Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 50.2

Dư Hoài bị phạt đứng ngoài của nửa tiết học.

Từ khi lên cấp ba đến nay, tôi chưa từng gặp chuyện bị đứng phạt thế này. Thầy cô đều đối xử với học sinh như thanh niên, đến cả chuyện to tiếng trách mắng cũng rất ít khi xảy ra.

Tôi giơ tay xin ra ngoài đi vệ sinh, cô Trương liếc xéo tôi rồi xũng gật đầu. Tôi liền lấy mấy tờ giấy nháo tính toán được gần nửa và một cây bút bi của Dư Hoài trong ngăn bàn, âm thầm chuồn ra ngoài từ cửa sau.

“ Này!”

Dư Hoài cảm kích cười lớn: “ cứu nguy khi gặp nạn, ta đây sẽ khắc cốt ghi tâm.”

Tôi không kìm được định lườm cô Trương “ Thôi đi, tớ còn phải giả vờ đi nhà vệ sinh đấy, cậu cẩn thận không bị phát hiện đó.”

Chuông tan học vừa kêu lên, cô Trương còn chưa rời khỏi bục giảng, chúng ta đã ào ra ngoài xem Dư Hoài, phát hiện cậu ấy đang ngồi trên nền đất, lấy mấy tờ giấy kê mông, dựa tường ngủ ngon lành từ lúc nào.

Tuy nhìn cậu ấy khi ngủ rất xấu, ngoác nửa miệng ra lại còn chảy nước miếng, bọn β liền lấy điện thoại ra chụp nhưng tôi không chịu được, rất đau lòng.

Tuy bây giờ là giữa hè nhưng sự phóng khoáng của mùa hè đã dung túng cho sự lười biếng của chúng tôi, nhưng tôi biết mùa đông của “lớp 12 đen tối” mà chị Lạc Chỉ từng nói với tôi hai năm trước sắp đến rồi. Thế nhưng, Dư hoài – người luôn khiến tôi tràn đầy năng lượng mặt trời, gần đây ánh dương đã ảm đạm đi rõ rệt.

Tuy vẫn hồn nhiên chọc cười trên tờ giấy thi ngữ văn nhưng tôi nhìn ra sự mệt mỏi của cậu ấy.

Đối với cậu ấy mà nói, kì thi vật lí toàn quốc lần cuối cùng đã bắt đầu rồi

Sau khi đạt được giải ba hồi lớp 10, lớp 11 Dư Hoài đạt được giải nhì, ở Thượng Hải và Quảnh Châu cỏ hai trường đại học khá tốt đề nghị cậu ấy từ bỏ vòng nguyệt quế, song tất nhien Dư Hoài không chấp nhận, bởi vì hai chữ “khá tốt” là tiêu chuẩn của tôi mà thôi.

Nếu năm lớp 10 là sự căng thẳng của cậu ấy là do chính bản thân mình đối đầu làm khó dễ mình, thì lần này là sự căng thẳng thật sự. Năm lớp 10, cậu ấy còn có thể ngồi trong quán bar cười hi hi ha ha rằng giải ba hiến có với Lâm Dương thì đến năm lớp 12 này, giải nhất trở thành không thể không.

Từng là kẻ vỗ ngực tự tin nói không sao, vẫn còn có cơ hội thì giờ đây lại không dám đi sai nửa bước.

Một chút sai sót ở phòng thi sẽ đổi lại là cuộc đời

Tất nhiên nếu thi không tốt thì cậu ấy vẫn có thể thi đại học, thi vào một trường top đầu có tỉ lệ chọi cao ngất; nhưng, nếu thật sự thi hỏng thì ý nghĩa của kì thi vật lí suốt ba năm nay để ở đâu? Kiên trì như thé chẳng phải thành ra công cốc ư.

Dư Hoài giống như tôi, cậu ấy là việc gì đền nhắm thằng đến mục đíhc cuối cùng, coi trọng ý nghĩa. Nếu chuyện đối với môn ban xã hội, cậu ấy chỉ nghĩ một chút thì tôi thật sự phải chạy đi học ban tự nhiên một cách vô nghĩa.

Vì vậy tôi vô cùng, vô cùng hy vọng cậu ấy thi tốt.

277.

Đúng vào lúc tôi nhìn Dư hoài tỉnh dậy, vội vã lau nước miếng và bị mọi người trêu chọc, Bối Lâm cầm cốc nước từ cửa sau ra ngoài, quét mắt qua một lược sự náo nhiệt ngoài hành lang, nhẹ nhàng hắn một tiếng.

Hàn Tự cũng đi theo cậu ấy, hỏi: “Sao thế?”

Bối Lâm cười: “ cậu biết mà, được trời ưu ái.”

Bốn chữ này hình như là ám hiệu giữa hai người họ, tuy tôi nghe không hiểu nhưng nhìn trên mặt Hàn Tự lộ ra nụ cười khổ.

Tôi nhìn họ đàn dần rời khỏi đám đông, hình bóng hai người nhìn hết sức hoà hợp, đều trắng trắng, lạnh lạnh, bộ dạng kiểu rất biết giả vờ, chỉ cần xuống tóc là có thể xuất gia.

Lúc thu tầm mắt về, tôi bắt gặp Giản Đơn đang nhìn hai người họ trong đám người trêu chọc Dư Hoài, chỉ có cậu ấy quay lưng nhìn trân trân về phía cuối hành lang, bất chợt ánh mắt alf phiêu dạt như quả cầu nổi giữa đại dương mênh mông.

Giản Đơn cũng để ý đến tôi, cười khổ một lát rồi đi tới.

“ được trời ưu ái có nghĩa là gì?” tôi nghiêng đầu hỏi cậu ấy, nhưng không hề nói bốn từ này là do Bối Lâm nói: “ sao tớ lại không hiểu vậy?”

Giản Đơn ngây người một lát rồi lại nhoẻn miệng cười.

“ bốn chữ này à… tất nhiên cậu không hiểu được đâu.”

278. 

Lúc hơn hai giờ bắt đầu tiết tự học, trong lớp nóng như nồi hấp. Cánh tay của tôi toàn bị đập vào tay Dư Hoài. Tôi từng vì những lúc như thế này mà mừng thầm trong bụng, mỗi người dịch tay về phía còn lại một chút, Dư Hoài cúi đầu làm đề, còn tôi thì lặng lẽ chờ nhịp tim trở lại trạng thái bình thường.

Nhưng bây giờ, cánh tay toàn là mồ hôi, roạt một cái, cả người đều giật mình oi bức đến mồ hôi chảy ướt cả phòng học; chúng tôi lười nhìn nhau, chỉ hận không cắn chết được đối phương.

Vậy là, tôi cầm quyển sách từ mới tiếng anh, nói: “ không chịu nổi rồi, tớ phải ra ngoài đọc sách.”

Trương Bình thầm cho phép học sinh đến giờ tự học mỗi người có thể tự tìm cho mình một chỗ tránh nóng, chỉ cần không quá đáng là được. suy cho cùng, tự do đi lại cũng chỉ có mấy người bàn cuối chúng tôi, không ảnh hưởng đến toàn bộ nên thầy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tất nhiên đây cũng là một phần sáng tạo nên mê lưc của Trường Bình trong lòng β. Dẫu sao cậu ấy cũng biết cách tô đắp hình tuownnjg đẹp đẽ cho Trương Bình. Hai tháng trước, Từ Diên Lượng là người đầu tiên nói nghe thấy Trương Bình chia tay bạn giá ở phòng giáo viên, β không nói một lời nào, lặng lẽ đi xuống tầng dưới, sau lại mang một đống túi ni lông lên – cậu ấy mời cả lớp ăn kem xanh lưỡi đang thình thành dạo đó.

Cả lớp đều xan hết cả lưỡi,tôi còn chụp lại rất nhiều bức.

Dư Hoài hết sức biểu dương hành động nhường chỗ đi ra ngoài đọc sách của tôi, gọi tôi là nguwoif có phẩm tiết cao đẹp.

Lúc này Giản Đơn cũng đứng dậy, nói: “Cảnh Cảnh, tớ đi cùng với.”

Tôi còn tưởng β sẽ nhoi nhoi chạy theo chúng tôi – sân thượng khu hành chính đã trở thành chốn tụ tập của chúng tôi, sau đó còn đặc biệt thở một tiếng thật dài với tôi.

Tôi không hiểu tại sao.

Khi tôi và Giản Đơn cầm đồ sùng học tập, sánh vai ở hành lang thì đột nhiên Giản Đơn hỏi tôi: “ Cảnh Cảnh, cậu vì Dư Hoài mới học ban tự nhiên, bây giờ có thấy hối hận không?”

“ không phải vì Dư Hoài tớ mới học ban tự nhiên nhé!” tôi đáp ngay tắp lự.

Giản Đơn mỉm cười, không biết sao không khí xung qunah bỗng trầm xuống đến lạ.

Tôi càng ngày càng lạ lẫm với Giản Đơn hiện tại. tuy cậu ấy còn tươi mới, điên loạn, to ga như β nhưng cũng là một cô giá hoạt bát đáng yêu, nhiệt tình, lương thiện, hơi nhát gan, thích xem phim thần tượng, hay khóc, còn ngốc hơn cả tôi.

Dẫu sao cũng không phỉa như bây giờ, im lặng đến mức cười không lộ răng.

“ nhưng tớ hối hận rồi.” Giản Đơn cúi đầu, nói rất khẽ.

Tớ nghĩ đến câu ám hiệu “ được trời ưu ái”, bông dưng không biết nên nói gì.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đi đến của hành lang khu hành chính, tôi đi trước mấy bước, phát hiện Giản Đơn không đi theo sau nữa.

Tôi ngoảnh lại thì nhìn thấy cậu ấy đứng ở mấy bậc cầu thang dưới, ngẩng cầu lên hai mắt nhìn tôi.

“ Cảnh Cảnh, kì học thêm kết thúc, mình phải chuyển sang lớp ban xã hội rồi.”
Bình Luận (0)
Comment