Liễu Kình Vũ mạnh mẽ phản bác:
- Chủ tịch thành phố Lý, tôi chỉ đồng ý một phần quan điểm của ông thôi. Tôi cho rằng, ý nghĩa trung tâm là sai lầm.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, ông nói mục đích cuối cùng của việc phát triển kinh tế là vì lợi ích thiết thực của người dân, tôi đồng ý. Nhưng đáng tiếc là câu trước và câu sau tăng thêm quá nhiều điều kiện mang tính hạn chế. Tôi muốn hỏi Chủ tịch thành phố Lý, dựa vào cái gì mà vì quan tâm đến đại cục của thành phố lại khiến cho dân chúng bị tổn hại? Đại cục của thành phố rốt cuộc là chỉ cái gì, chỉ e trong quan điểm của ông, đại cục hẳn là chiến tích của một số cán bộ.
Chủ tịch thành phố Lý, tôi vô cùng tán thành, chúng ta thân là cán bộ, phải cố gắng phát triển kinh tế, thậm chí là đem hết toàn lực đi phát triển kinh tế. Bởi vì chỉ có phát triển kinh tế thì dân chúng mới có thể có được lợi ích chân chính. Nhưng tôi cho rằng, phát triển kinh tế tuyệt đối không thể hy sinh dân chúng làm bàn đỡ được, tuyệt đối không thể lấy sức khỏe và tính mạng của dân chúng làm bàn đỡ được, tuyệt đối không thể hy sinh môi trường làm bàn đỡ được.
Chủ tịch thành phố Lý, ông phải biết, Trưởng phòng Bảo vệ môi trường mới nhậm chức của Ban quản lý chúng tôi, đồng chí Đường Trí Dũng ngay lần đầu tiên kiểm tra đã phát hiện ra thôn ung thư, cũng phát hiện ra nước sông Ô Lạp bị ô nhiễm nghiêm trọng. Chủ tịch thành phố Lý, chính là thôn ung thư đấy. Nhân khẩu hiện tại của cả thôn đã chết đến gần 40% do ô nhiễm môi trường rồi, hơn 30% sắp chết hoặc là đang mang trong mình căn bệnh ung thư. Chủ tịch thành phố Lý, tôi phỏng chừng không đến mười năm nữa, cái thôn này sẽ hoàn toàn biến mất trên bản đồ đất nước.
Chủ tịch thành phố Lý, ông là Chủ tịch thành phố Thương Sơn, tôi hiện tại dùng thân phận của một dân chúng bình thường thỉnh cầu ông, xin ông hãy mở con mắt của mình, bớt chút thời gian xuống cơ sở nhìn đi, ngay tại nơi ông quản lý đã phát hiện một thôn ung thư rồi. Theo tôi được biết, ven bờ sông Ô Lạp còn có mấy thôn xóm nữa, tình hình thế nào thì hôm nay tôi sẽ đi thị sát một chuyến. Nói thật, tôi vô cùng lo lắng cho tình hình của các thôn này.
Chủ tịch thành phố Lý, thân là cán bộ, muốn làm ra thành tích không có gì đáng trách. Nhưng chiến tích tuyệt đối không thể đổi bằng tính mạng và ích lợi của dân chúng. Chủ tịch thành phố Lý, cầu xin ông, hãy mở to mắt ra mà nhìn một chút đi.
Lúc này đây, Liễu Kình Vũ nói một hơi dài, liên tiếp thỉnh cầu hai lần. Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Liễu Kình Vũ thỉnh cầu người khác. Nói xong, Liễu Kình Vũ hoàn toàn trầm mặc.
Đầu bên kia điện thoại, Lý Đức Lâm cũng bị giọng nói nghiêm túc, xúc động của Liễu Kình Vũ làm cho rung động.
Đối với vấn đề ô nhiễm môi trường của Nhà máy phân hóa học, ông ta sớm đã biết rõ. Tuy nhiên, cấp dưới nói với ông ta rằng Nhà máy đã trang bị hệ thống xử lý nước thải, mặc dù là sẽ sinh ra ô nhiễm nhất định nhưng không vượt mức cho phép. Cho nên, đối với chuyện này ông ta cũng không để trong lòng. Nhưng hiện giờ nghe được lời của Liễu Kình Vũ, trong lòng ông ta lập tức run rẩy.
Thôn ung thư sao, đây tuyệt đối là vết đen nghiêm trọng trong quá trình phát triển kinh tế của một thành phố. Nếu quả thực có chuyện như vậy, điều này cũng đủ chứng minh lãnh đạo địa phương chỉ vì cái trước mắt rồi. Một khi chuyện này bị đưa tin ra ngoài, ảnh hưởng sẽ là vô cùng xấu.
Mấu chốt nhất chính là hiện tại quốc gia đang tích cực khởi xướng kiến thiết xanh, tỷ lệ khảo hạch cán bộ bằng thành tích GDP đã giảm xuống còn tỷ lệ thành tích bằng các công trình văn minh sinh thái lại tăng lên. Chính mình muốn tiến thêm một bước nữa, ngoài việc phát triển mạnh kinh tế, nhất định phải đảm bảo hệ thống bảo vệ môi trường thành phố Thương Sơn.
Những lời của Liễu Kình Vũ lập tức cảnh tỉnh Lý Đức Lâm, ông ta đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự kiện này rồi.
Thoáng trầm tư một chút, Lý Đức Lâm trầm giọng nói:
- Ừ, chuyện này tôi biết rồi. Tôi sẽ phái người xuống. Liễu Kình Vũ, chuyện này tôi thấy cậu đừng có dính vào nữa, sẽ do Cục Bảo vệ Môi trường thành phố và Thành ủy thành lập tổ liên hợp điều tra, xuống đó triển khai điều tra, xử lý.
Liễu Kình Vũ dùng sức lắc đầu, nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, rất xin lỗi, đối với chỉ thị này của ông, xin thứ cho tôi không thể tuân theo. Tôi bây giờ đã là Chủ nhiệm ban quản lý, tôi có trách nhiệm và quyền lực xử lý những vấn đề liên quan đến Khu công nghệ cao. Tôi nhất định phải làm chủ cho dân chúng Khu công nghệ cao.
Đương nhiên, ông có thể sử dụng một số thủ đoạn để ngăn cản tôi làm việc này, nhưng hết thảy đều phải dựa vào quy trình. Chỉ cần Liễu Kình Vũ tôi còn là Chủ nhiệm Ban quản lý một ngày, tôi tuyệt đối sẽ không mặc kệ chuyện này. Đương nhiên, thân là cấp dưới, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể báo cáo tình hình với ông và Thành ủy. Chủ tịch thành phố Lý, ông cứ bận việc của mình đi. Tôi sẽ không quấy rầy nữa.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ dùng sức lắc đầu. Hắn thật sự có chút thất vọng về Lý Đức Lâm. Hắn vạn lần không ngờ, sau khi chính mình báo cáo với Lý Đức Lâm tình hình, phản ứng đầu tiên của ông ta cũng không phải là nghĩ biện pháp điều tra cho rõ ràng để giải quyết triệt để chuyện này, mà là muốn loại trừ mình ra ngoài. Điều này chứng minh Lý Đức Lâm chắc chắn có dính dáng đến Nhà máy phân hóa học.
Liễu Kình Vũ thoáng trầm tư một chút, cầm lấy điện thoại bấm số của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, báo cáo cho Vương Trung Sơn biết về tình hình phát sinh ở đây, cũng trực tiếp biểu lộ thái độ của mình.
Vương Trung Sơn sau khi nghe xong, sắc mặt lúc ấy liền nghiêm trọng, trầm giọng nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, chuyện cậu nói tôi biết rồi. Thành ủy sẽ chú ý chuyện này. Nên điều tra thế nào cậu cứ tiếp tục điều tra, nên xử lý thế nào cậu cứ xử lý. Thành ủy sẽ ủng hộ mạnh mẽ kết quả xử lý của cậu.
Nghe được Vương Trung Sơn nói như vậy, Liễu Kình Vũ lúc này mới thở một hơi dài. Bởi vì hắn biết, nhà máy phân hóa học cùng với hai nhà máy ven bờ sông Ô Lạp, sở dĩ có thể sống dai như vậy trong Khu công nghệ cao mà không có ai đến xử lý, điều này nói rõ bọn họ có chỗ dựa vô cùng vững chắc, ít nhất cũng là Ủy viên thường vụ thành ủy có số má. Nếu vụ việc thôn ung thư không được đưa ra ánh sáng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Chuyện như vậy đã nhiều năm mà bị ém nhẹm đi, không được truyền thông đưa tin, có thể thấy được hậu trường cứng rắn đến thế nào. Nhất là đối phương có thể chỉ một cuộc điện thoại mà có thể gọi Phó phòng Bảo vệ môi trường quận Tân Hoa về, có thể khiến cho Lý Đức Lâm trực tiếp ra mặt nói đỡ, điều này nói rõ Lý Đức Lâm tuyệt đối là muốn che giấu giúp đối phương, hơn nữa ông ta còn dính dáng vào đó.
Như vậy, chính mình điều tra ra sự việc thôn ung thư, không chỉ đơn giản là tra ra những vấn đề nghiêm trọng của nhà máy, rất có thể còn có các các bộ hủ bại liên kết với nhau. Dưới tình hình này, chỉ dựa vào chính mình đơn thương độc mã tuyệt đối là không được, nhất định phải có sự ủng hộ mạnh mẽ của Vương Trung Sơn phía thành ủy. Cũng may, Vương Trung Sơn đã tỏ thái độ khiến Liễu Kình Vũ yên tâm hơn rất nhiều.
Giờ phút này, Thái Lượng đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ cũng sửng sốt. Lão ngàn vạn lần không ngờ, Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn lại giương cờ ủng hộ Liễu Kình Vũ. Lão biết rằng, vấn đề ô nhiễm của nhà máy phân hóa học lần này chỉ sợ có chút khó giải quyết.
Vừa lúc đó, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Thái Lượng, cho ông thêm thời gian năm phút. Nếu trong năm phút các ông không ngừng sản xuất, tôi sẽ trực tiếp ra lệnh cho các phòng ban có liên quan cắt điện, cắt nước của các ông.
Thái Lượng vừa nghe, lập tức lại chạy ra ngoài điện thoại cho Hàn Bồi Khôn, truyền đạt lại thông điệp của Liễu Kình Vũ cho Hàn Bồi Khôn biết.
Hàn Bồi Khôn nghe xong, lạnh lùng nói:
- Không cần để ý đến hắn, cứ sản xuất bình thường. Tôi xem ai dám cắt điện, cắt nước.
Nghe được câu trả lời khẳng định của Hàn Bồi Khôn, Thái Lượng lúc này mới yên tâm, sau khi quay trở lại thì không nói câu nào, chỉ yên lặng đứng cạnh Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ cũng im lặng không nói.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua. Năm phút đã qua, Liễu Kình Vũ thấy đối phương không có ý ngừng sản xuất, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Phòng điện lực và Phòng cấp thoát nước, nhưng điện thoại của hai Trưởng phòng đều không liên lạc được, mà điện thoại của văn phòng cũng không ai nghe máy. Cho dù là gọi đến Phó phòng cũng đều trong trạng thái tắt máy.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ bên cạnh không gọi được điện thoại, Thái Lượng không khỏi lộ ra một tia cười khinh thường, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ à, đừng tưởng mày giỏi hò hét hoành tráng, nhưng ở Ban quản lý này một mẫu ruộng còn có ba phần đất đấy. Nhất là hệ thống điện lực và cấp nước, mày căn bản không quản được đâu. Muốn đạp đổ chúng tao sao, không có cửa đâu”.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ cũng đã ý thức được tình hình có chút phức tạp. Hắn biết rằng, chỉ sợ Phòng điện lực và Phòng cấp thoát nước cũng đã bị Nhà máy phân hóa học này mua chuộc và khống chế rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Thái Lượng một cái, sau đó dẫn người đi kiểm tra Nhà máy thuốc trừ sâu, Nhà máy giấy cũng như các thôn phụ cận. Phát hiện hai nhà máy này cũng giống như Nhà máy phân hóa học, vấn đề ô nhiễm đều nghiêm trọng như vậy. Các thôn phụ cận tuy rằng không nghiêm trọng như thôn Phong Long, nhưng số người mắc ung thư rõ ràng là cao hơn rất nhiều so với các địa phương khác, hàng năm có ít nhất hai mươi người chết vì ung thư.
Điều thực sự khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy nhức đầu chính là thái độ của cán bộ nhà máy thuốc trừ sâu cũng giống như thái độ của nhà máy phân hóa học, căn bản không thèm để ý đến Liễu Kình Vũ. Mà nhà máy chế biến giấy thì lại thuộc quận Lộ Bắc, không thuộc phạm vi chủ quản của Khu công nghệ cao, cho nên nhân viên nhà máy kia càng không đếm xỉa đến Liễu Kình Vũ.
Đám người Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Phi bụng đói kết thúc hành trình điều tra, sắc mặt của mọi người đều hết sức nghiêm túc.
Lưu Tiểu Phi bình tĩnh nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, xem ra cái chức Chủ nhiệm ban quản lý này của anh không dễ làm rồi, nguyên việc xử lý ba nhà máy gây ô nhiễm nghiêm trọng này cũng đủ khiến anh đau đầu rồi.
Liễu Kình Vũ gật đầu.
Lưu Tiểu Phi hỏi tiếp:
- Liễu Kình Vũ, anh sẽ từ bỏ sao?