Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 331

- Mắc mưu rồi.

Viên thư kí vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Lý Đức Lâm cười khổ:

- Đúng vậy, chúng ta đều bị lừa.

Giờ phút này, Lý Đức Lâm chẳng còn tâm tình nào mà giải thích với thư kí. Nhưng trong lòng y rất rõ ràng, lần này, cả y, Trâu Hải Bằng và Hàn Minh Huy đều bị Liễu Kình Vũ lừa. Bọn họ thật không ngờ, trên hội nghị hôm đó, bản Liễu Kình Vũ đưa cho bọn họ cũng chỉ là bản cũ, không hề có chữ kí của Liễu Kình Vũ và con dấu của Ban Quản lý. Mặc dù những ý chính không hề khác, nhưng có một số chi tiết bất hợp lý, mà những chi tiết này, đều bị bọn họ đưa thành mục tiêu công kích trên mạng.

Nhưng mà, ai cũng thật không ngờ, bản mà Liễu Kình Vũ đưa cho các Ủy viên Thường vụ thành ủy mới là bản hoàn thiện, bên trên còn có chữ kí và con dấu của Liễu Kình Vũ. Cứ như vậy, mặc dù ban đầu bọn họ chiếm thế thượng phong, nhưng bản hoàn thiện kia vừa được tung lên, toàn bộ khốn cảnh của Liễu Kình Vũ đều được giải trừ, mà những công kích trước đấy, đều biến thành thủ đoạn hãm hại hắn, thật đúng là tiền mất tật mang.

Giờ phút này Lý Đức Lâm thực sự vô cùng buồn bực, vô cùng hổ thẹn. Y không ngờ mình anh minh một đời, nắm trong tay cả thành phố Thương Sơn trong một thời gian dài như vậy, lại bại bởi một nhóc con vắt mũi chưa sạch, điều này thật quá khó chấp nhận.

Lúc này, Trâu Hải Bằng cũng đã đổ mồ hôi đầy đầu, bởi vì tất cả đều là do ông ta sai cấp dưới đi làm đấy. Hiện tại mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này, áp lực đè nặng lên ông ta là lớn nhất. Tuy nhiên ông ta cũng là người thông minh, sau khi nghiên cứu cẩn thận chiều hướng thay đổi của dư luận, ông ta đã ý thức được nguyên nhân chân chính rồi.

Lúc này, có điện thoại của Hàn Minh Huy gọi đến:

- Lão Trâu, trên mạng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên gió lại đổi chiều, anh làm việc kiểu gì vậy?

Nghe Hàn Minh Huy nói vậy, Trâu Hải Bằng càng thêm buồn bực, ông ta chỉ có thể cười khổ nói:

- Lão Hàn, tôi gặp hạn rồi, Liễu Kình Vũ quả thực quá âm hiểm. Hắn dùng kế gậy ông lại đập lưng ông với chúng ta. Tôi khinh, tôi khinh.

Không thể không nói, Trâu Hải Bằng chỉ hận không thể vả vào miệng mình mấy cái, vì sao ông ta lại không nghĩ đến chuyện này chứ.

Thành phố Yến Kinh, trong văn phòng số 6.

Cha của Liễu Kình Vũ là Lưu Phi và Gia Cát Phong cùng ngồi trên sofa, một bên uống trà một bên thảo luận chuyện ở thành phố Thương Sơn.

Lưu Phi tuy rằng đã ở chức vị rất cao, nhưng ông vẫn như cũ duy trì thói quen chú ý đến dân chúng. Dù bận rộn công tác, ông vẫn sẽ thông qua internet tìm hiểu những sự kiện mới nhất, những tiêu điểm đang được chú ý, để tham khảo khi chế định quốc sách. Đối với ông, ích lợi của quốc gia, ích lợi của dân chúng là quan trọng nhất.

Sau khi hết một ngày bận rộn, trong thời gian nghỉ ngơi, ông vừa lên mạng, đã thấy không ngờ tên nhóc Liễu Kình Vũ này nổi tiếng rồi. Điều này làm cho ông có chút ngạc nhiên, ông không nghĩ tới, năm đó mình rất nhiều lần đều trở thành tiêu điểm của dư luận, con trai mình, không ngờ cũng giống cha. Mà sau khi ông cẩn thận nghiên cứu đã nhận ra, có người muốn hãm hại Liễu Kình Vũ.

Lúc này, cán bộ tham mưu cao cấp Gia Cát Phong tiến vào phòng làm việc của Lưu Phi.

- Lão Đại, anh đã thấy tin tức về Liễu Kình Vũ rồi hả?

Gia Cát Phong cười hỏi.

Lưu Phi gật gật đầu:

- Ừ, tôi đã thấy rồi, Gia Cát Phong, cậu cho rằng, chuyện này là thế nào, Liễu Kình Vũ liệu đã có tính toán gì chưa?

Gia Cát Phong chỉ có thể cười khổ, mình đi theo lão Đại Lưu Phi đã hơn hai mươi năm, anh cả vẫn như cũ, thích nhất là kiểm tra mình. Gia Cát Phong cười nói:

- Lão Đại, tôi cho rằng hiện tại tên nhóc này muốn chỉnh đốn vấn đề bảo vệ môi trường đúng là một ý tưởng hay, cũng rất khả thi. Tuy trong đó còn có rất nhiều việc cần thảo luận thêm, nhưng phương hướng chính thì rất chính xác, nó đề xuất ra những điều lệ như vậy cũng rất hợp lý.

Đối với những xí nghiệp gây ô nhiễm, chúng ta không thể chỉ đơn giản phạt tiền, mà phải xử phạt nặng hơn, làm cho những xí nghiệp ấy ý thức được, muốn cải tạo lại môi trường bị ô nhiễm hao tổn bao nhiêu kinh phí, bao nhiêu nhân lực. Phải thông qua các điều lệ khiến các xí nghiệp không dám phiêu lưu mạo hiểm làm ô nhiễm môi trường. Kinh tế vẫn cần phát triển, chỉ có phát triển kinh tế mới có thể nâng cao đời sống của nhân dân, nhưng chúng ta không thể chỉ phát triển kinh tế mà không để ý đến môi trường xung quanh. Hiện tại cả nước rất nhiều nơi xuất hiện sương mù chính là hồi chuông cảnh báo về tình trạng ô nhiễm.

Tên nhóc này có thể soạn ra được một văn kiện như vậy, quả thực là đã thừa hưởng được gen di truyền của anh. Quan niệm lấy dân làm gốc đã ngấm vào tận xương tủy, điều này quá tốt rồi. Tuy nhiên lá gan của nó so với anh, chỉ có lớn hơn chứ không có nhỏ hơn. Nhất là lúc này, nhìn ở bên ngoài xem ra nó muốn thông qua bản điều lệ này, chỉnh đốn lại toàn bộ chính sách bảo vệ môi trường ở Khu công nghệ cao, thậm chí còn nhân tiện đùa bỡn bọn Lý Đức Lâm một chút. Nếu bọn họ đơn giản cho rằng, mục đích của Liễu Kình Vũ chỉ có vậy, e rằng bọn họ chết thế nào cũng không biết.

Lưu Phi nghe Gia Cát Phong đánh giá như vậy, trong lòng có chút vui mừng. Tuy rằng ông yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng tên nhóc Liễu Kình Vũ này lại làm ông hết sức hài lòng. Tuy rằng bây giờ nhìn thì thấy từng hành động, từng mưu kế của nó ngây thơ như vậy, nhưng ông đã nhìn ra năng lực thực sự của nó. Là một cán bộ, lại còn trẻ như vậy, ai cũng cần có quá trình trưởng thành, từ từ rèn luyện mới có thể trở nên thành thục, mình cũng là từng bước đi lên như vậy. Cho nên hiện tại, ông có thể hiểu được ý tưởng thực sự của Liễu Kình Vũ. Cho nên ông cũng không nóng nảy, hơn nữa cũng không muốn nhúng tay vào chuyện quan trường của nó. Ông muốn Liễu Kình Vũ tự mình cố gắng, thậm chí ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó để trưởng thành lên, chỉ có thể trải qua sự tôi luyện nghiêm khắc, mới có thể chân chính trưởng thành.

Sau khi Gia Cát Phong nói xong, Lưu Phi cười nói:

- Gia Cát Phong, theo ý của cậu, tên nhóc Liễu Kình Vũ vẫn còn đòn chưa ra?

Gia Cát Phong dùng sức gật đầu nói:

- Đúng vậy, tên nhóc này vẫn còn giấu đòn sát thủ ở phía sau. Hơn nữa lần này nó đã lên kế hoạch rất chi tiết, chỉ sợ sau chuyện này, bố cục thế lực ở thành phố Thương Sơn cũng vì thế mà thay đổi rồi, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cả tỉnh Bạch Vân. Tôi thật không ngờ, tên nhóc này lên kế hoạch lại bài bản và kì công như vậy.

Lưu Phi mỉm cười, ông không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lại có chút đắc ý, ai bảo tên nhóc này là con của mình chứ.

Tỉnh Bạch Vân, thành phố Thương Sơn, Ban Quản lý Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn.

Liễu Kình Vũ ngồi trên ghế làm việc, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, đại não không ngừng chuyển động.

Trên máy tính, bản quy hoạch phát triển có liên quan đến Khu công nghệ cao trong tương lai mười năm đang được từng bước hoàn thiện. Hiện tại, khi trên Internet đang ồn ào về đề án xử lý ô nhiễm môi trường của Khu công nghệ cao thì người trong cuộc là Liễu Kình Vũ cũng không hề chú ý, như thể chuyện này không có liên quan gì đến hắn vậy.

Phòng họp hội nghị thường vụ thành phố Thương Sơn, một cuộc họp khẩn cấp đang được tiến hành.

Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn đang ngồi ở ghế chủ trì, ánh mắt đảo qua một lượt các ủy viên thường vụ.

Trước đó không lâu, ông ta đã cho sao chép phương án đề xuất chỉnh đốn vấn đề ô nhiễm môi trường ở Khu công nghệ cao, mỗi ủy viên đều có một bản. Mọi người đọc khoảng 15 phút rồi, ông ta cảm thấy thời gian đã đủ.

Vương Trung Sơn trầm giọng nói:

- Các vị, văn kiện này của Khu công nghệ cao, mọi người đều xem xong hết rồi chứ?

- Xem xong rồi.

Mọi người đều tỏ thái độ.

Vương Trung Sơn gật gật đầu nói tiếp:

- Tốt, nếu đã xem xong, trước tiên tôi sẽ nói quan điểm của mình. Tôi cho rằng những điều lệ này rất hợp lý. Tuy rằng sẽ có nhiều người nói rằng những điều lệ này quá nghiêm khắc, thậm chí sẽ gây trở ngại trong việc thu hút vốn đầu tư đến thành phố Thương Sơn của chúng ta, nhưng tôi cho rằng những đồng chí có quan điểm này vẫn còn có chút thiển cận.

Thứ nhất, tôi cho rằng, một khi những điều lệ này được thực thi, đối với các xí nghiệp gây ô nhiễm là một sự cảnh cáo rất hữu hiệu, làm cho bọn họ ý thức được, việc gây ô nhiễm môi trường sẽ gây hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, sẽ khiến bọn họ phải đầu tư thêm thiết bị thông khí hút bụi, xử lý nước bẩn, để đảm bảo hoạt động của xí nghiệp sẽ không vi phạm pháp luật và quy định của địa phương.

Thứ hai, tôi cho rằng, những nhà đầu tư chân chính đối với việc bảo vệ môi trường yêu cầu rất cao, chính bản thân bọn họ cũng đã tự giác chú ý đến vấn đề này. Điểm này, những điều kiện mà nhóm nhà đầu tư chuẩn bị gia nhập yêu cầu đối với Khu công nghệ cao đã chứng minh. Cho nên đối với những xí nghiệp không hề sát sao trong việc bảo vệ môi trường hay lấy việc lắp thêm các loại thiết bị bảo vệ môi trường làm điều kiện trao đổi ưu đãi, động cơ của bọn họ thật khiến cho tôi hoài nghi.

Bởi vì những doanh nghiệp lớn thật sự tuyệt đối sẽ rất chý ý đến vấn đề bảo vệ môi trường, coi nó trở thành điều kiện ưu đãi. Cho nên, đối với những xí nghiệp không đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, thành phố Thương Sơn chúng ta cũng không cần nhận. Bởi vì chúng ta nhất định phải chịu trách nhiệm với dân chúng thành phố Thương Sơn, với con cháu đời sau của thành phố Thương Sơn.

Thứ ba, tôi cho rằng, Thành ủy Thương Sơn không những nên phê chuẩn những điều lệ này trong Khu công nghệ cao, mà còn cần áp dụng trên toàn Thành phố, kiên quyết bảo vệ môi trường của toàn bộ thành phố Thương Sơn.

Giọng Vương Trung Sơn vô cùng đanh thép, thái độ cực kì kiên quyết.

Nhưng mà Vương Trung Sơn vừa mới nói xong, Lý Đức Lâm không chút do dự đứng lên lớn tiếng nói:

- Tôi kiên quyết phản đối bản điều lệ này của Khu công nghệ cao.

Không khí trong phòng họp vô cùng khẩn trương.
Bình Luận (0)
Comment