Tuy nhiên, theo sau đám người Liễu Kình Vũ, Tôn Ngọc Long không thấy có thêm người đi ra. Ngay lập tức y liền kết luận: Liễu Kình Vũ không tiếp Lãnh đạo Tỉnh ủy. Vì như vậy nên thắc mắc của Tôn Ngọc Long càng lớn. Liễu Kình Vũ chỉ là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nho nhỏ, trong Thị ủy cũng đứng thứ hạng gần cuối, vì sao hắn có thể bước vào phòng chữ Thiên số 1? Trong khi bản thân y, đường đường là một vị Bí thư Thị ủy lại chỉ có thể ở phòng chữ Thiên số 6? Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ cùng Tổng giám đốc khách sạn La Hải Phong có quen biết?
Trong lúc y mắc kẹt giữa một loạt câu hỏi, đám người Liễu Kình Vũ và bọn họ đã gặp nhau rồi.
Liễu Kình Vũ cười nói với Tôn Ngọc Long:
- Bí thư Tôn, các vị thật sự bận rộn quá. Thế công việc đã làm xong chưa vậy?
Tuy rằng hắn cười nói như vậy nhưng mỗi một chữ thốt ra lại cất chứa mũi dao, trực tiếp vạch trần lời nói dối của bọn họ, nhất định không chừa lại chút mặt mũi nào.
Khương Văn Quốc nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng dang lên từng đợt rét lạnh. Ông ta ý thức được, vị tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này đúng là không phải một ngọn đèn cạn dầu. Vừa mới bị đặt bẫy một lần, hiện tại vừa gặp cơ hội liền không chút do dự tiến hành phản công. Như vậy xem ra, chỉ sợ tình hình Đông Giang sau này càng thêm loạn rồi.
Sắc mặt những người phía sau Liễu Kình Vũ có chút xấu hổ. Bọn họ hy vọng cùng Liễu Kình Vũ ăn cơm là để đạt được một chút chú ý, nhất là khi Bí thư Thị ủy cùng các thành viên Thường vụ đều không có mặt ở đấy, bọn họ càng yên tâm hơn. Nhưng bọn họ thật không ngờ lại gặp đám người này. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đều hy vọng không bị các vị lãnh đạo nhìn thấy. Đương nhiên, một số ít vì sĩ diện mà vẫn cố ngẩng cao đầu. Bởi vì họ cho rằng cho dù mình thật sự nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì trong mắt đám người này, địa vị của mình cũng chẳng thay đổi được gì, mà Liễu Kình Vũ trước mắt là cơ hội thay đổi duy nhất
Nghe thấy Liễu Kình Vũ trực tiếp vạch trần lời nói dối, Tôn Ngọc Long và những người phía sau đầu tiên là xấu hổ một trận. Sau đó, Tôn Ngọc Long thản nhiên nói với Liễu Kình Vũ:
- Đúng vậy, chúng tôi vừa mới xong việc. Xem ra đồng chí Liễu Kình Vũ thật sự rất vui vẻ, các vị tiếp đãi cũng thật tốt, tôi ghi nhận công lao mọi người, cảm ơn mọi người đã tận tình tiếp khách.
Tôn Ngọc Long là một người có tác phong mạnh mẽ, y không chỉ thừa nhận mình thực sự bận rộn, nói dối ngay trước mặt Liễu Kình Vũ mà còn trực tiếp đem mũi dùi nhọn nhắm ngay vào những người phía sau Liễu Kình Vũ. Mặc dù nói là ghi công nhưng thực ra là để ám chỉ việc y đã ghi nhớ từng người trong số bọn họ, muốn tính sổ về sau.
Tôn Ngọc Long vừa nói xong, lập tức có hai cán bộ phía sau nhìn Liễu Kình Vũ đầy vẻ xin lỗi:
- Chủ nhiệm Liễu, Thật xin lỗi, tôi có chút việc nên đi trước
Nói xong, cũng không đợi phản ứng của Liễu Kình Vũ, bọn họ trực tiếp xoay người rời đi. Chỉ có làm như vậy mới khiến Tôn Ngọc Long không truy cứu trách nhiệm.
Liễu Kình Vũ quay lại nói với mọi người phía sau:
- Mọi người có ai định rời đi nữa không? Đúng lúc trước mặt Bí thư Tôn và các các Ủy viên Thường vụ rời đi, tránh sau này bị người khác làm khó dễ.
Tôn Ngọc Long trực tiếp nhưng Liễu Kình Vũ còn ác hiểm hơn. Vạch trần tính toán của Tôn Ngọc Long, cũng không chịu để cho y chút mặt mũi nào. Đồng thời tiến hành khảo nghiệm cuối cùng đối với những người phía sau có ý định đổi hướng.
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, lập tức có bốn người không nói một tiếng nào rời đi. Đối với bọn họ, tuy rằng Liễu Kình Vũ quan trọng nhưng nếu đắc tội với lão đại Đông Giang Tôn Ngọc Long thì con đường làm quan sau này của mình khẳng định không còn hy vọng.
Nhìn đến đây, khóe miệng của Tôn Ngọc Long lộ ra một tia cười lạnh. Tuy rằng miệng cười đấy nhưng sát khí bao quanh không ít.
Lần này Liễu Kình Vũ thật sự khiến y nổi giận. Thật không ngờ, trước mặt bao nhiêu người như vậy Liễu Kình Vũ lại khiêu chiến với y.
Khiến Tôn Ngọc Long tức giận hơn nữa là Trưởng ban Chỉ huy quân sự, Ủy viên Thường vụ thị ủy Khương Văn Quốc lại nhìn thẳng vào mình, không có chút phản ứng nào hết. Ông ta im lặng đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ. Rất rõ ràng, hiện giờ ông ta cùng với Liễu Kình Vũ là một phe. Sáu người phía sau Khương Văn Quốc – những nhân vật số hai ở các Phòng ban, cũng không thèm để ý đến uy hiếp của y, kiên định đứng chung một chỗ với Liễu Kình Vũ.
Giờ phút này, sắc mặt của những người phía sau Tôn Ngọc Long cũng có chút ngưng trọng.
Liễu Kình Vũ đến Đông Giang chưa được bao lâu đã lôi kéo được một Ủy viên Thường vụ Thành ủy và sáu cán bộ cơ sở. Hiệu suất làm việc của hắn so với hai vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tiền nhiệm mạnh hơn nhiều. Thời điểm hai người bọn họ rớt đài, những thân tín chân chính chỉ sợ cũng không nhiều bằng Liễu Kình Vũ bây giờ.
Không khí lặng ngắt, tuyệt đối là lặng ngắt như tờ.
Ánh mặt của Liễu Kình Vũ và Tôn Ngọc Long cùng nhìn nhau một cái, ai cũng nhận ra cơn giận dữ trong đôi mắt đối phương.
Lúc này, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, lấy tay giữ thang máy, nói:
- Bí thư Tôn, ngài là lãnh đạo, mời ngài đi trước. Chúng ta sẽ đợi chuyến thang máy tiếp theo.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ làm một động tác mời, nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác hẳn.
Kỳ thật, thang máy của khách sạn Khải Hoàn là thang máy thuộc loại có công suất lớn. Đừng nói là tất cả bọn họ, cho dù là hai mươi người cùng vào cũng sẽ không bị quá tải. Nhưng xen giữa những câu nói của Liễu Kình Vũ, lập trường được phân chia vô cùng rõ ràng.
Tôn Ngọc Long cười lạnh gật đầu, thản nhiên nói:
- Ừ, cũng được. Đồng chí Liễu Kình Vũ à, hy vọng cậu ở cương vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật có thể tốt đẹp. Đừng giống như hai vị tiền nhiệm, xuất hiện đủ mọi loại vấn đề, như vậy Đông Giang chúng ta sẽ thực sự không dậy nổi nữa. Hy vọng cậu có thể vì Đông Giang chúng ta mà làm việc tốt hơn.
Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười. Hắn làm sao không biết ý nghĩa thâm sâu trong câu nói của Tôn Ngọc Long. Y đang ám chỉ rất có thể hắn sẽ giẫm lên vết xe đổ của hai vị tiền nhiệm. Những lời này đều là trái với lòng mình.
Liễu Kình Vũ đáp lại:
- Bí thư Tôn, ngài cứ yên tâm. Những cái khác tôi không có nhưng năng lực vì nhân dân làm việc thì tôi vẫn còn. Con người của tôi giống hệt Tôn Ngộ Không. Mặc kệ đối phương là ai? Mặc kệ anh có bối cảnh như thế nào? Chỉ cần anh vi phạm pháp luật, xâm hại lợi ích của nhân dân thì tôi sẽ không do dự mời anh vào Ủy ban Kỷ luật nói chuyện, cấp bậc gì cũng đều có thể bị mời vào phòng thẩm vấn của Ủy ban kỷ luật.
Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt của Tôn Ngọc Long liền chìm xuống đáy. Một câu cũng không nói mà xoay người rời đi luôn.
Lời nói của Liễu Kình Vũ không chỉ chọc tức Tôn Ngọc Long mà còn chọc tức những người đứng sau. Lời này của hắn quá rõ ràng rồi. Hắn muốn mọi người biết, nếu hắn phát hiện bọn họ có vấn đề, hắn nhất định sẽ đưa bọn họ vào Phòng thẩm vấn của Ủy ban Kỷ luật nói chuyện.
Phòng thẩm vấn của Ủy ban Kỷ luật làm cái gì? Chính là lúc khởi tố, đưa cán bộ bị khởi tố vào thẩm vấn.
Rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ dùng phương thức trực tiếp truyền đạt cho mọi người tín hiệu mạnh mẽ nhất.
Đám người Tôn Ngọc Long rời đi, hiện trường lập tức yên tĩnh.
Ánh mắt của Khương Văn Quốc và những người phía sau đều rơi vào Liễu Kình Vũ.
Tất cả những ánh mắt đó đều lóe sáng một cách khách thường.
Tất cả mọi người lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, bao nhiêu tâm lý, trạng thái của đủ mọi loại người đều thông qua lời nói mà quy ra hết, không đúng chín thì mười. Nhưng quả thật bọn họ chưa gặp phải một cán bộ nào kiêu ngạo như Liễu Kình Vũ. Không ngờ người này dám đứng trước mặt Tôn Ngọc Long và tất cả mọi người phía sau làm ra chuyện dứt khoát như vậy. Chuyện này cùng với việc con kiến rung cây không khác gì nhau, nhưng những người có suy nghĩ bình thường tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hơn nữa, người bình thường lăn lộn tới được Ủy viên Thường vụ Thành ủy, cũng sẽ không hành động theo cảm tính như Liễu Kình Vũ.
Thế nhưng, Liễu Kình Vũ lại cố tình làm như vậy, không những thế hắn còn làm vô cùng triệt để, không để lại cho mình một con đường sống nào. Không thể phủ nhận, trong lòng mọi người lúc này đều cảm thấy rất thoải mái. Dù sao trước kia, một ánh mắt tùy tiện của Tôn Ngọc Long cũng đủ để mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng rồi, càng không bàn đến việc đối mặt với y. Cho dù là Ủy viên Thường vụ Thị ủy bình thường cũng phải cẩn thận trước mặt Tôn Ngọc Long, sợ sẽ chọc giận y.
Thế mà, hôm nay Liễu Kình Vũ không những đối mặt với Tôn Ngọc Long mà còn đưa ra khiêu khích. Cần phải tin tưởng đến mức nào? Bối cảnh mạnh đến thế nào? Nếu không ai dám làm ra những chuyện như vậy? Giờ phút này, trong lòng mọi người đều hết sức phức tạp. Đối với sự mạnh mẽ, cứng rắn của Liễu Kình Vũ vô cùng tán thưởng nhưng cũng đầy lo lắng. Đối với bối cảnh của hắn vừa mong chờ nhưng cũng rất bận tâm.
Mà đối với tiền đồ của chính mình cũng đầy mâu thuẫn. Mọi người vừa hy vọng đi theo Liễu Kình Vũ có thể một bước lên mây, lại vừa lo lắng nếu Liễu Kình Vũ thua trong tay Tôn Ngọc Long thì chính mình cũng sẽ gà bay trứng vỡ, ngay cả vị trí trước mắt cũng chưa chắc có thể bảo vệ. Ở trong chốn quan trường đã lâu, họ đều hiểu, điều tối kỵ nhất là do dự. Cho nên, sau khi cắn chặt răng, cuối cùng đại bộ phận trên cơ bản đều quyết định đi theo sau Liễu Kình Vũ
Rất nhanh, sau khi thang máy đến, Liễu Kình Vũ cùng mọi người đi vào, trực tiếp rời khỏi Khách sạn Khải Hoàn.
Một ngày mới đến, con đường làm quan của Liễu Kình Vũ cũng được lật sang một trang mới.
Nguy cơ liên tiếp đang tới gần, mà hình dáng mệnh Thiên Nữ của Liễu Kình Vũ cũng sẽ dần dần lộ diện. Nhưng thật không ngờ, ngày đầu tiên nhậm chức tại Ủy ban Kỷ luật, hắn gặp ngay phải một nhân vật không thể tưởng tượng được.