Liễu Kình Vũ nhìn Chung Hải Đào có chút thất thần, liền cười nói:
- Cục trưởng Chung, mọi chuyện đã chuẩn bị xong hết chưa?
Chung Hải Đào gật gật đầu nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu yên tâm đi, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi rồi. Dựa theo ý của cậu, tôi đã giăng ra thiên la địa võng. Nếu bọn họ bất động thì không sao, chỉ cần bọn họ có hành động, chúng ta chỉ cần chờ thu lưới thôi.
Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu, trong mắt hàn quang bắn ra bốn phía:
- Được, tôi chờ ngày này đã từ rất lâu rồi.
Nhìn ánh mắt của Liễu Kình Vũ, Chung Hải Đào âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may mình là bạn của hắn, chứ không phải đối thủ, nếu không chỉ sợ mình đêm ngủ cũng không yên. Liễu Kình Vũ quả thật quá dũng mãnh, hắn mới chỉ là một Chủ tịch Quận nho nhỏ mà thôi, cấp bậc cũng mới chỉ ngang Phó phòng, nhưng hắn đã có thể kéo cả Chủ tịch thành phố và Phó bí thư vào, phải có bao nhiêu mạnh mẽ và quyết đoán đây.
Chung Hải Đào bình thường là một người hết sức cẩn thận, làm việc luôn cầu yên ổn, nên khi nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ nhờ mình giúp đỡ, ông ta đã do dự. Ông ta không ngốc, từ vài lời của Liễu Kình Vũ, ông ta đã nhận ra, lần này Liễu Kình Vũ định làm một vụ long trời lở đất. Mà vụ này một khi thành, có thể sẽ làm thay đổi toàn bộ đại cục chính trị của thành phố Thương Sơn.
Ông ta do dự khoảng hơn mười phút, nhưng cuối cùng, một người luôn luôn mong yên ổn như ông ta đã quyết định về cùng phe với Liễu Kình Vũ. Bởi vì Chung Hải Đào biết, cơ hội không phải lúc nào cũng có, khi ở vị trí Cục trưởng Cục công an thành phố này, ông ta đã rất nhiều lần thấy Liễu Kình Vũ phản kích thành công dù đang ở trong tình huống nguy hiểm thế nào. Mặc dù ông ta biết, gia nhập vào phe Liễu Kình Vũ sẽ có rất nhiều rủi ro, nhưng một khi thành công, tương lai sẽ vô cùng rộng mở.
Sân bay thành phố Thương Sơn.
Con trai Hàn Minh Huy là Hàn Bồi Khôn cùng mẹ gã vừa mới đăng ký ở sân bay, đang chuẩn bị lên máy bay thì xuất hiện năm cảnh sát súng vác trên vai, đạn đã lên nòng đứng ở trước mặt hai người, bọn họ trực tiếp rút thẻ công tác ra, sau đấy trầm giọng nói:
- Làm phiền hai vị, hiện tại có một vụ án quan trọng cần hai vị phối hợp điều tra, mời đi cùng chúng tôi một chuyến.
Hàn Bồi Khôn nhìn thấy cảnh sát, trong lòng liền run lên, tuy nhiên trên mặt gã lại vô cùng điềm tĩnh, lạnh lùng:
- Thật ngại quá, chúng tôi lại không làm trái pháp luật, bây giờ chúng tôi ngay lập tức phải lên máy bay. Mời các anh tránh ra, nếu không tôi không ngại trực tiếp gọi cho Cục trưởng Chung Hải Đào của các anh đâu.
Lúc này, Hàn Bồi Khôn vẫn hy vọng có thể dọa nạt được đối phương.
Nhưng mà, cảnh sát đi đầu thản nhiên cười:
- Nếu anh thực sự muốn gọi điện thoại, vậy thì ngay bây giờ có thể gọi cho Cục trưởng của chúng tôi được rồi. Nhưng tôi phải nói trước cho anh biết, chúng tôi hôm nay chính là theo chỉ thị của Cục trưởng mà đến bắt các người đấy.
Phong cách nói chuyện của viên cảnh sát tràn đầy tự tin.
Lúc này, mẹ của Hàn Bồi Khôn thấy tình hình vô cùng nguy hiểm, lập tức bình tĩnh nói:
- Tôi cho các người biết, ông xã tôi là Phó chủ tịch thành phố Thương Sơn Hàn Minh Huy đấy, nếu các người dám động đến một cọng lông măng của chúng tôi thôi, các người cũng chết chắc rồi.
Viên cảnh sát đứng đầu nghe được cũng chỉ lạnh lùng cười, vung tay lên, hai người lập tức bị bốn cảnh sát còn lại áp giải lên xe cảnh sát. Cùng lúc đó, tại trạm thu phí trên đường cao tốc dẫn đến sân bay, người nhà của Trâu Hải Bằng, Lý Đức Lâm cũng bị cảnh sát lặng yên không tiếng động “mời” ở lại.
Mà lúc này, trên bàn của Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào cũng xuất hiện một phần tài liệu rất dày.
Báo cáo đã được mở ra, Tăng Hồng Đào đang đọc lại lượt thứ năm.
Những tài liệu này được Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thành phố Thương Sơn Mạnh Vĩ Thành đưa tới vào đêm qua, sau đó ông ta lại ngay lập tức quay về thành phố Thương Sơn.
Nhưng mà, sau khi Tăng Hồng Đào nhìn thấy bản báo cáo đó xong, ông ta liền mất ngủ.
Tài liệu do Mạnh Vĩ Thành gửi đến làm ông ta vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Từ đêm qua đến tận bây giờ, Tăng Hồng Đào vẫn luôn cân nhắc. Mặc dù trong giờ giải lao giữa cuộc họp sáng nay, ông ta vẫn không ngừng hút thuốc, trong lòng không ngừng cân nhắc.
Tại khách sạn Tân Nguyên Thành phố Thương Sơn.
Chung Hải Đào được thuộc hạ báo cáo lại, nói tất cả đều đã lọt lưới, Chung Hải Đào mừng rỡ, lập tức nói cho Liễu Kình Vũ, sau đó hỏi:
- Kình Vũ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Liễu Kình Vũ trực tiếp rút điện thoại ra gọi cho người anh em tốt Hoàng Đức Quảng:
- Đức Quảng, bên cậu chuẩn bị xong chưa?
Hoàng Đức Quảng sau khi nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, lập tức cười nói:
- Đại ca, anh yên tâm đi, bên em đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi chỉ thị của anh thôi.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Tốt, lập tức áp dụng hành động sấm sét.
-Yes sir, Đại ca, anh yên tâm đi. Trong nửa giờ, em cam đoan chuyện này sẽ được lăng xê rầm rộ.
Hoàng Đức Quảng tràn đầy tự tin nói.
Sau khi Hoàng Đức Quảng cúp điện thoại, lập tức nói với ba người còn lại:
- Các anh em, làm việc thôi. Đại ca khó khăn lắm mới nhờ chúng ta một lần, chúng ta không thể làm anh ấy mất mặt được.
Giờ phút này, ba người đang ngồi trên ghế sofa đối diện Hoàng Đức Quảng là Lâm Vân, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, tất cả đều ha hả cười, đồng thanh nói:
- Đương nhiên rồi.
Bốn người này tuy rằng bình thường không quá chơi nổi ở thành phố Yến Kinh, nhưng năng lực của bọn họ thì không thể nghi ngờ.
Nửa giờ sau, gần như trang chủ của tất cả các trang web đều đăng tin Thôn ung thư ở thành phố Thương Sơn, còn kèm theo cả tư liệu xác thực, cả sự kiện văn phòng Khu công nghệ cao bị đốt. Sau khi đăng lên tất cả, phóng viên còn chốt lại bằng một câu vô cùng bi thương: “Khu công nghệ cao muốn đưa ra điều lệ nghiêm khắc để cải thiện việc ô nhiễm môi trường nhưng lại bị cản trở mạnh mẽ, một lần lại một lần bị ngăn cản, mặc cho tình trạng môi trường ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, thôn ung thư càng ngày càng nhiều. Rốt cuộc phải đạt được bao nhiêu lợi ích, mới khiến cho thế lực lớn ra sức ngăn cản như vậy?
Tuy nhiên cũng may, cuộc họp thường ủy lần này của Thành phố Thương Sơn đã thông qua những phương án này, cho thấy đại bộ phận Ủy viên thường vụ vẫn coi trọng ý kiến của dân chúng. Nhưng tôi lấy làm lạ, vì sao trước khi Khu công nghệ cao đề xuất ra những điều lệ mới này, thì sự kiện thôn ung thư lại chưa bao giờ được nhắc đến? Vì sao không ai chịu đứng ra đòi lại công bằng cho họ? Vì sao không ai chịu nhận trách nhiệm? Chính phủ chúng ta muốn chiến tích hay muốn dân sinh, muốn môi trường hay GDP?”
Chỉ trong vòng nửa giờ, trên mạng gần như bùng nổ, nhất là khi phong ba do những điều lệ ở Khu công nghệ cao vừa mới lắng xuống. Tin tức này vừa được đưa lên, tất cả cư dân mạng gần như sôi trào.
Điện thoại ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thương Sơn gần như bị làm hỏng rồi, ngay cả điện thoại ở Ủy ban nhân dân Tỉnh và Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân cũng luôn trong trạng thái tắc nghẽn.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại lấy di động ra gọi cho Vương Trung Sơn:
- Bí thư Vương, chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi.
Vương Trung Sơn gật gật đầu:
- Tôi biết rồi, tôi lập tức báo cáo cho Bí thư Tăng.
Năm phút sau, Vương Trung Sơn gọi điện cho Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào:
- Bí thư Tăng, tôi có một chuyện trọng đại cần báo cáo với ngài.
Tăng Hồng Đào nghe Vương Trung Sơn báo cáo xong, giận tím mặt, hung hăng vỗ bàn một cái:
- Khốn kiếp, những người này thật sự là quá khốn kiếp. Vương Trung Sơn, cậu nghe cho rõ ràng, hiện tại cậu ngay lập tức mở cuộc họp khẩn cấp đi, tập hợp tất cả Ủy viên thường vụ ở Phòng họp Thành ủy, mặc kệ lí do gì cũng không ai được phép rời khỏi. Những chuyện khác cậu cũng không cần quan tâm.
Sau khi nghe được chỉ thị của Tăng Hồng Đào, Vương Trung Sơn mừng thầm, lập tức lớn tiếng nói:
- Bí thư Tăng, ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Trung Sơn lập tức báo với Trưởng ban thư kí Diệp Minh Vũ, bảo ông ta đưa ra thông báo khẩn cấp, tất cả Ủy viên thường vụ lập tức trong vòng nửa giờ phải có mặt ở Phòng họp hội nghị Thành ủy, thương lượng về vấn đề thôn ung thư.
Diệp Minh Vũ sau khi nhận được chỉ thị của Vương Trung Sơn thì trong lòng run lên. Ông ta biết rằng, lần này chỉ sợ có người gặp hạn.
Rất nhanh, Diệp Minh Vũ đã hoàn thành xong nhiệm vụ thông báo.
Lý Đức Lâm trước khi nhận được điện thoại của Diệp Minh Vũ, cũng đã biết đến tin thôn ung thư đã bị đưa ra ánh sáng, y vô cùng tức giận, hung hăng mắng Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường một trận. Nhưng sau khi mắng, lại không thể không thông báo cho Trưởng ban Tuyên giáo Vương Thạc:
- Vương Thạc, anh nghe cho rõ ràng, hiện tại tôi cho anh một ngày, nghĩ biện pháp đàn áp sự kiện thôn ung thư này xuống, bằng bất cứ giá nào.
Vương Thạc sau khi nhận được điện thoại của Lý Đức Lâm chỉ có thể cười khổ nói:
- Chủ tịch Lý, trước khi ngài gọi điện cho tôi, tôi cũng đã thử gọi cho các web lớn rồi, nhưng bọn họ căn bản không nghe tôi. Nếu muốn đè ép chuyện này xuống, nhất định phải có Ban Tuyên giáo tỉnh ủy ra mặt mới được.
Lý Đức Lâm sau khi nghe xong, cắn răng nói:
- Vậy thì mời Ban tuyên giáo tỉnh ủy ra mặt, bằng mọi giá phải đè ép chuyện này xuống, bằng không hậu quả anh cũng biết đấy. Nếu không được thì dùng tiền để bịt miệng bọn họ lại đi, bao nhiêu cũng được. Trước khi nhận được công văn phê bình của Tỉnh ủy, nhất định phải giải quyết gọn ghẽ việc này cho tôi. Cần bao nhiêu tiền, anh cứ nói với tôi, tôi đều phê hết.
Giờ phút này, Lý Đức Lâm đã bắt đầu có chút sợ hãi rồi.
Nhưng mà, vừa lúc đó, điện thoại của Diệp Minh Vũ lại gọi tới. Lý Đức Lâm vừa nghe, đầu lập tức to ra, chuyện này chỉ sợ là do Vương Trung Sơn mà ra rồi.
Khi Lý Đức Lâm đang thu dọn đồ dạc chuẩn bị tới cuộc họp, Hàn Minh Huy đột nhiên đẩy cửa bước vào. Sắc mặt y vô cùng âm u, y đã thông qua tin mật báo biết chuyện con của mình đã bị cảnh sát khống chế rồi.