- Chủ tịch thành phố Lý, con tôi đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Hàn Minh Huy sắc mặt âm trầm, lo lắng nói.
Lý Đức Lâm nghe xong liền sửng sốt, trong lòng trầm xuống, có điều y vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh như trước nói:
- Lão Hàn à, sao lại thế, tin này ông lấy đâu ra vậy?
Hàn Minh Huy cười khổ nói:
- Đây là do mật thám của tôi nằm vùng trong chỗ cảnh sát liều chết gửi tin tức tới cho tôi. Anh ta nói cho tôi biết con trai và vợ tôi đã bị người của bọn họ bắt đi ở sân bay. Sau đó tôi gọi điện thoại cho bọn họ, phát hiện tất cả đều tắt máy. Cho nên theo tôi phân tích, có thể đã xảy ra chuyện. Ông xem tiếp theo chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Lúc ấy trán Lý Đức Lâm liền đổ mồ hôi, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thân nhân của mình, phát hiện tất cả đều tắt máy. Lần này, y cầm di động, tay cũng bắt đầu run rẩy.
Nhìn thấy biểu hiện của Lý Đức Lâm, trong lòng của Hàn Minh Huy bắt đầu lo lắng dữ dội:
- Chủ tịch thành phố Lý, không phải là trên Tỉnh muốn động thủ với chúng ta chứ?
Lý Đức Lâm sắc mặt bình tĩnh nói:
- Cũng không chắc. Theo lẽ thường mà nói chỉ là một vụ ô nhiễm môi trường nho nhỏ, cho dù trên Tỉnh có biết nhiều lắm cũng chỉ tìm đến Cục trưởng Cục Bảo vệ Môi trường mà thôi, không thì thêm Phó Chủ tịch thành phố được phân công quản lý, theo lý chắc có lẽ không tìm đến chúng ta. Tôi đoán chuyện này rất có thể là do Vương Trung Sơn làm ra, mục đích của ông ta là muốn mượn chuyện này đánh động chúng ta.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết như vậy à?
Hàn Minh Huy hai mắt tràn đầy lửa giận nói.
Lý Đức Lâm lắc đầu nói:
- Không được, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, nhất định phải tiến hành phản kích. Như vậy đi, ông lập tức gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Bảo vệ Môi trường, xem tình hình bên đó thế nào. Tôi lập tức sắp xếp xe, chúng ta ra ngoài tránh tạm đã rồi nói sau.
Hàn Minh Huy cười khổ gật gật đầu:
- Ừ, trước mắt chỉ có thể như thế.
Hai người lập tức phân công nhau hành động, bắt đầu liên hệ tới tấp.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Hàn Minh Huy nhìn Lý Đức Lâm nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, bên phía Cục trưởng Cục Bảo vệ Môi trường Chu Thần Huy không sao cả. Lúc tôi gọi điện thoại cho ông ta, ông ta đang họp, nói là bị Sở Bảo vệ Môi trường Tỉnh phê bình nghiêm khắc, muốn bọn họ lập tức bố trí công tác.
Lý Đức Lâm nghe Chu Thần Huy nói bên đó không sao, trong lòng an tâm một chút, nói:
- Nếu Chu Thần Huy không sao, vậy chuyện này rất có thể do Vương Trung Sơn ra tay. Trên Tỉnh cũng không tham gia vào việc này. Nói như vậy, ngược lại chúng ta có thể cùng Vương Trung Sơn đấu một trận rồi. Vừa rồi tôi đã bố trí xong rồi, nếu Vương Trung Sơn muốn khai đao với chúng ta, như vậy chúng ta nhất định phải phản kích.
Tôi đã hạ lệnh bảo lão Hoàng bên Cục Công an thành phố trực tiếp dẫn người đi bắt con gái và vợ của Vương Trung Sơn. Mặt khác xe chạy trốn, tôi cũng đã sắp xếp, chờ chúng ta ngay bên ngoài tòa nhà Thành ủy. Trước tiên chúng ta qua Hội nghị thường vụ nhìn xem Vương Trung Sơn kia rốt cuộc muốn làm gì, đấu với ông ta một phen. Nếu như có thể phản kích ông ta, vậy chúng ta hãy cùng ông ta đọ sức một phen. Nếu tình thế không ổn, sau khi Hội nghị thường vụ tan họp, chúng ta lập tức bỏ trốn.
Hàn Minh Huy tuy rằng cũng muốn trốn chạy, nhưng con trai và bà xã của y hiện tại đã bị bắt, y muốn chạy cũng không được. Lý Đức Lâm vừa phân tích như vậy, y cảm thấy cũng có chút đạo lý, liền gật gật đầu nói:
- Được, vậy chúng ta tới Hội nghị thường vụ trước, đấu với Vương Trung Sơn một phen. Tuy nhiên Chủ tịch thành phố Lý, ông xác định lão Hoàng có thể bắt được con gái và vợ của Vương Trung Sơn chứ? Không phải Vương Trung Sơn từ trước đến nay đều rất thanh liêm sao? Chúng ta căn bản không bắt được bất kỳ nhược điểm nào của ông ta cả.
Lý Đức Lâm ha hả cười lạnh:
- Thanh liêm, điều ấy Vương Trung Sơn thực sự làm được. Nhưng vấn đề ở chỗ ông ta tuy rằng thanh liêm, nhưng vẫn là một người có chức quyền. Tuy rằng ông ta không nhận tiền, nhưng những lễ vật này có qua có lại mới toại lòng nhau, chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Cho nên, tôi đã nhằm vào điểm này sớm bố trí ổn thỏa rồi. Theo tôi được biết, khi những người khác đưa rượu cho ông ta, bên trong có thả vào mấy viên dạ minh châu có giá trị mấy triệu cùng với tử ngọc Hòa Điền. Đây là nước bài cuối cùng chúng ta còn giữ lại để đấu với Vương Trung Sơn.
Hàn Minh Huy nghe thấy Lý Đức Lâm nói như vậy, trong lòng phát lạnh. Y thật sự không ngờ, Lý Đức Lâm lại âm hiểm như vậy. Nếu như vậy, Vương Trung Sơn cho dù là thắng lần này, sớm muộn gì cũng sẽ bị Lý Đức Lâm hại cho bị khởi tố. Kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương. Nếu Lý Đức Lâm có bố trí như vậy, Hàn Minh Huy cũng an tâm.
Hai người vừa cẩn thận suy tính, thấy thời gian nửa giờ Vương Trung Sơn quy định cũng không còn nhiều nữa, lúc này mới cất bước đi vào phòng họp Hội nghị thường vụ.
Sau khi hai người đi vào phòng họp, phát hiện ngoài hai người bọn họ ra, các Ủy viên thường vụ khác đều đã đến đông đủ. Lúc này hai người mới yên lòng. Bọn họ chỉ lo mình bị gạt, như vậy thì phiền toái.
Chờ sau khi bọn họ ngồi xuống, Vương Trung Sơn lập tức trầm giọng nói:
- Được rồi, hiện tại chúng ta họp, chủ đề hội nghị hôm nay có liên quan đến vấn đề thôn ung thư. Hiện tại vấn đề này đã hoàn toàn bại lộ khiến thành phố Thương Sơn chúng ta lâm vào tình thế vô cùng nghiêm trọng. Mọi người nói xem, tiếp theo chúng ta nên xử lý như thế nào?
Trong phòng họp, phần đông Ủy viên thường vụ không ngừng tranh luận xung quanh chủ đề tài thảo luận này, Vương Trung Sơn cố ý thả lỏng, mọi người tranh luận không ngớt, nhưng vẫn không thể đưa ra kết luận cuối cùng. Hội nghị kéo dài suốt hai giờ, vẫn chưa thảo luận ra được kết quả gì, nhưng Vương Trung Sơn cũng không có ý bảo dừng.
Mãi đến lúc này, Lý Đức Lâm bắt đầu cảm giác có điểm gì đó là lạ.
Bởi vì y cho rằng, nếu Vương Trung Sơn muốn ra tay với mình, theo lý thì đã sớm động thủ, tại sao phải để Hội nghị thường vụ kéo dài lâu như vậy chứ. Nếu là trước kia, nếu chỉ có một đề tài thảo luận, Vương Trung Sơn nhiều nhất chỉ để hội nghị kéo dài một giờ là cùng, nhưng hôm nay, lại để hội nghị kéo dài hơn hai giờ vẫn chưa có dấu hiệu tan họp. Chỉ sợ bên trong chuyện này khẳng định có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Lý Đức Lâm cảm thấy không thể để hội nghị tiếp tục như vậy nữa, mình nhất định phải tìm cơ hội lật bài với Vương Trung Sơn. Bằng không, nếu chẳng may chuyện này có cạm bẫy gì, vậy mình có thể sẽ gặp phiền toái.
Nghĩ đến đây, Lý Đức Lâm nhìn Vương Trung Sơn nói:
- Bí thư Vương, tôi thấy hội nghị này đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Có phải nên để mọi người nghỉ ngơi một chút trước hay không?
Vương Trung Sơn thản nhiên nhìn Lý Đức Lâm, phát hiện trong ánh mắt của y toát ra vài phần lo âu, vài phần cảnh giác, liền biết y đã nghi ngờ rồi, liền cười gật gật đầu nói:
- Được, vậy mọi người tạm nghỉ mười phút trước đi. Tuy nhiên mọi người không được rời đi quá xa, mười phút sau ngay lập tức quay về vị trí. Vấn đề này hôm nay chúng ta nhất định phải thảo luận ra được một kết quả. Hơn nữa chúng ta nhất định phải mau chóng mới được, nếu không một khi trên Tỉnh trách tội xuống, chúng ta không ai chịu trách nhiệm nổi đâu.
Mọi người lập tức tỏ ý hiểu rõ.
Sau khi tan họp, Vương Trung Sơn đứng dậy đi ra ngoài, Lý Đức Lâm cười cười đi tới, vỗ vai của Vương Trung Sơn nói:
- Bí thư Vương, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông một chút.
Vương Trung Sơn gật gật đầu:
- Được, vậy chúng ta qua phòng họp nhỏ bên cạnh đi.
Nói xong, Vương Trung Sơn đẩy cửa phòng họp nhỏ ra, cất bước đi vào, Lý Đức Lâm theo sát phía sau.
Sau khi ngồi xuống, Lý Đức Lâm nhìn về phía Vương Trung Sơn mở lời nói trước:
- Bí thư Vương, con trai và vợ của Hàn Minh Huy cùng với thân nhân của tôi đều bị cảnh sát khống chế rồi, chuyện này ông hẳn là biết?
Vương Trung Sơn sửng sốt, ông ta không ngờ chuyện lần này Liễu Kình Vũ lại tiến hành bí mật như vậy, vẫn chưa tiết lộ ra ngoài, trong lòng ông ta có chút nóng ruột. Tuy nhiên trên mặt của Vương Trung Sơn lại có vẻ vô cùng điềm tĩnh, thản nhiên nói:
- Ồ, có việc này sao, không phải chứ? Dựa theo quy định, cảnh sát không có quyền lực trực tiếp hành động đối với thân nhân của các ông đâu.
Lý Đức Lâm và Vương Trung Sơn đấu đá nhiều lần như vậy, sao lại không rõ Vương Trung Sơn ra tay thâm độc, tuy rằng trên mặt ông ta không thay đổi gì, nhưng Lý Đức Lâm vẫn nghe ra từ trong ngữ điệu của Vương Trung Sơn một chút manh mối. Y kết luận Vương Trung Sơn chắc chắn biết chuyện này, y đảo mắt, cười nói:
- Bí thư Vương, tôi đã quên nói cho ông biết một việc. Tôi từng nhận được một thư tố cáo, trong thư tố cáo nói có một nhà đầu tư từng sai người tặng cho ông hai bình rượu, trong bình rượu kia cất giấu dạ minh châu có giá trị mấy triệu và tử ngọc Hòa Điền, để ông giúp gã ta làm một chuyện. Nhưng đồ vật này ông có nhận, lại không làm việc cho người ta, nhà đầu tư kia vô cùng phẫn nộ.
Nói xong, Lý Đức Lâm từ trong túi áo lấy ra một phong thư tố cáo đưa cho Vương Trung Sơn.
Sau khi Vương Trung Sơn xem xong, sắc mặt liền âm trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Lý Đức Lâm, ông có ý gì?
Lý Đức Lâm lạnh lùng cười, nói:
- Vương Trung Sơn, tất cả mọi người đều lăn lộn trong quan trường cả. Đừng ai nói ai đê tiện, ông giở trò một, đừng trách tôi làm mười lăm. Ông lập tức thả thân nhân của chúng tôi ra, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nếu ông muốn không thả, phong thư tố cáo này, xế chiều hôm nay tôi sẽ đặt lên bàn cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Ồ, quên nói cho ông biết, lúc ấy người nhận lễ cũng không phải ông, mà là vợ và con gái của ông, hiện tại đã bị cảnh sát khống chế rồi.
Vương Trung Sơn lập tức lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, thoáng trầm tư một chút, lúc này mới trầm giọng nói:
- Như vậy đi, chúng ta đi về họp trước, khi họp tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ. Sau khi tan họp ông đến phòng làm việc của tôi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Lý Đức Lâm nhìn thấy nét mặt của Vương Trung Sơn, liền biết Vương Trung Sơn kia đã bắt đầu lo lắng, trong lòng y bắt đầu đắc ý. Theo y, Vương Trung Sơn chính là loại người thích bắt nạt kẻ yếu điển hình, chỉ cần anh đối với ông ta cứng rắn, mạnh mẽ, ông ta liền yếu đuối, anh yếu thế trước ông ta, như vậy ông ta liền cứng rắn, mạnh mẽ. Hiện tại Vương Trung Sơn nói như vậy, nhất định là đang lo lắng cho tiền đồ con đường làm quan của ông ta, điều này đều nằm trong dự tính của y.
Sau đó, hai người lại nói chuyện một lúc, rồi cùng nhau trở lại phòng họp.
Hội nghị một lần nữa bắt đầu, hội nghị thảo luận vẫn vô cùng kịch liệt như cũ. Lúc này Lý Đức Lâm hoàn toàn an tâm, y biết rằng, lần này đến lượt mình coi chừng Vương Trung Sơn.
Sau nửa giờ, khi hội nghị đang kịch liệt tiến hành, cửa phòng họp đột nhiên bị ai đó mở ra. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc một bộ trang phục màu xám đi vào, phía sau ông ta, là hơn mười nhân viên mặc Âu phục màu đen.
Nhìn thấy những người đột nhiên xông vào này, mọi người đều thất kinh, lập tức đứng cả dậy, rất nhiều người lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bởi người dẫn đầu là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân - Hàn Nho Siêu.