Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 51.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người dịch: Gui Ying Biên tập: Iris 12

No. 282

“Lớp 12 mới học văn, liệu có kịp không?”

Giản Đơn nghiêng đầu, nhìn vào cái cây ngoài cửa sổ, đáp: “Không kịp cũng phải chịu thôi.”

“Cậu đừng vì tránh hai người họ mà học ban xã hội như thế, xin thầy Trương Bình đổi chỗ là được rồi mà. Cậu đổi chỗ với Chu Dao ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ vô cùng vui vẻ vì có thể kéo gần khoảng cách với Bối Lâm, cô ấy đặc biệt quan tâm cách học tiếng Anh của Bối Lâm…” Tôi nghĩ cách.

“Tớ thật sự rất hối hận vì đã chọn ban tự nhiên.” Giản Đơn cười: “Cho nên, lúc học rất cố gắng hy vọng có thể bù đắp một chút. Tớ cảm thấy vô cùng có lỗi với bố mẹ, họ tin tưởng tớ như thế, vậy mà mỗi lần thi đều chỉ đứng thứ bốn mươi mấy, trước giờ họ không hề mắng tớ lấy một câu.”

Sự cố gắng của Giản Đơn, tôi và β đều quá rõ ràng. Buổi trưa đi ra cổng trường, hai chúng tôi biến thành những lái buôn nhỏ đi giao thiệp, chỉ là vì muốn giúp Giản Đơn giờ nghỉ trưa có thể nặn ra một ít thời gian, chỉ một chút là tốt rồi.

Cô ấy thiếu ngủ đến mức đi một bước chân có thể đá vào chậu nước, thành tích lại không có chút biến chuyển nào. Chúng tôi đều biết Giản Đơn không phù hợp với ban này, hơn nữa lại cuộc sống những ngày ngồi cạnh Hàn Tự đúng là “họa vô đơn chí”; bốn mươi lăm phút giờ tự học, cô ấy học được bao nhiêu, không nói cũng có thể tưởng tượng được.

“Đôi nam nữ chó má!” Cuối cùng tôi nổi giận.

Mặc dù chuyện liên quan đến Hàn Tự và Bối Lâm, tôi và β sớm đã biết rồi, cũng tránh nói trước mặt Giản Đơn nhưng mà lúc này, tôi vẫn không chịu được máu xông lên não.

“Không phải đâu!” Giản Đơn lắc đầu, thành thật nói: “Tớ vẫn luôn như con thiêu thân lao vào đống lửa, không thể trách bất kì ai. Cậu ấy cũng không hứa hẹn gì với tớ, rằng tớ đối xử tốt với cậu ấy thì cậu ấy sẽ cưới tớ. Cậu ấy có sai gì đâu chứ?”

Chúng tôi không phải ai cũng như vậy đâu.

“Một bên tình nguyện thì phải chấp nhận thua cuộc.” Giản Đơn nói.

Học ban xã hội đối với cô ấy mà nói đã là “cải lão hồi sinh” rồi.

Giản Đơn vỗ vỗ mông đứng dậy, cô ấy muốn đi dạo một mình. Tôi ngồi ở bậc cầu thang nhìn cô ấy rời đi.

Mới đi được một lúc, bất chợt Giản Đơn quay người lại, cười nói: “Cảnh Cảnh, tớ đến lớp ban xã hội đây, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.”

“Nhiều lời quá!” Tôi cau mày.

Cô ấy cười hì hì rồi chạy đi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.

Câu nói này tôi nhớ rồi. Một năm trước, ở quán thịt nướng Brazill, Giản Đơn và β đều đã say ôm nhau khóc, Giản Đơn đột nhiên gào to về hướng bọn tôi, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.

No. 283

Tôi lơ mơ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Dư Hoài.

“Cậu nói xem, tớ học ban tự nhiên có phải là sai lầm không?”

Ngẫm nghĩ rồi lại xóa từng chữ từng chữ đi.

Hành vi này thật là quá quái đản. Giản Đơn khiến tôi có cảm giác giống như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhưng cô ấy nói đúng, đây là chúng tôi cam tâm tình nguyện.

Tình nguyện thua cuộc.

Tầng thượng khu hành chính cũng không mát mẻ hơn trong lớp học là bao. Tôi nhìn ba câu ví dụ, thật sự là não đang đình công, tức đến nỗi tôi vứt luôn quyển sách xuống rồi đứng dậy, vận động cái mông cứng ngắc một chút. Tôi tâm phiền ý loạn đứng ở trên bậc nhỏ nhìn ra tứ phía, trong lúc vô ý nhìn thấy trên tường khắc đầy những nét viết nghuệch ngoạc của những anh chị lớp 12 vừa mới tốt nghiệp.

Nét bút ai hạ xuống có thể làm nở rộ từng đóa sen tuyết, lại không thể vẽ được trục đối xứng của đôi bên.

Chủ lầu thật kiểu cách.

Vẽ sen ai mà không biết chứ, tôi biết nè, nhìn xem!

Trục đối xưng của đôi bên ai mà không biết chứ, tôi biết đấy, nhìn này!

Vị ở phía trên, ngài vẽ cái gì vậy? Trục đối xứng ở đâu thế?

Chẳng phải chủ lầu chỉ muốn vẽ trục đối xứng thôi sao? Muốn đồng hồ gì! Muốn xe đạp gì!

Những nét viết nghuệch ngoạc này đã cứu vớt được tâm trạng của tôi.

Có người ai oán thành tích của mình, có người lại chửi đích danh một ai đó, có người lại hùa vào chửi theo, có người lại giúp ai đó chửi lại, có người nói tốt nghiệp rồi nhất định sẽ đi biển uống cho say bét nhè, và có người cầu nguyện lại có người đang hứa hẹn.

Nhiều năm sau đó liệu họ còn nhớ đến những cái này không? Những điều cầu nguyện kia có thực hiện được không? Những phiền muộn kia khi ngoản lại nhìn có cảm giác rất buồn cười không?

Trong dòng chảy của thời gian, có bao nhiêu người mò kim đáy bể.

Bất kể họ có bao nhiêu điều chưa hoàn thành được thì thời gian vẫn lẳng lặng chạy về phía trước, đẩy tất cả bọn họ ra khỏi Chấn Hoa. Trên tường còn có một khoảng trống rất to, có lẽ là để cho chúng tôi.

Tôi xem rất nhiệt tình, hết ngẩng đầu lại khom lưng, cuối cùng ngồi xổm xuống.

Đằng sau chiếc cửa sổ to có mười chữ rất góc cạnh, nắng chiều chiếu xuyên qua cửa sổ, để lại bóng mờ của mười chữ kia. Những chữ đó dưới ánh nắng mặt trời bỗng sáng lấp lánh, bất chợt tôi ở trong góc của bóng râm nhìn thấy một hàng chữ rất mờ.

Chữ viết còn rất mới rất mới.

Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, ai cũng không biết.

Trong giây lát đó, rất nhiều bức ảnh ở trong đầu bỗng chốc không cẩn thận bị rơi xuống, tôi không kịp đi nhặt, chỉ có thể nhìn chúng nó rơi lả tả ngay trước mắt.

Trong ngày nghi thức kéo cờ, phương hướng ánh mắt của chị Lạc Chỉ.

Trong ngày kỉ niệm thành lập trường, chị ấy bỗng dưng ngập ngừng nói câu nói kia, lúc ấy trên khán đài MC nói “Xin chào mọi người, tôi là Thịnh Hoài Nam của lớp 11-3.”

Chị ấy muốn mở quyển nhật kí kia, biểu cảm trên khuôn mặt nhẹ nhàng nở rộ, dò xét: “Đúng rồi, em….em có biết đường đi không? Anh ấy ở lớp 3. Có cần…có cần chị dẫn em đi không?”

Câu nói khi ở trên bệ cửa sổ nhoẻn cười: “Cảnh Cảnh, thực ra chị rất ngưỡng mộ em.”

Nước mắt trong mắt khiến tôi có chút nhìn không rõ hàng chữ cô đơn kia.

Vì sao tôi lại vì một đàn chị không quen thuộc lắm mà rơi nước mắt?

Tôi cũng không biết, có lẽ là vì chị ấy, cũng có lẽ là vì Giản Đơn, hoặc cũng có lẽ là vì bản thân tôi.

Từ bé chúng ta đã nhận được tình yêu của cha mẹ và coi đó là lẽ dĩ nhiên, vô điều kiện mà có được, cuối cùng lại chiều hư chúng ta. Phải biết rằng, một số tình cảm cần phải tự bản thân mình giành lấy và cũng cần phải nghe duyên trời định, thậm chí khi cầu mà không được sẽ hoảng sợ vô cùng. Hết
Bình Luận (0)
Comment