lính, toàn bộ đều không có tin tức, lúc ta rời khỏi nhà chỉ còn lại một mình mẫu thân.” Dương Kiêu cười khổ, hắn ngày thường ít nói, nhìn Phùng bà bà khó tránh khỏi nhớ tới mẫu thân của mình, nhịn không được nói nhiều thêm vài câu.

Phùng bà bà lại hỏi: “Mặc dù không có huynh đệ, nếu có thúc thúc bá bá giúp đỡ…”

“Cha ta cùng với sáu thúc bá đều bị hoàng đế bắt đi tu sửa hoàng lăng, đều chết ở dọc đường.” Dương Kiêu thản nhiên trả lời.

Phùng bà bà trong lòng khâm phục, thật sự khó lường, trong nhà tính cả hắn tổng cộng có năm nam nhân, bậc cha chú lại có tổng cộng bảy người, A La muốn có con trai thì có thể thử phó thác số phận với người nam nhân này.

Dương Kiêu cảm nhận được ánh mắt khác thường của Phùng bà bà, hồ nghi liếc nhìn bà một cái.

Phùng bà bà vội cười làm lành nói: “Ngài nghỉ ngơi trước đi, ta ra bên ngoài tiếp đón khách.”

Nói xong, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó nhanh chân không ngừng đi về hướng nhà A La.
Bình Luận (0)
Comment