Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 51.1

Tên của Giản Đơn và tôi giống nhau, đều được đệm họ mẹ vào. Tất nhiên là điểm không giống với tôi đó là bố mẹ cô ấy vẫn luôn hạnh phúc bên nhau, rất thắm thiết.

“ bố mẹ tớ rất chiều tớ, tớ muốn làm gì họ đều ủng hộ tớ hết. trước giờ tớ cũng rất ngoan, không đời hư cái gì cả. lúc còn nhỏ nghĩ là sua này lướn lên sẽ tìm một người bạn trai tốt như bố tớ vậy, sau đó sẽ yêu đương rồi kết hôn với người đó, giống như bố meh tớ sống tới bạc đầu giai lão.”

Giản Đơn đúng là rất đơn giản. cô ấy luôn tin voà sự thuỷ chung, trọn đời trọn kiếp; cho nên khi quen β từ khi còn học cấp 1, cô ấy đã nhận định β sẽ là người bạn thân cả đời này của mình. Và trước khi voà cấp một, cô ấy đã quen Hàn Tự, Hàn Tự…

Dòng suy nghĩ của tôi đều xoay quanh hai chữ Hàn Tự này.

Dòng suy nghĩ của tôi đều xoay quanh hai chữ Hàn Tự này.

“ Bình thường các câu có cảm thấy việc tớ lúc nào cũng chạy theo Hàn Tự là rất mặt dày không?” Giản Đơn không còn khóc nữa, lúc nói lời này còn mỉm cười.

Cô ấy không còn là cô gái hay đỏ mặt mỗi khi bị chúng tôi mang Hàn Tự ra trêu đùa rồi chạy khắp nơi đánh người nữa.

Tôi lắc đầu, đáp:” sao có thể chứ!”

Giản Đơn trước giờ không bao giờ suy nghĩ lung tung, không bao giờ suy tính thiệt hơn, không bao giờ nói Tớ thích cậu, không bao giờ để Hàn Tự vì cô ấy mà làm điều gì, nhung trước giờ cũng không bao giờ nghi ngờ hay dao động gì cả.

Cô ấy luôn đối xử rất tốt với Hàn Tự. khiến người khác thật ngưỡng mộ.

280.

Bố mẹ của Giản Đơn không bao giờ ép buộc cô ấy phải đi học bất kì môn năng khiếu nào: vũ đạo, ca hát, Olympic Toán hay Tiếng Anh,… Bởi thế, chỉ cần là thứ cô ấy cảm thấy hứng thú, học đều ủng hộ hết lòng.

Ví dụ, trước khi đi học cô ấy nhìn thấy một tài nữ cổ đại tay trắng ngần đang mài mực trong phim rồi nhị nhàng giơ cổ tay lên, một giây sua ống kính chuyển qua một đoạ chữ khải tinh tế, tài tử phong lưu bên cạnh gật đầu không ngừng, chữ đẹp lắm, chữ đẹp lắm…

Cô ấy lập tức nhảy lên sô pha hét to, mẹ ơi, con muốn học thư pháp!

Khi còn nhỏ, Giản Đơn luôn không hiểu một đạo lý, thứ mà tài tử đó coi trọng vĩnh viễn không phỉa là chữ mà là gương mặt của cô nương viết chữ đó.

Do đó, Giản Đơn rất hào hứng đến Cung văn hoá thiếu nhi học thư pháp, đeo hai túi cát lên cổ tay hai ngày đã mệt đến nỗi phát khóc, thề là sẽ không đến đó nữa. bố mẹ khuyên cô ấy nên kiên trì thêm vài ngày nữa, học hành cần phải có quá trình, không được sợ gian nan, khổ ải.

Trong mấy ngày nay, Giản Đơn đã gặp Hàn Tự.

Nằm sấp lên trước tủ kính triễn lãm các tác phẩm đoạt giải của các học viên cung văn hoá thiếu nhi, một đứa bé chỉ vào một bức tranh chữ rồng bay phượng múa nói đây là tác phẩm đoạt giải của nó.

Chữ đẹp quá! Đẹp thật!

Giản Đơn kéo dài âm điệu, tựa như muốn cưa đại gia khuê tứ phong lưu này.

Đứa bé tria tròn mắt nhìn Giản Đơn dường như bị cô bé nhìn đã không có phẩm vị và sức thu hút này khen ngợi là một điều cô cùng mất mặt.

Nếu như là như vậy thì tại sao khi đó lại nói với một cô bé xa lạ rằng chữ đó là do cậu viết?

Hàn Tự từ bé chằng đáng yêu gì hết.

Tóm lại, Giản Đơn vì học muốn học chữ như các chị khuê nữ kia mới đến đây học, nhưng vì một ngày này, gặp được đại gia khuê tú biết viết chữ trong cuộc đời cô ấy.

Thế lúc ấy Hàn Tự đang ở đâu?

Tình cảm này lại không có cách nào hiểu được tình cảm kia. Ví như tôi hiểu tại sao tôi thích Dư Hoài nhưng lại không hiểu tại sao Giản Đơn thích Hàn tự.

Một người thì giống như một người hầu chưa bao giờ tiết kiệm lời ca ngợi của mìn, còn một người thì giống như “đại tiểu thư” chẳng bao giờ để ý đến lời ca ngợi của người hầu đó. Vậy, rốt cuộc tình cảm giữa Gian Đơn và Hàn Tự bắt đầu từ bao giờ? Tôi hoàn toàn không tìm ra chút manh mối nào.

Tựa như vào một ngày nào đó khi tuổi trẻ bắt đầu, bị đùa giỡn vài câu; lại tựa như một ngày nào đó, biến nam chính trong phim thần tượng thành Hàn Tự… số mệnh của mỗi người đều là một hoa văn đặc biệt, hoa văn của Giản Đơn, đều khảm nên nhưng hoạ tiết liên quan đến Hàn Tự.

Có những chuyện nói ra rồi sẽ bị người khác chửi mắng và coi thường. ví dụ như Giản Đơn vì tương lai của mình sau này mà cắn răng quyết định vào học ban xã hội, Hàn Tự cũng chẳng giữ lại, chỉ đến khi ăn thịt nướng, uống hết rượu và nói lời từ biệt mới nói một câu, sau này cũng không có ai có thể tốt với tôi như cậu.

Vì thế vào một buổi tối muộn mùa hè năm ngoái, Giản Đơn về nhà nói với bố mẹ cô ấy không muốn học Văn nữa.

Có phải con người sẽ có chút triệu chứng của Stockholm tiềm ẩn không? Bỏ ra một ngàn một vạn nhưng lại chỉ cần đổi lấy một câu than thở đã cảm thấy cái gì cũng đáng giả cả.

Giản Đơn đã quen với việc làm bất cứ việc gì đầu tiên luôn nghĩ đến Hàn Tự. có thể lớp 10 tôi mới quen Dư Hoài, cho nên thỉnh thoảng nhìn thấy thái độ đó là lẽ dĩ nhiên của cậu ấy, tôi sẽ cảm thấy bất mãn. Thế nhưng, Giản Đơn từ nhỏ đã điên cuồng bám lấy Hàn Tự, “vì cậu ấy tốt” đã biến thành thói quen; đó là một phần trong quá trình trưởng thành của cô ấy, lẽ dĩ nhiên là thế, không cần phải ngừng lại để suy nghĩ.

Chẳng cần Hàn Tự đáp lại, những lúc nhìn thấy Hàn Tự vui vẻ vì thuận buồm xuôi gió, tự nhiên cô ấy cũng sẽ vui vẻ. cô ấy dùng sự vui vẻ đó của bản thân làm thù lao cho đoạn tình cảm này.

“ sau này tớ đã hiểu”, Giản Đơn cười nói: “ cậu ấy thích tớ đối xử tốt với cậu ấy nhưng cậu ấy lại không thích tớ”.

“sao cậu ấy lại không…” tôi theo bản năng thốt lên lời an ủi cô ấy.

“tớ biết”. Giản Đơn cúi đầu, nhẹ nhàng nói.

281.

Tôi luôn chê bai phim điện ảnh và phim thần tượng, ở đó, điều không nên nghe thất thì luôn bị nghe thấy, thứ không nên nhìn thấy thì luôn bị nhìn thấy…

Tôi không bies rằng có phải Giản Đơn nghĩ như thế không.

Cô ấy trốn tiết thể dục, nằm trườn trên bàn ngut, lúc tỉnh lải phát hiện cả lớp đều đã đi hết. Quyển vở bài tập bảo bối của Hàn Tự bị rơi xuống đất, cô ấy nhặt lên, không cẩn thận phủi làm rơi mấy mảnh giấy nhỏ. Đó đều là những lời nói chuyện phiếm hằng ngày của Hàn Tự và Bối Lâm. Giản Đơn ngồi ở bên chỗ của Hàn Tự rất lâu, ấy vậy àm không hề phát hiện ra Hàn Tự và Bối Lâm có trao đổi cái gì.

Lúc Bối Lâm chuyển đến lớp không lâu Giản Đơn đã từng nói, con người cô ấy không lạnh nhật phản cảm như tôi và β nghĩ, thỉnh thoảng cậu ấy cũng nói chuyện với cô ấy.

Song, khi nói chuyện đều là về Hàn Tự

Giản Đơn là người có suy nghĩ như thế này, cô ấy cho rằng Bối Lâm giống như tôi và β, nhìn một cái là phát hiện ra cô ấy có tình ý với Hàn Tự, cố ý dùng chủ đề này để lôi kéo quan hệ, cho nên mới hồn nhiên nói hết tất cả những gì cô ấy biết về Hàn Tự cho Bối Lâm

Bối Lâm là một cô gái rất thông minh.

Trong cuộc trò chuyện hằng ngày, cô ấy luôn giả vờ mang bộ dạng không biết tí gì về Hàn Tự, những câu nói ra đều là “vô ý” nói về sở thích và chuyện cũ của Hàn Tự.

Cứ như mới gặp đã biết từ lâu.

Giống như là ông trời sợ Giản Đơn không chết tâm vậy, lúc cô ây vòng qua chỗ bóng nhà thể chất thì nhìn thấy Hàn Tự và Bối Lâm tránh những hoạt động ngoài kia của mọi người, ngồi ở bậc cầu thang nói chuyện.

Bối Lâm nói rằng, cô ấy rất ngưỡng mộ Giản Đơn.

Giản Đơn không biết rằng cuộc sống thật sự của Bối Lâm có bao nhiêu điều tồi tệ, cho nên cô ấy luông ngưỡng mộ bộ dạng Giản Đơn hiện giờ.

“ cô ấy và β đều khiến nguwoif khác thật ngưỡng mộ. tớ ngưỡng mộ những con người được ông trời ưu ái một phượng diện nào đó. Dư Hoài thông minh, gia đình Giản Đơn lại hạnh phúc và đơn giản, β có thể đi Bắc Kinh để chiếm được ưu thế về điểm số, còn gia cảnh của Cảnh Cảnh hình như lại rất giàu. Tớ nói với cậu điều này không phải là ai oán số phận. nhưng, có những lúc tớ thật sự ngưỡng mộ họ. lúc mệt mỏi luôn muốn tìm một người để tâm sự, dường như như thế mới có dũng khí tiếp tục cổ vũ bản thân. Thật may là đã có cậu”.

Bối Lâm không thích nới chuyện, nhưng không có nghĩa cô ấy không bies cách nói chuyện.

Giản Đơn nhìn thấy Hàn Tự nhẹ nhàng vỗ vai Bối Lâm.

Hàn Tự nói: “ tôi với cậu đều cùng một loại người. cuộc sống của bọn họ, bọn mình với không tới đâu, tớ và cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi”.

“bọn họ” và “bọn mình”

Giản Đơn phát hiện ra, hoá ra trước giờ cô ấy không hề hiểu Hàn Tự.

Giản Đơn biết Hàn Tự rất thuần khiết, cũng biết sự thuần khiết đó bắt nguồn khi còn nhỏ bị một con chó của họ hàng cưỡng ép “hôn sâu kiểu Pháp”, nhưng lại không biết nhà họ hàng đó rất giàu lại có thế lực. cậu khóc rất lâu, rất lâu, bố mẹ nói lý lẽ, người cô lại khinh miệt không thèm để ý đến, chỉ lo dỗ con chó nhà mình. Cô ấy biêt Hàn Tự học cái gì cũng đều giỏi nhưng lại không biết chơi bài ở lớp thư pháp của cung thiếu nhi, nói không liền không học nữa, nhưng Hàn Tự lại không dám lãng phí tiền học phí lấy một cắc…

Giản Đơn tùng cho rằng Hàn Tự không thích nói chuyện.

Sau này cô ấy mới biết, Hàn Tự chỉ là không thích nói chuyện với cô ấy mà thôi.

Màu xanh là của Hàn Tự, Giản Đơn nhìn một cái là nhận ra liền.

Chữ thật đẹp, quả thật rất đẹp.
Bình Luận (0)
Comment