Liễu Kình Vũ cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Tiểu Phi, mà thản nhiên hỏi ngược lại:
- Anh cho rằng thế nào?
Lưu Tiểu Phi thoáng trầm tư một chút, nói:
- Tôi lựa chọn tin tưởng anh.
Liễu Kình Vũ cười:
- Tôi tin lựa chọn của anh là chính xác.
Sau đó, mọi người lên xe trở về Trụ sở Ban quản lý.
Liễu Kình Vũ bảo nhân viên cantin làm chút đồ ăn đơn giản cho mọi người. Ăn xong, Lưu Tiểu Phi cáo từ, Liễu Kình Vũ đi thẳng với phòng họp Ban quản lý.
Giờ phút này, tất cả thành viên Ban quản lý đã đến đông đủ.
Liễu Kình Vũ ngồi trên ghế chủ trì, đưa tư liệu có trong tay cho nhân viên công tác, sau đó sắc mặt bình tĩnh nói:
- Các vị, đây là kết quả kiểm tra mẫu nước thải mà tôi cùng với Trưởng phòng bảo vệ môi trường Đường Trí Dũng đã lấy được ở cống xả thải và kênh xử lý nước thải của Nhà máy phân hóa học Khu công nghệ cao chúng ta, cùng với một vài ảnh chụp và video tư liệu tại hiện trường. Mọi người trước tiên xem một chút,
Rất nhanh, nhân viên công tác liền phát tài liệu cho mọi người, sau đó trên màn hình lớn trong phòng họp phát đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Liễu Kình Vũ và lão nông ở thôn Phong Long, cùng với một số clip ghi lại ở ba nhà máy.
Sau khi đoạn video phát xong, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Các vị, hôm nay tôi mời các vị đến đây, chủ yếu muốn bàn bạc với mọi người một việc. Chính là có nên đình chỉ sản xuất các nhà máy gây ô nhiễm nghiêm trọng kia không? Chúng ta rốt cuộc muốn nâng cao GDP hay muốn bảo vệ môi trường?
Tôi tin mọi người đã đọc những tài liệu này, xem những đoạn video tư liệu này rồi. Cho tới bây giờ, ba xí nghiệp dọc bờ sông Ô Lạp này đã gây ô nhiễm nghiêm trọng đối với môi trường Khu công nghệ cao, khiến cho đa số thôn xóm ven sông Ô Lạp bị ô nhiễm nguồn nước, người bị bệnh ung thư không ngừng gia tăng, thậm chí còn xuất hiện thôn ung thư. Ý kiến của tôi là Ban quản lý chúng ta lập tức thi hành lệnh ngừng sản xuất đối với ba doanh nghiệp này, cưỡng chế tất cả nhà máy lập tức đình chỉ sản xuất để chỉnh đốn. Mọi người có ý kiến gì không?
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Tần Duệ Tiệp liền lập tức nói:
- Tôi ủng hộ ý kiến của Chủ nhiệm Liễu. Tôi cho rằng Khu công nghệ cao chúng ta nếu đã được định vị là Khu kinh tế - kỹ thuật cao, vậy thì nhất định phải có các doanh nghiệp kỹ thuật hiện đại đầu tư vào. Điểm này, Chủ nhiệm Liễu đã giải quyết rồi, sẽ rất nhanh có những nhà máy công nghệ cao được xây dựng ở đây. Nhưng chúng ta nhất định phải ý thức được, các Nhà máy công nghệ cao này không chỉ bản thân họ thuộc loại Nhà máy đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường mà yêu cầu đối với môi trường xung quanh cũng vô cùng cao. Ai cũng không muốn đặt nhà máy ở nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể mắc bệnh ung thư, cho nến đối với ba xí nghiệp gây ô nhiễm này, chúng ta nhất định phải đình chỉ sản xuất của họ.
Tần Duệ Tiệp vừa mới nói xong, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Kim Chí Vĩ lại đứng ra nói:
- Chủ nhiệm Liễu, Phó chủ nhiệm Tần, tôi cho rằng chúng ta ngay lập tức thực thi cưỡng chế ngừng sản xuất đối với ba xí nghiệp này, có phải có chút võ đoán hay không? Dù sao bọn họ cũng tồn tại ở Khu công nghệ cao gần mười năm rồi, hơn nữa những xí nghiệp này cũng là một trong những xí nghiệp đầu tiên đặt ở Khu công nghệ cao, nếu bây giờ chúng ta bắt họ đóng cửa thì liệu có mang đến cho họ cảm giác qua cầu rút ván hay không?
Kim Chí Vĩ là người của Phó bí thư thành ủy Trâu Hải Bằng. Trước khi cuộc họp bắt đầu, y đã nhận được ám hiệu của Trâu Hải Bằng, bảo y tận lực ngăn cản việc Liễu Kình Vũ ở Khu công nghệ cao muốn làm gì thì làm. Cho nên, tuy rằng y vô cùng không muốn đối nghịch với Liễu Kình Vũ, nhưng lúc này lại không thể không đứng ra. Bởi vì vị trí Phó chủ nhiệm này chính là do Trâu Hải Bằng tác động y mới có được.
Kim Chí Vĩ vừa dứt lời, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Mã Nghĩa Đào lập tức gật gật đầu nói:
- Đồng chí Kim Chí Vĩ nói đúng, nếu chúng ta qua cầu rút ván như vậy, chỉ sợ về sau sẽ không có doanh nghiệp nào tình nguyện ở lại với chúng ta.
Thân là người thuộc phe cánh Lý Đức Lâm, Mã Nghĩa Đào cũng không thể không đứng ra chống lại Liễu Kình Vũ.
Nhưng Liễu Kình Vũ cũng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua hai người kia, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Ban quản lý là do Liễu Kình Vũ tự mình lập nên, cho nên hắn vẫn nắm đại cục trong tay tương đối chắc.
Quả nhiên sau khi Mã Nghĩa Đào vừa nói, Phó bí thư đảng ủy Ban quản lý Thái Hồng Phúc liền lớn tiếng nói:
- Đối với ý kiến của hai vị Kim Chí Vĩ và Mã Nghĩa Đào, tôi vô cùng không đồng ý. Cái gì gọi là “Qua cầu rút ván”? Chẳng lẽ thân là người phụ trách của Ban quản lý, chúng ta cứ để mặc cho những xí nghiệp ô nhiễm cao như thế ở trên địa bàn của chúng ta mà không quản chế? Chẳng lẽ sự tồn tại của thôn ung thư và tỷ lệ nhiễm bệnh ung thư cao như vậy vẫn chưa đủ để chúng ta tỉnh ngộ sao?
Tôi cho rằng ý kiến của Chủ nhiệm Liễu và Phó chủ nhiệm Tần vô cùng đúng đắn. Chúng ta nhất định phải quản chế nghiêm khắc những xí nghiệp này. Bằng không, một khi mấy xí nghiệp luôn được hưởng mọi loại ưu đãi của Khu công nghệ cao chúng ta nhưng chưa từng mang lại bất cứ hiệu quả và lợi ích kinh tế nào mà làm ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện thu hút đầu tư của Khu công nghệ cao chúng ta, ai có thể đứng ra gánh vác trách nhiệm đây?
Theo sau, Bí thư Ủy ban kỷ luật Mạnh Vĩ Thành, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Cố Hướng Vĩ, Trưởng phòng tài chính Khu công nghệ cao trước sau tỏ thái độ ủng hộ Liễu Kình Vũ, bộ máy Ban quản lý với tỷ lệ số phiếu 5:2 đã thông qua đề nghị của Liễu Kình Vũ.
Nhưng khi hội nghị chuẩn bị chấm dứt, Phó chủ nhiệm Tần Duệ Tiệp lại cười khổ nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, hiện tại chúng ta mặc dù đã thông qua quyết nghị của Ban quản lý, danh chính ngôn thuận rồi, nhưng chúng ta căn bản không có bất cứ lực lượng chấp pháp nào có thể khiến cho ba nhà máy kia ngừng sản xuất. Nhất là một trong số đó thuộc quận Lộ Bắc, chúng ta căn bản không có biện pháp gì đối với họ. Mà ngay cả đối với hai nhà máy trực thuộc Khu công nghệ cao, với lực lượng mười người của Phòng công an chúng ta, chỉ sợ không đối địch lại được.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Không vấn đề gì, điểm này cô không cần lo lắng, tôi sớm đã có sắp xếp rồi. Nếu muốn giải quyết hai nhà máy này, chỉ dựa vào lực lượng Khu công nghệ cao chúng ta chắc chắn là không được. Mấu chốt chính là được lãnh đạo cấp trên coi trọng, nhưng như thế vẫn chưa đủ, chúng ta nhất định phải cố hết sức. Ít nhất, trong nội bộ Ban quản lý phải thống nhất ý kiến, sau đó lại tiến hành báo cáo với cấp trên, do cấp trên định đoạt.
Tần Duệ Tiệp nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, mày không khỏi nhíu chặt:
- Liễu Kình Vũ, anh còn nhớ việc trù tính chung phân phối các hạng mục đầu tư của quận Tân Hoa chúng ta lần trước không? Nếu như Chủ tịch thành phố Lý kiên quyết phản đối ý kiến của chúng ta, vậy thì cho dù Ban quản lý chúng ta đã thống nhất rồi, Bí thư Vương cũng chưa chắc nắm được toàn cục Hội nghị thường vụ trong tay.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Duệ Tiệp à, xem ra cô đã xem thường Bí thư Vương rồi.
Tần Duệ Tiệp sửng sốt:
- Tôi xem thường ông ta? Ông ta ngay cả chuyện trù tính chung phân phối dự án mà còn không thắng được trong Hội nghị thường vụ, chẳng lẽ trong chuyện này lại có thể sao? Ông ta quyết đoán như vậy sao?
Liễu Kình Vũ ha hả cười, nói:
- Duệ Tiệp, cô thực sự xem thường ông ta rồi. Nói cho cô biết, Bí thư Vương là một nhân vật vô cùng lợi hại đấy, làm việc vô cùng khéo đưa đẩy. Nếu sự việc không chạm đến lợi ích trung tâm của ông ta, dưới tình huống bình thường, ông ta sẽ không dễ dàng ra tay. Nhưng nếu sự việc động chạm đến lợi ích chính của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ liều chết đánh cược một lần. Hơn nữa người này đặc biệt giỏi về khống chế tình thế.
Còn nhớ lúc trước chúng ta ở thị trấn Quan Sơn không? Lúc ấy Tiết Văn Long là một Chủ tịch Huyện kiêu ngạo cỡ nào, cuối cùng không phải bị bắt rồi ư? Nếu như không có sự ủng hộ của Bí thư Vương, căn bản là không thể nào. Bí thư Vươngkhông thể không biết chỗ dựa vững chắc sau lưng Tiết Văn Long là ai, nhưng ông ta ra tay rất chuẩn và tàn nhẫn, không để cho bọn Trâu Hải Bằng có cơ hội phản kháng. Cho nên, ngàn vạn lần đừng nên xem thường Bí thư thành ủy này. Có lẽ thời điểm bình thường, ông ta co mình lại, thoạt nhìn như một con mèo hiền lành, nhưng trên thực tế, khi có cơ hội đến, ông ta sẽ lập tức biến thành một mãnh hổ đấy.
Mà Ban quản lý chúng ta thống nhất ý kiến, đem cơ hội này đến cho ông ta, như vậy ông ta nhất định sẽ buông tay đánh cược một lần. Bởi vì đối với ông ta mà nói, đây là một cơ hội vô cùng khó có được. Sự việc lần này nếu ông ta thao tác đúng, rất có thể sẽ có đại thu hoạch. Ông ta vẫn luôn chờ đợi một cơ hội như vậy.
Nghe được phân tích của Liễu Kình Vũ, Tần Duệ Tiệp thoáng trầm tư một chút, lập tức gật gật đầu nói:
- Ừ, anh nói cũng có lý. Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ à, anh có nghĩ tới không, nếu chẳng may sự việc này dính đến ích lợi quá sâu, Vương Trung Sơn lại rụt đầu thì chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta đành mặc kệ sao?
Liễu Kình Vũ sắc mặt trầm xuống, ánh mắt mạnh mẽ nhìn Tần Duệ Tiệp nói:
- Nếu Vương Trung Sơn lần này buông tay không làm, như vậy tôi sẽ bất chấp tất cả để quấy tung đại cục thành phố Thương Sơn lên. Tôi sẽ báo chuyện này lên Tỉnh ủy. Tôi muốn tất cả những người bao che và dính líu đến chuyện này phải bị trừng phạt. Vương Trung Sơn muốn vì dân chúng làm việc, tôi tôn trọng ông ta. Nhưng nếu thật sự ông ta một chút trách nhiệm cũng không có, chỉ biết nói lý thuyết suông, như vậy tôi căn bản không còn tín nhiệm ông ta nữa.
Nhìn thấy nét mặt của Liễu Kình Vũ, Tần Duệ Tiệp trong lòng đột nhiên run lên, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp. Từ thần thái của hắn, cô cảm nhận được một khí phách đặc trưng, hơn nữa là một loại khí phách nam tử hán dám làm dám chịu, co gan làm tất cả vì lợi ích của dân chúng. Loại khí phách này khiến cho cô rung động vô cùng mạnh mẽ.
Tần Duệ Tiệp cười, nói:
- Được, chuyện này tôi sẽ toàn lực ủng hộ anh. Nếu Vương Trung Sơn thật sự không đảm đương nổi, tôi nghĩ tôi sẽ nói chuyện này với cha tôi một chút. Tôi không tin lãnh đạo Tỉnh đối với chuyện như vậy mà một chút cũng không quan tâm.
Lúc này Tần Duệ Tiệp cũng quyết tâm rồi. Trước kia, cô ở trong quan trường lăn lộn cho tới bây giờ cũng chưa từng dựa vào thế lực của cha mình. Cô muốn tự mình bước trên đôi chân của chính mình, nhưng giờ đây thì cô đã bất chấp giá nào rồi.
Liễu Kình Vũ rất nhanh chóng báo cáo với Vương Trung Sơn quyết định của Hội nghị Ban quản lý Khu công nghệ cao, yêu cầu Thành ủy mau chóng trợ giúp, kiên quyết chặn đứng ô nhiễm.
Vương Trung Sơn nhận được báo cáo của Liễu Kình Vũ, lập tức lâm vào trầm tư thật lâu. Bởi vì trước khi Liễu Kình Vũ gọi điện, ông ta cũng đã nhận được một vài cuộc điện thoại, thỉnh cầu ông ta giơ cao đánh khẽ trong sự việc của mấy nhà máy ở Khu công nghệ cao.