Âm mưu có ở khắp mọi nơi
Đấu tranh quyền lực thường là giết người không thấy máu.
Lúc này đây, tuy rằng Liễu Kình Vũ cùng Tập đoàn Tiêu Thị đã ký kết hợp đồng chính thức, nhưng cả Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi đều hết sức ăn ý cùng giữ trầm mặc.
Bọn họ cũng không lập tức mở các cuộc họp báo hay công tác tuyên truyền.
Kể cả khi cùng với các nhà đầu tư khác tiến hành ký kết hợp đồng, Liễu Kình Vũ cũng yêu cầu đối phương tạm thời giữ bí mật, không cần phải công khai ra bên ngoài.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đã nhận đủ bài học từ những lần trước. Đối với giới quan trường Thương Sơn đầy những việc vô sỉ, thực sự hắn cũng có chút sợ hãi. Không phải hắn sợ đấu tranh với những người đó mà sợ phiền hà. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ còn có suy nghĩ sâu thêm nữa.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không biết, cho dù bọn họ không công khai những bản hợp đồng này nhưng do bọn họ ở tương đối gần những huyện khác. Khi mở triển lãm, họ vẫn luôn giám sát chặt chẽ tình hình của quận Tân Hoa. Nhất là khi thỉnh thoảng có một số người mặc đồ lao động xuất hiện, thậm chí còn mang theo cặp tài liệu. Cho nên bọn họ khẳng định bên Liễu Kình Vũ chắc chắn có thu hoạch.
...
Trong phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm.
Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư thành phố Đường Tư Khải, Chủ tịch quận Lộ Bắc - Lục Chấn Phong, quận Lộ Nam - Trương Kiến Kiệt, Chủ tịch huyện Trường Vân - Trương Chí Vũ tất cả đều âm trầm ngồi trên sô pha. Đối diện với bọn họ là Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm.
Ba người bọn họ đều là thuộc hạ thân tín của Lý Đức Lâm. Tổng sản lượng kinh tế của huyện bọn họ đều xếp hàng thứ nhất, thứ hai, thứ ba trong toàn thành phố. Trong thu hút đầu tư cũng giống như vậy. Đây cũng đều là những huyện mạnh.
Lúc này, Lục Chấn Phong trầm giọng nói:
- Chủ tịch Lý, hai ngày gần đây tình hình thu hút đầu tư của quận Tân Hoa hình như rất tốt. Rất nhiều người phản ánh, bọn họ rất có thể đã ký kết một số hợp đồng dự bị.
Chủ tịch quận Lộ Nam - Trương Kiến Kiệt cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch Lý, theo tin tình báo của tôi, Quận Tân Hoa đã ký kết ít nhất hai hợp đồng dự bị, mỗi hợp đồng có kim ngạch khoảng 80 triệu. Nếu hai bản hợp đồng này được ký chính thức thì khó khăn của quận Tân Hoa chắc chắn sẽ được khắc phục. Đến lúc đó, vị trí Phó Chủ tịch quận của Liễu Kình Vũ sẽ rất vững vàng.
Đường Tư Khải cười khổ:
- Thật sự không ngờ, tên Liễu Kĩnh Vũ ở vị trí này còn có thể giở ra nhiều thủ đoạn đa dạng như vậy.
Tuy rằng Đường Tư Khải nói rất kín đáo nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Lão đã đem vị trí triển lãm kém nhất cho quận Tân Hoa, mục đích là khiến Liễu Kình Vũ không thể làm ra thành tích. Nếu làm tốt có thể làm nền để cho đám người Lý Đức Lâm trừng phạt hắn. Nhưng hiện tại, Liều Kình Vũ làm ra nhiều thành tích như vậy, lão cũng bất lực.
Lý Đức Lâm sau khi nghe xong, sắc mặt vô cùng âm trầm. Biểu hiện của Liễu Kình Vũ thực sự đã vượt ngoài dự liệu của ông ta.
Nhưng mà, mặc kệ thành tích của hắn có tốt đến mấy, chỉ cần dựa vào cảnh tượng Liễu Kình Vũ phản bác ông ta ở Hội nghi tổng kết hôm qua là không thể dễ dàng tha thứ cho hắn được. Đương nhiên, những lời này một Chủ tịch thành phố như ông ta sẽ không nói ra miệng. Nhưng trong đám thuộc hạ của ông ta, Lục Chấn Phong lại rất giỏi trong việc đoán ý tứ của lãnh đạo. Cho nên, sau khi bọn họ có được tin tình báo liền lập tức báo cáo với Lý Đức Lâm.
Giờ phút này, nghe Đường Tư Khải nói xong, chân mày Lý Đức Lâm càng nhíu chặt hơn.
Lý Đức Lâm trầm ngâm một chút, trầm giọng nói:
- Vấn đề đối xử với tên Liễu Kình Vũ này, mọi người có ý kiến gì không?
Lời của Lý Đức Lâm vô cùng mờ mịt, ông ta cũng không nói thêm phải đối phó với Liễu Kình Vũ như thế nào. Nhưng thân là thuộc hạ thân tín của ông ta, mọi người làm sao có thể không nghe ý tứ đích thực trong đó.
Cho nên, sau đó, vài người đều thi nhau hiến kế, có bao nhiêu chiêu thức đều mang ra hết.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, bọn họ cùng nhau thảo luận xong rồi đi ăn tối. Tiếp đó đến phòng họp tham gia lễ tổng kết thường lệ.
Chỉ có đều khác với ngày hôm qua, hôm nay trên mặt đám người Lục Chấn Phong và Đường Tư Khải đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Theo bọn họ, Liễu Kình Vũ đã là cá nằm trên thớt, chỉ đợi bọn họ đến xâu xé thôi.
Mọi thứ, bọn họ cũng đã chuẩn bị rất tốt.
20h10’ phút, hội nghị đúng giờ bắt đầu.
Chủ trì hội nghị hôm nay vẫn là Lý Đức Lâm.
Sau khi Hội nghị bắt đầu, theo chương trình hội nghị, Lý Đức Lâm yêu cầu từng Chủ tịch quận báo cáo tình hình công việc trong ngày.
Người thứ nhất báo cáo vẫn là Lục Chấn Phong. Lúc này, Lục Chấn Phong trực tiếp đưa ra một bản hợp đồng chính thức trị giá trên dưới 20 triệu. Đây đúng là một khởi đầu tốt đẹp.
Tiếp đến, các lãnh đạo khu khác đa số đều có thể đưa ra một, hai cái hợp đồng dự bị để giữ thể diện.
Tuy nhiên, khi chờ đến thời điểm Trịnh Hiểu Thành báo cáo thì y rất bình tĩnh trả lời:
- Hôm nay đồng chí Liễu Kình Vũ không có báo cáo với tôi, nên chính tôi cũng không biết thành tích đầu tư của bọn họ là bao nhiêu. Tôi nghĩ, để cho Liễu Kình Vũ tự mình báo cáo đi.
Nghe được những lời này của Trịnh Hiểu Thành, Lý Đức Lâm liền nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, cậu là cấp dưới, vì sao không báo cáo cho đồng chí Trịnh Hiểu Thành tình hình công việc của các cậu?
Liễu Kình Vũ vô cùng kiên cường nói:
- Chủ tịch Lý, xin lỗi cho tôi nói thẳng. Sở dĩ tôi không báo cáo với đồng chí Trịnh Hiểu Thành tình hình thu hút đầu tư của đội mình là không muốn bị chiến hữu của mình bán đứng một lần nữa. Tôi không muốn dự án mình cực khổ có được lại bị huyện khác nẫng đi. Thật sự, tôi rất sợ.
Hơn nữa, nếu nói tôi không báo cáo với đồng chí Trịnh Hiểu Thành là không đúng. Báo cáo tôi đã viết xong, nhưng hiện tại thì chưa giao cho đồng chí mà thôi. Về phần đồng chí Trịnh Hiểu Thành báo cáo với lãnh đạo như thế nào thì đó là chuyện của đồng chí. Dù sao, hôm qua chính mắt nhìn thấy chúng tôi đưa ra hợp đồng dự bị, đồng chí ấy còn nói chúng tôi không có bất kỳ thành tích gì. Vậy nên, từ nay về sau, Chủ tịch quận có thể báo cáo trên hội nghị thường ngày là quận Tân Hoa chúng ta không có thành tích. Đối với việc này, tôi sẽ không để ý.
Trực tiếp tạt nước vào mặt.
Trịnh Hiểu Thành sau khi nghe xong những lời này, tức giận đến run cả người. Y thật không ngờ Liễu Kình Vũ vin vào tình huống hôm qua mà công kích mình.
Nhưng mà, Lý Đức lâm chỉ lạnh lùng liếc Liễu Kình Vũ một cái, nói với Trịnh Hiểu Thành:
- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, quận Tân Hoa các ông có mâu thuẫn, Thành ủy tạm thời sẽ không nhúng tay. Hy vọng về sau các vị có thể phối hợp tốt với nhau trong cuộc họp. Tôi không hy vọng tại hội nghị của Thương Sơn chúng ta đặc mùi thuốc súng như thế. Điều này cực kỳ bất lợi đối với đoàn thu hút đầu tư của Thương Sơn. Tuy nhiên, tôi phải nhấn mạnh một chút, cho dù là hiện tại hay tương lai, đối với việc không nghe lời lãnh đạo, người làm việc không tuân thủ đúng nguyên tắc nhất định phải xử lý. Cần điều chỉnh công tác thì phải điều chỉnh, tuyệt đối không thể do dự.
Nói xong, Lý Đức Lâm tiếp tục chủ trì hội nghị.
Nhưng mà, sau khi Lý Đức Lâm nói những lời này, trong lòng của Trịnh Hiểu Thành cũng vừa động.
Mặc dù y là Phó Bí thư Quận ủy, là người của Trâu Hải Bằng, nhưng y cũng biết quan hệ đồng minh giữa Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm. Lý Đức Lâm nói như vậy là đang ám chỉ mình có thể điều chỉnh công tác của Liễu Kình Vũ?
Nhưng tại sao lại phải điều chỉnh công tác của Liễu Kình Vũ. Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Hiểu Thành có chút khó hiểu.
Có điều,y biết Lý Đức Lâm một khi đã bắn tên tuyệt đối sẽ không bắn mà không có đích. Ông ta ám chỉ mình điều chỉnh công việc của Liễu Kình Vũ nhất định là có dụng ý.
Cho nên, nội dung tiếp theo của Hội nghị, Trịnh Hiểu Thành cũng không nghe nổi. Trong đầu đều suy nghĩ đến ý tứ của Lý Đức Lâm.
Sau khi tan họp, Trịnh Hiểu Thành tìm một góc yên tĩnh, trực tiếp bấm số của Chủ tịch quận Lộ Bắc là Lục Chấn phong:
- Lão Lục, hôm nay trên hội nghị Chủ tịch nói những lời đó, ông có suy nghĩ gì? Nói cho anh em nghe một chút.
Lục Chấn phong vừa thấy Trịnh Hiểu Thành gọi đến, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười đắc ý. Bởi vì đến hiện tại, tình hình toàn cục đều nằm trong tầm khống chế của Lý Đức Lâm.
Lục Chấn Phong lập tức cười nói:
- Lão Trịnh, tôi nói ông dù gì cũng đường đường là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân quận, sao không có lấy một chút uy nghiêm gì cả. Tôi cho rằng những lời nói của Chủ tịch thành phố rất tốt. Bất kể là ai, ở bất kể vị trí nào, có bối cảnh thế nào, nhất định phải tôn trọng lãnh đạo. Uy nghiêm của lãnh đạo nhất định phải giữ gìn. Đối với những đồng chí ở quận Tân Hoa các ông nổi trận gió như vậy, nhất định phải mau chóng xử lý, tuyệt đối không thể nương tay.
Ồ, đúng rồi, theo tin tức của tôi, thành tích thu hút đầu tư của đội Tân Hoa hôm nay tương đối lớn. Ít nhất cũng phải ký kết hai hợp đồng dự bị, tổng kim ngạch có thể lên đến hai trăm triệu. Ông là Chủ tịch quận, nên tự mình bắt đầu các dự án thu hút đầu tư quan trọng này. Dĩ nhiên, nếu bây giờ tiến hành phân công công việc cũng không được thích hợp cho lắm, đáng lẽ ra nên thực hiện từ trước khi tham gia Triển lãm rồi. Dù sao, một trợ thủ không báo cáo với lãnh đạo thì nhất định phải cảnh giác. Điểm này, Chủ tịch Lý cũng ủng hộ, cho dù có lên hội nghị Thường vụ cũng không ai dám có ý kiến. Nếu có nói ra cũng không có tác dụng.
Lần này, Lục Chấn Phong vừa nói xong, trong lòng Trịnh Hiểu Thành cũng vừa động.
Y rốt cuộc đã hiểu ý nghĩ của Lục Chấn Phong rồi. Nhất định là thành tích của Liễu Kình Vũ quá lớn nên lão muốn mình điều chỉnh công tác để lấy thành tích đi. Hơn nữa, Lục Chấn Phong cũng nói rõ phải sớm điều chỉnh, nếu điều chỉnh trước khi Liễu Kình Vũ ký hợp đồng chính thức thì tất cả chiến tích đều là của mình rồi. Việc này thật sự rất tốt.