Mạnh Vĩ Thành không ngờ Liễu Kình Vũ sẽ đề cử mình làm Tổ trưởng tổ phối hợp điều tra. Tuy nhiên ông ta cũng là người thông minh, suy nghĩ một chút liền hiểu được chuyện gì đang diễn ra rồi. Mặc dù ông ta biết gánh vác trách nhiệm này là một chuyện phiêu lưu. Nếu làm không tốt sẽ đắc tội với nhiều người. Nhưng ông ta tin tưởng Liễu Kình Vũ, chắc chắn Liễu Kình Vũ sẽ không vô duyên vô cớ kéo mình vào vũng bùn.
Cho nên, trong lúc mọi người còn đang trầm mặc, Mạnh Vĩ Thành vuốt ve chén nước nói:
- Thật không ngờ, đồng chí Liễu Kình Vũ lại lôi tôi vào. Tuy nhiên, tôi thấy rõ đồng chí Liễu Kình Vũ một lòng muốn giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường này, tôi cũng đồng ý hỗ trợ và phối hợp một chút. Không biết Bí thư Vương và Chủ tịch Lý có ý kiến gì không?
Mạnh Vĩ Thành bày tỏ thái độ khiến tất cả Ủy viên Thường vụ đều cảm thấy không ngờ tới.
Bởi vì trong lòng các Ủy viên Thường vụ đều biết, đứng phía sau ba nhà máy phân hóa học ít nhất có Hàn Minh Huy, còn có Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường. Mà sau lưng Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường là Trâu Hải Bằng. Hơn nữa, quan hệ của bọn họ với Lý Đức Lâm không tệ. Nếu muốn xử lý ba doanh nghiệp ô nhiễm đó chắc chắn sẽ đắc tội ba vị Ủy viên thường vụ. Vì thế, đây chính xác là củ khoai lang nóng bỏng tay. Đây cũng là lý do vì sao nhiều lần thôn dân thôn ung thư đến Ủy ban nhân dân thành phố biểu tình nhưng cuối cùng cũng bị cưỡng ép trở về.
Sự việc người khác muốn tránh cũng không kịp mà Mạnh Vĩ Thành lại nguyện ý tham gia.
Lý Đức Lâm nghe xong lời của Mạnh Vĩ Thành không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng y rất đồng ý để Liễu Kình Vũ là người chịu tội thay. Nhưng thực tế y không hy vọng chuyện này thực sự được giải quyết. Tốt nhất là nên lơ lửng ở không trung mới tốt. Chính vì vậy y mới ủng hộ Liễu Kình Vũ nhưng Mạnh Vĩ Thành đột nhiên tham gia lại làm cho y có chút tỉnh ngủ.
Nhưng mà, để thể hiện thiện ý, Vương trung Sơn cười nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Liễu Kình Vũ. Tôi và đồng chí Lý Đức Lâm thực sự không thích hợp đảm nhiệm vị trí tổ trưởng này. Nếu đồng chí Mạnh Vĩ Thành đồng ý vất vả. Tôi nghĩ đây cũng là một chuyện tốt. Đồng chí Lý Đức Lâm, ông sẽ không phản đối chứ?
Tuy rằng trong lòng Lý Đức Lâm có chút cảnh giác nhưng y cũng biết, lúc này không thể phản đối. Nếu không chẳng may Liễu Kình Vũ bỏ gánh thì bản thân y không thể tìm đâu ra một người đến chịu tội thay. Y cân nhắc một chút liền gật đầu:
- Tôi đồng ý, nếu đồng chí Mạnh Vĩ Thành đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ phối hợp điều tra, tôi cho rằng chuyện này có hy vọng giải quyết rồi. Tuy nhiên tôi cũng đề xuất một yêu cầu. Khi xử lý việc này, nhất định phải xem xét những doanh nghiệp đã cống hiến cho nền kinh tế phát triển của Thương Sơn chúng ta. Làm bất cứ chuyện gì cũng không thể áp đặt, nhất định phải xem xét kỹ vấn đề.
Mạnh Vĩ Thành cười nói:
- Chủ tịch Lý nói rất có lý. Tổ liên hợp điều tra chúng tôi sẽ dùng thái độ công bằng mà xử lý chuyện này.
Mặc dù đồng ý với lời nói của Lý Đức Lâm. Nhưng trong lời nói của Mạnh Vĩ Thành cũng thể hiện một ý tứ khác, chính là công bằng.
Lý Đức Lâm mặc dù khó chịu nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, Lý Đức Lâm từ lâu đã biết Vương Trung Sơn là một người mạnh mẽ, cứng rắn. Y còn nghe nói gần đây Vương Trung Sơn tích cực kết nối với lãnh đạo Tỉnh ủy, dường như là muốn được ủng hộ cái gì đó. Nhất là hôm nay khi Vương Trung Sơn đưa Liễu Kình Vũ tới Hội nghị thường vụ. Y ý thức được Vương Trung Sơn nhất định phải liều mạng với mình.
Vương Trung Sơn có thể ở Thành phố Thương Sơn lâu như vậy mà không bị kéo ngã, y vẫn luôn để ý. Nếu đoán được Vương Trung Sơn quyết tâm phải đối chọi với mình, y sẽ nhượng bộ. Hơn nữa vì nhượng bộ của mình mà có thể kéo chiếc mũ của Liễu Kình Vũ xuống, cớ gì y không làm.
Rất nhanh, dưới sự nhất trí của Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm, Tổ liên hợp điều tra xử lý vấn đề ô nhiễm của khu Công nghệ cao được thông qua, do Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Mạnh Vĩ Thành đảm nhiệm vai trò tổ trưởng, Liễu Kình Vũ là Phó tổ trưởng. Ngay trong ngày hôm ấy lập tức tổ chức và thành lập tổ liên hợp, các Phòng ban khác cũng phái đến một Phó cục trưởng và hai nhân viên cấp dưới khác tiến hành phối hợp.
Sau khi tan họp, Mạnh Vĩ Thành gọi Liễu Kình Vũ đến phòng làm việc của mình.
Vừa vào cửa, Mạnh Vĩ Thành cười nói:
- Tiểu Liễu, ngồi bên này đi
Liễu Kình Vũ cùng ngồi xuống ghế salon với Mạnh Vĩ Thành, mặt đối mặt.
Lúc này, thư ký của Mạnh Vĩ Thành đến rót nước cho hai người rồi đi ra ngoài.
Gã vừa đi đến cửa, liền nghe Liễu Kình Vũ nói:
- Chú Mạnh, không biết chú gọi cháu đến có gì chỉ thị?
Thư ký của Mạnh Vĩ Thành sửng sốt, thật không ngờ Liễu Kình Vũ và Mạnh Vĩ Thành còn có quan hệ như vậy.
Mạnh Vĩ Thành cười nói:
- Tiểu Liễu, dính đến vấn đề xử lý ba doanh nghiệp này, cậu có ý kiến gì không? Nói cho tôi trước để tôi còn chuẩn bị tâm lý. Tuy tôi già nhưng tâm không già. Tôi cảm thấy trong chuyện này thằng nhóc cậu có rất nhiều chuẩn bị ở đẳng sau.
Liễu Kình Vũ cười ha hả, nói:
- Chú Mạnh quả nhiên lợi hại, tâm tư của cháu không qua nổi mắt chú.
Mạnh Vĩ Thàng tuy rằng đang cười, nhưng trong lòng tràn đầy khiếp sợ.
Ông ta nói như vậy chỉ là xuất phát từ trực giác mà thôi. Bởi vì trước đó ông ta cũng đã từng hợp tác với Liễu Kình Vũ, biết hắn không phải là người chịu thiệt thòi. Hôm nay tại Hội nghị Thường ủy, không ngờ Lý Đức Lâm đồng ý đem 500m cạnh bờ sông Ô Lạp sáp nhập vào khu Công nghệ cao. Mặt này chắc chắn có âm mưu. Mạnh Vĩ Thành không tin Liễu Kình Vũ không nhìn ra âm mưu thực sự của Lý Đức Lâm. Nhưng Liễu Kình Vũ không phản đối còn đưa ra đề nghị thành lập tổ liên hợp điều tra. Như vậy có thể nói: Liễu Kình Vũ chắc chắn có chuẩn bị phía sau. Cho dù đến lúc này Mạnh Vĩ Thành cũng không nghĩ ra được hắn chuẩn bị thứ gì để đối phó với Lý Đức Lâm.
Lúc này, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Chú Mạnh, cháu biết người đứng sau ba doanh nghiệp này không phải Liễu Kình Vũ cháu có thể đối phó. Đây cũng là nguyên nhân cháu kéo chú theo. Tuy nhiên, đưa chú vào không phải để chú anh dũng đấu tranh, mà là…
Liễu Kình Vũ đem một loạt kế hoạch của mình nói qua một lần cho Mạnh Vĩ Thành.
Sau khi Mạnh Vĩ Thành nghe xong, mắt ông ta mở thật to tràn đầy khiếp sợ. Ông ta thật sự không thể tin nổi. Ông ta biết Liễu Kình Vũ lợi hại nhưng thật không ngờ Liễu Kình Vũ có thể bố trí nước cờ thâm sâu đến vậy.
Không ngờ khi thu hút đầu tư Liễu Kình Vũ đã bắt đầu bài binh bố trận rồi. Mặc dù không phải do Liễu Kình Vũ cố ý bài ra nhưng cứ một nước cờ lại kéo theo một nước khác. Điều khiến Mạnh Vĩ Thành khiếp sợ hơn nữa là mục đích thật sự của Liễu Kình Vũ. Nếu ván cờ này hắn thắng, chỉ sợ chấn động không chỉ một Thành phố Thương Sơn, không chỉ một tỉnh Bạch Vân, thậm chí là cả nước Trung Hoa.
Khiếp sợ qua đi, ánh mắt Mạnh Vĩ Thành nhìn Liễu Kình Vũ tràn đầy khâm phục. Ông ta lăn lộn ở Ủy ban Kỷ luật nhiều năm, cán bộ ưu tú gặp qua không ít, quan lại tham ô cũng đã gặp nhiều, nhưng lại chưa từng gặp một cán bộ trẻ tuổi có mưu tính sâu xa như Liễu Kình Vũ. Một cán bộ trẻ tuổi tràn đầy ý thức trách nhiệm.
Mạnh Vĩ Thành không một chút do dự, trầm giọng nói:
- Được, Liễu Kình Vũ, cậu cứ ra tay đi, tôi sẽ dốc toàn lực ủng hộ cậu.
Nghe được lời hứa hẹn của Mạnh Vĩ Thành, Liễu Kình Vũ đứng dậy, cúi người thật sâu trước mặt ông ta, trầm giọng nói:
- Chú Mạnh, cảm ơn chú, chú mạo hiểm ủng hộ cháu như vậy, cháu nhất định sẽ làm tốt chuyện này, làm lợi cho dân chúng.
Mạnh Vĩ Thành cười nói:
- Tiểu Liễu, cậu có thể làm được đến thế này, tôi đã rất hài lòng rồi. Con đường làm quan chính là một cuộc phiêu lưu. Ai cũng không thể cam đoan mình không có bất kỳ sơ hở nào. Nhưng tôi cùng quan điểm với cậu. Người làm quan chúng ta có thể gánh vác một ít ưu phiền của dân chúng, không cần biết việc chúng ta làm có thất bại hay không, nhưng chúng ta đều sẽ không hối hận.
Liễu Kình Vũ dùng sức gật đầu.
Có Mạnh Vĩ Thành làm đội trưởng, tổ liên hợp điều tra rất nhanh được thành lập. Buổi tối cũng là lúc thành lập xong, cả tổ lần đầu tiên liên hoan. Lần liên hoan này do Liễu Kình Vũ chi trả. Lúc này, toàn bộ các thành viên đều làm quen với nhau.
Ngoại trừ Liễu Kình Vũ và Mạnh Vĩ Thành, còn có Phó Cục trưởng Cục công thương Chu Tân Phát, Phó cục trưởng Cục điện lực Triệu Tiểu Lâm, Phó Cục trưởng Cục thuế Chu Thụ Lâm, Phó Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường Quý Khải Lượng và Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cố Kiến Minh.
Lần này, trong toàn tổ lực lượng của Ủy ban Kỷ luật là hùng mạnh nhất. Điều này khiến vài Phó Cục trưởng khác lúc ăn cơm uống rượu cũng không dám thả lỏng hoàn toàn.
9 giờ sáng ngày thứ hai, mọi người tập trung tại đại viện Ban quản lý khu Công nghệ cao, chia ra ngồi trên ba chiếc xe buýt, nối đuôi nhau đến nhà máy phân hóa học, nhà máy thuốc trừ sâu cùng nhà máy chế biến giấy.
Lúc này, nội bộ nhà máy phân hóa học đã biết được tin tức, biết tổ điều tra muốn đến chỗ bọn họ kiểm tra, cho nên đã ngừng sản xuất, lấy lý do phải tu sửa máy móc.
Chiêu này của Tổng giám đốc Thái bày ra, rõ ràng không muốn phối hợp với tổ điều tra. Mặt khác hai nhà xưởng khác cũng đã ngừng sản xuất toàn bộ, không có bất cứ một giọt nước bẩn nào thải ra.
Nhưng bọn họ không ngờ, đêm qua Liễu Kình Vũ thông báo mọi người muốn đến nhà máy phân hóa học kiểm tra là cố ý.
n vân bao trùm, thần diệu vô cùng.