Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 322

Đúng vậy, Liễu Kình Vũ cố ý.

Giờ phút này, toàn bộ cả ba doanh nghiệp đều sử dụng phương pháp ngừng sản xuất để đối phó với tổ liên hợp điều tra. Theo bọn họ, như vậy là đủ để đối phó rồi.

Liễu Kình Vũ và Mạnh Vĩ Thành đến nhà máy phân hóa học. Tần Duệ Tiệp và Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường đến nhà máy chế biến giấy. Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cố Kiến Minh và Trưởng phòng Bảo vệ Môi trường Đường Trí Dũng cùng đến nhà máy thuốc trừ sâu.

Lúc Liễu Kình Vũ và Mạnh Vĩ Thành đến nhà máy phân hóa học, bên trong nhà máy giăng đèn kết hoa, bố trí vô cùng long trọng. Chỗ cửa lớn có một hàng chữ lớn. Trên đó viết: Chào mừng lãnh đạo thành phố đến chỉ đạo.

Tổng giám đốc Thái Lượng và Đại diện pháp lý Tả Tiểu Từ cùng các vị lãnh đạo của nhà máy xếp hàng ở cửa lớn bên ngoài hoan nghênh.

Hàn Bồi Khôn là người cực kỳ thông minh. Mặc dù gã là ông trùm giấu mặt của hai nhà xưởng, nhưng gã không công khai lộ diện. Ngay cả người Đại diện pháp luật gã cũng tìm hai người bạn khác nhau đến đảm nhiệm. Cứ như vậy, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ai cũng không tra ra gã. Gã không cần phải gánh vác trách nhiệm pháp luật gì hết.

Sau khi Mạnh Vĩ Thành nhìn thấy Thái Lượng và Tả Tiểu Từ chỉ nhẹ nhàng cùng bọn họ bắt tay, cũng không tươi cười. Tiếp đến, mọi người trực tiếp bước vào trong phòng họp.

Trên bàn hội nghị trong phòng họp đã chuẩn bị nhiều hoa quả, đồ ăn nhẹ và nước trà, Thái Lượng cười nói:

- Các vị lãnh đạo đường xa đến đây, chúng ta cùng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, bữa tiệc chào đón chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong. Cơm nước xong xuôi chúng tôi sẽ báo cáo công việc với các vị lãnh đạo.

Lúc này, Mạnh Vĩ Thành khoát tay nói:

- Không cần, bây giờ tôi tuyên bố mấy điều: mọi nhân viên đem tất cả di động, máy tính bảng và công cụ trao đổi thư từ lấy ra đây, đưa cho Tiểu Tô và Tiểu Vương.

Thái Lượng sửng sốt, cau mày nói:

- Chủ nhiệm Mạnh, như vậy không được tốt, nếu làm trễ nải công việc thì rất phiền phức.

Sắc mặt Mạnh Vĩ Thành liền trầm xuống:

- Thế nào, đoàn kiểm tra chúng tôi còn không sợ chậm trễ công việc, chẳng lẽ nhà xưởng các ông lại sợ?

Thái Lượng dám kiêu ngạo trước mặt Liễu Kình Vũ nhưng lại không dám ở trước mặt Mạnh Vĩ Thành làm càn. Y biết rõ, ngay cả Hàn Minh Huy cũng không dám làm càn trước mặt Mạnh Vĩ Thành. Bởi ông ta là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Mặc dù sẽ không khiêu chiến với Hàn Minh Huy nhưng nếu muốn chỉnh đốn thuộc hạ của Hàn Minh Huy thì dễ như trở bàn tay. Cho nên, Thái Lượng vội vàng nói:

- Không dám, không dám, tôi chỉ là buột miệng nói vậy thôi. Mọi người đều nghe cả rồi đấy, lập tức đưa công cụ liên lạc để trên mặt bàn.

Thái Lượng nói tuy rất nghiêm túc nhưng y cũng hướng về phía Phó Tổng giám đốc nháy mắt một chút, đối phương lập tức hiểu ý.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều nộp toàn bộ công cụ liên lạc.

Nhưng mà, ánh mắt của Liễu Kình Vũ chăm chú nhìn Cố Giai Vĩ nói:

- Đồng chí này, đây là tất cả công cụ liên lạc của ông sao?

Cố Giai Vĩ cười nói:

- Đương nhiên, Chủ nhiệm Liễu, nếu ngài không tin có thể đến đây tìm kiếm.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười, cũng không nhìn gã mà nhìn về phía Thái Lượng nói:

- Tổng giám đốc Thái, hình như nhân viên của các ông không chịu phối hợp công tác với chúng tôi, xem lời của Chủ nhiệm Mạnh như gió thoảng bên tai. Chẳng lẽ chúng tôi thực sự phải cho người đến lục soát ư? Đội phó đội hình sự Tô.

Thái Lượng không khỏi đỏ mặt lên, y không nghĩ đến Liễu Kình Vũ lại có thể nhìn ra. Nếu Liễu Kình Vũ đã vạch trần rồi, y cũng chỉ có thể nhìn về phía Cố Giai Vĩ nói:

- Lão Cố, ông còn công cụ liên lạc nào chưa lấy ra thì lấy ra đi.

Cố Giai Vĩ nhìn đến đây, biết mình không thể giữ lại cái nào, chỉ có thể dùng sức vỗ trán:

- Ái chà, xem trí nhớ của tôi này. Thiếu chút nữa quên mất còn có một chiếc di động siêu mỏngr ở trong túi quần, bình thường rất ít dùng nên gần như đã quên mất.

Nói xong gã không hề xấu hổ đưa di động ra.

Nhưng Liễu Kình Vũ cũng không có đi mà lạnh lùng nhìn lướt qua những nhân viên khác trong phòng nói:

- Tổng giám đốc Thái, có cần phải để cảnh sát Tô đến lục soát bọn họ không? Nhân viên các ông không thể chủ động phối hợp một chút sao? Vẫn còn có ba người chưa đưa hết công cụ liên lạc ra, chẳng lẽ phải để tôi gọi tên ra?

Nghe đến đó, Thái Lượng hoảng sợ, y căn bản cũng không nhìn ra Liễu Kình Vũ rốt cuộc làm thế nào để xác định những người khác trên người còn có công cụ liên lạc, lại chỉ ra rõ ràng là có ba người. Điều này khiến y phải giật mình, y chỉ có thể lạnh lùng nói:

- Còn có ai chưa nộp, lập tức chấp hành chỉ thị của Chủ nhiệm Mạnh, nhanh lên.

Quả nhiên, rất nhanh có ba người cầm Ipad và di động nộp lên.

Liễu Kình Vũ lúc này mới thu ánh mắt lại, quay sang nói với người của mình:

- Phiền mọi người cũng đưa hết công cụ liên lạc ra đây. Chúng ta không thể chỉ yêu cầu nhà xưởng làm vậy, chúng ta cũng phải là những tấm gương tốt.

Lời Liễu Kình Vũ vừa nói ra, có mấy người sắc mặt liền âm trầm xuống. Đi theo bọn họ hôm nay có Phó cục trưởng Cục Điện lực Triệu Tiểu Lâm cùng với hai người của Cục Bảo vệ môi trường, hai người của Ủy ban Kỷ luật, tám công an nhân dân. Mà Tiểu Tô và Tiểu Vương đều là công an viên. Hai người bọn họ là người của Mạnh Vĩ Thành, tám công an phía sau cũng là do bọn họ đưa đến. Đây cũng là lý do vì sao mạnh Vĩ Thành để bọn họ ở lại.

Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Triệu Tiểu Lâm sắc mặt bình tĩnh nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi thấy việc này không cần thiết. Chúng ta đều là thành viên của tổ liên hợp điều tra…

Triệu Tiểu Lâm còn muốn nói tiếp lại bị Mạnh Vĩ Thành cắt đứt:

- Đồng chí Triệu Tiểu Lâm, cậu cứ làm theo lời của đồng chí Liễu Kình Vũ đi, đây là ý tứ của tôi.

Triệu Tiểu Lâm vừa thấy Mạnh Vĩ Thành ra mặt cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ, vô cùng không tình nguyện nộp di động ra. Y và Lý Đức Lâm có quan hệ vô cùng chặt chẽ, có thể vào Cục Điện lực làm việc cũng là nhờ Lý Đức Lâm. Y muốn sau khi biết được mục đích rõ ràng của Liễu Kình Vũ liền báo tin cho Lý Đức Lâm, lại không ngờ bọn họ chơi một nước cờ như vậy.

Nhìn thấy Triệu Tiểu Lâm đưa di động ra, những người khác cũng không dám kéo dài thời gian, tất cả đều lấy ra. Vừa rồi Liễu Kình Vũ nhìn ra được nhân viên của nhà máy giữ lại di động nên thành viên của tổ công tác bên này cũng không dám lưu lại. Nếu bị Liễu Kình Vũ phát hiện ra, lọt vào tầm ngắm của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Tất cả di động đều rơi vào tay Tiểu Tô và Tiểu Vương. Bọn họ trực tiếp đem tất cả di động tắt hết.

Tiếp đến, Mạnh Vĩ Thành kêu Thái Lượng dẫn đường, đi đến bộ phận tài vụ.

Thái Lượng vừa tự hỏi mục đích bọn họ đến bộ phận tài vụ, vừa tự tìm đối sách.

Rất nhanh đã đến bộ phận tài vụ. Ở bên trong có bốn nhân viên đang làm việc rất bận rộn.

Sau khi vào cửa, mạnh Vĩ Thành trực tiếp chỉ tay:

- Người đâu, lập tức đưa bốn nhân viên cùng tất cả sổ sách lên xe.

Mạnh Vĩ Thành vừa nói ra, Thái Lượng lập tức vã mồ hôi. Y biết rất rõ, sổ sách tài vụ là vô cùng quan trọng. Rất nhiều chuyện vừa xem là có thể hiểu ngay. Nhất là hiện tại đang là cuối năm, là thời kỳ mấu chốt để làm sổ sách. Lúc này các số liệu chính xác nhất, sổ sách giả còn chưa được làm ra. Lúc này mang sổ sách đem đi là một đòn trí mạng.

Thái Lượng vội vàng đứng ra nói:

- Chủ nhiệm Mạnh, làm như vậy không ổn lắm đâu. Bây giờ đang là thời điểm bộ phận tài vụ bận rộn nhất. Mang sổ sách đi lúc này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến nghiệp vụ bình thường của công ty.

Mạnh Vĩ Thành trầm giọng nói:

- Đồng chí Thái Lượng, ông không cần lo lắng, chỉ cần công ty không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ rất nhanh trả lại công bằng. À, phải rồi, ông vừa nói khiến tôi nhớ đến một việc, tôi còn một cuộc điện thoại chưa kịp gọi.

Nói xong, Mạnh Vĩ Thành lập tức lấy di động của mình ra gọi điện thoại, trầm giọng nói:

- Tiểu Tôn, lập tức đóng băng tất cả tài chính của nhà máy phân hóa học. Không có chỉ thị của tôi, bất cứ kẻ nào cũng không được động vào, nếu không cậu tự gánh lấy hậu quả.

Mạnh Vĩ Thành nói xong những lời này, chân của Thái Lượng bắt đầu run lên. Giờ phút này, y ý thức được, tổ liên hợp này muốn chơi thật, đem nhà xưởng này chỉnh đến chết.

Nhưng mà, sự việc cũng chưa chấm dứt ở đây, tiếp đó Liễu Kình Vũ lập tức nói:

- Tổng giám đốc Thái, phiền ông dẫn chúng tôi đến kho hàng một chuyến.

Nghe được Liễu Kình Vũ nói muốn đi kho hàng, Thái Lượng càng thêm bất an. Nếu nói phòng Tài vụ nắm giữ tất cả tài chính của công ty thì kho hàng nắm giữ nghiệp vụ xuất nhập hàng hóa của công ty.

Nhưng y cũng biết, lúc này không đi cũng không được. Phải biết rằng, bên cạnh mình là sáu vị cảnh sát súng vác vai, đạn đã lên nòng đấy.

Vì thế, y chỉ có thể đưa đám người Liễu Kình Vũ đến kho hàng.

Cùng lúc, hai đội khác cũng hành động y hệt đám người Liễu Kình Vũ. Tất cả tài liệu của phòng tài vụ và kho hàng của hai nhà máy kia đều bị mang đi.

Hơn một tiếng sau khi đám người Liễu Kình Vũ mang theo một xe đầy tài liệu rời đo, Thái Lượng cùng với lãnh đạo cấp cao của Nhà máy phân hóa học mới được khôi phục tự do.

Sau khi di động được trả lại, Thái Lượng lập tức mở di động, đem mọi chuyện phát sinh ở nơi này báo cáo cho ông chủ Hàn Bồi Khôn biết.

Hàn Bồi Khôn nghe được Thái Lượng báo cáo liền nổi trận lôi đình, miệng không ngừng mắng Liễu Kình Vũ và Mạnh vĩ Thành. Nhưng gã rất nhanh liền tỉnh táo lại. Sự việc phát sinh đến nước này, mình cũng không thể chơi vòng được nữa rồi, phải chạy đến nói với cha mình Hàn Minh Huy một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment