Sáng ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ chính thức đến Ủy ban Kỷ luật làm việc.
Liễu Kình Vũ đến Ủy ban kỷ luật Đông Giang vào lúc 7h40’ sáng, cách thời điểm chính thức vào làm là 20’.
Liễu Kình Vũ trực tiếp đi vào tòa nhà Ủy ban kỷ luật.
Ở thị xã Đông Giang, trụ sở Thị ủy và văn phòng UBND thị xã ở cùng một khu, chẳng qua là rẽ vào hai tòa nhà khác nhau. Còn trụ sở Ủy ban kỳ luật, bởi vì tính đặc thù của công tác cho nên không nằm cùng chỗ với Thị ủy và UBND mà nằm cách đó chừng 500m.
Liễu Kình Vũ đi tới cửa, vừa định tiến vào thì bị một nhân viên bảo vệ chừng 40 tuổi chặn lại:
- Này, cậu đứng lại cho tôi. Không biết đây là cơ quan Chính phủ à? Ai cho cậu vào?
Nhân viên bảo vệ này vốn đang cúi đầu chơi di động, nhìn thấy Liễu Kình Vũ muốn đi vào, lúc ấy liền tức giận, vọt từ phòng trực ban ra, muốn đẩy Liễu Kình Vũ ra ngoài.
Nhưng mà Liễu Kình Vũ đứng đó, anh bạn này đẩy nửa ngày cũng không được, lúc đó sắc mặt liền trầm xuống, dùng tay chỉ vào mặt hắn, nói:
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài cho tôi.
Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của gã bảo vệ, Liễu Kình Vũ mày nhíu chặt. Gã này cũng quá hung hăng rồi, căn bản đến hỏi cũng không thèm hỏi mà muốn đuổi mình ra ngoài, thái độ làm việc thật khoa trương.
Vừa lúc đó, một chiếc Buick Boulevard chậm rãi lái vào cửa bên hông. Nhìn thấy chiếc xe này, gã bảo vệ lập tức bỏ lại Liễu Kình Vũ, vừa chạy sang ấn nút mở cửa tự động, vừa cúi đầu khom lưng hướng về phía chiếc ô tô thi lễ.
Liễu Kình Vũ nhìn biển số xe, A00068. Nhìn biển số này, Liễu Kình Vũ liền đoán được đây tuyệt đối là một chiếc xe công, mà người ngồi trên xe chắc chắn đã lấy xe công dùng vào việc riêng. Còn một vấn đề nữa, chính là giá chiếc xe này thấp cũng phải hai trăm ngàn, trong trụ sở của Ủy ban kỷ luật của một thị xã, ai có đủ cấp bậc để lái chiếc xe này?
Hiện tại nhà nước đang thi hành nhiều lệnh cấm trong việc sử dụng xe công vào mục đích riêng, mà bản thân Ủy ban kỷ luật chính là những người kiểm tra việc chấp hành lệnh cấm đó. Đối phương thân là người của Ủy ban kỷ luật, không ngờ lại đi đầu vi phạm. Thái độ làm việc như vậy sao có thể khiến cho dân chúng phục được?
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lập tức ghi nhớ nghĩ biển số xe này, sau đó cất bước đi đến trước mặt gã bảo vệ, hỏi:
- Tôi hỏi một chút, xe này là xe của ai? Biển số xe đẹp như vậy?
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ lại gần, tâm tình gã bảo vệ lập tức lại khó chịu rồi, gã nổi giận, nói:
- Không được hỏi, đây là bí mật. Cậu lập tức đi ra ngoài cho tôi, đây là cơ quan Chính phủ, không phải nơi người thường có thể vào được.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Ồ, thật ngại quá, tôi lại đang muốn vào.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy thẻ công tác của mình ra đưa cho gã bảo vệ:
- Anh xem một chút, đây là thẻ công tác của tôi.
Gã bảo vệ vừa cầm thẻ công tác vừa khó chịu nói:
- Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có thẻ công tác, cũng phải đăng ký với tôi, chờ tôi xác nhận với lãnh đạo trong đó thì cậu mới có thể đi vào…
Lời vừa nói tới đây, gã bảo vệ liền mở to hai mắt nhìn, một câu cũng không thốt ra được. Bởi vì y vừa nhìn đến hàng chữ trên thẻ công tác của Liễu Kình Vũ: “Liễu Kình Vũ – Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang”.
Sau một lúc lâu, gã bảo vệ mới run giọng nói:
- Chủ…Chủ…Chủ nhiệm Liễu…Tôi…Tôi không biết là ngài…
Liễu Kình Vũ cười. khoát tay nói:
- Không vấn đề gì, anh không biết thì không có tội. Tuy nhiên đồng chí bảo vệ, tôi phải nhắc nhở anh một chút. Lúc làm việc nhất định phải chú ý thái độ nói chuyện, không nên trông mặt mà bắt hình dong, dù sao thái độ và tố chất của anh cũng đại diện cho hình tượng Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta đấy.
Gã bảo an liền vội vàng khom lưng nói:
- Nhất định, nhất định. Chủ nhiệm Liễu, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ sửa chữa.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu, lấy tay chỉ chiếc ô tô đang đỗ trong sân, nói:
- Chiếc Boulevard vừa rồi là do ai lái?
Gã bảo vệ vội vàng nói:
- Đó là xe của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghiêm Vệ Đông.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, lại hỏi:
- Chiếc xe kia là đồng chí Vệ Đông thường ngồi ư? Tại sao không thấy có lái xe?
Gã bảo an thấy dường như Liễu Kình Vũ không có ý truy cứu mình, trong lòng có chút cảm kích, vội vàng nói toàn bộ những gì mình biết:
- Bình thường lúc làm việc là có lái xe, nhưng sau khi tan làm, chiếc xe kia tự nhiên trở thành xe riêng của Phó chủ nhiệm Nghiêm rồi.
Sau khi nghe được câu trả lời của gã bảo vệ, Liễu Kình Vũ vô cùng hài lòng. Chính mình vừa mới tới thị xã Đông Giang, có thể nói là cái gì cũng không biết, thiếu nhất chính là một người có hiểu biết về Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, tốt nhất là người nắm rõ đường đi nước bước của mọi người phía dưới. Mà trước mắt gã bảo vệ này tuy rằng bình thường nhưng lời y nói lại rất có tác dụng đối với mình.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lập tức lấy một tờ danh thiếp ra đưa cho gã bảo vệ:
- Đồng chí bảo vệ, những lời anh vừa nói rất hữu ích đối với tôi. Đây là danh thiếp cá nhân của tôi, về sau có chuyện gì, anh đều có thể trực tiếp liên hệ với tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước đi vào bên trong.
Gã bảo vệ này tuy thế nhưng là một người khá nhanh nhạy, từ những lời nói của Liễu Kình Vũ, nhất là Liễu Kình Vũ lại tự mình đưa danh thiếp cá nhân cho y, y đột nhiên ý thức được, có lẽ cơ hội thay đổi vận mệnh của mình đã tới. Y vô cùng rõ ràng, vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trẻ tuổi vừa mới nhậm chức này, khẳng định cần phải có tình báo hiểu rõ các tình huống bên trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật, kịp thời báo cáo. Chính mình chỉ là một gã bảo vệ nhỏ nhoi, nhưng nếu mình có thể làm tốt việc này, chắc chắn sẽ được Liễu Kình Vũ coi trọng.
Nhất là vừa rồi chính mình tuy rằng mạo phạm Liễu Kình Vũ, nhưng Liễu Kình Vũ không có so đo. Từ điểm này có thể thấy vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mới tới này lòng dạ rất rộng lượng, không giống với nhân vật số hai Nghiêm Vệ Đông kia. Y nhớ rõ, một lần Nghiêm Vệ Đông lái xe đến trước cổng, chính mình vì mải chơi di động nên động tác mở cửa có hơi chậm một chút, trực tiếp bị Nghiêm Vệ Đông mắng té tát, thiếu chút nữa là bị nghỉ việc. May mắn là sau đó mình tìm được cơ hội khéo léo đưa cho Nghiêm Vệ Đông hai bình rượu quý, lúc này mới có thể tránh được một kiếp, nhưng cũng vì thế mà đi tong một tháng tiền lương.
Chuyện này y vốn đã hận Nghiêm Vệ Đông thấu xương, nhưng lại rất rõ ràng, mình căn bản chỉ là một tên tiểu tốt, không thể trêu vào được. Cho nên về sau mỗi lần thấy Nghiêm Vệ Đông, y đều cúi đầu khom lưng, tránh chọc giận Nghiêm Vệ Đông.
Hiện tại, tân Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật nhậm chức rồi, gã bảo vệ ý thức được, có lẽ cơ hội ngẩng đầu, thậm chí là trả thù Nghiêm Vệ Đông đã đến. Y tuy rằng không phải người trong quan trường, nhưng cọ xát lâu ngày nên lại am hiểu sâu sắc luật lệ trong quan trường. Cho nên y cẩn thận cất kỹ danh thiếp của Liễu Kình Vũ, sau đó bắt đầu tự hỏi, chính mình nên làm thế nào mới có thể lấy lòng được vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Liễu Kình Vũ mới tới nhậm chức này?
Sau khi Liễu Kình Vũ đi vào trụ sở làm việc, tìm được văn phòng Chủ nhiệm rồi, lại phát hiện cửa văn phòng làm việc đang bị khóa chặt. Hôm nay Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức, còn chưa có chìa khóa, chỉ có thể tiếp tục đi đến văn phòng Ủy ban Kỷ luật. Nhưng điều hắn thật không ngờ chính là cửa Văn phòng Ủy ban Kỷ luật cũng đang khóa chặt.
Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ, đã là 7h52’, chỉ còn 8 phút nữa là đến giờ làm việc chính thức. Liễu Kình Vũ đi hết một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện toàn bộ ba tầng của tòa nhà Ủy ban Kỷ luật đều chưa có nhân viên tới. Chờ đến 8h, Liễu Kình Vũ lại đi dạo một vòng, phát hiện tuy rằng đã có một số nhân viên lục tục kéo đến, nhưng vẫn còn hơn một nửa các văn phòng cửa vẫn đóng chặt, dường như chưa có người nào đến.
Nhìn thấy tình huống này, tâm tình của Liễu Kình Vũ liền lập tức khó chịu.
Liễu Kình Vũ từng đảm nhiệm Chủ tịch quận Tân Hoa, Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, nhưng bất kể là ở đơn vị nào cũng chưa từng gặp tình huống như hôm nay. Mặc dù không khí làm việc có chút vấn đề nhưng về vấn đề kỷ luật giờ làm thì trên cơ bản vẫn là tuân thủ nghiêm ngặt. Nhưng mà, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang, thân là nơi giám sát hàng đầu kỷ luật quan trường, nhân viên công tác không ngờ lại vi phạm quy định cơ bản. Như vậy, ở những công việc khác, bọn họ còn có thể đảm nhiệm tốt hay không?
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ thật sự rất hoài nghi sức chiến đấu của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang.
Sau khi Liễu Kình Vũ quay trở lại văn phòng của chủ nhiêm Ủy ban Kỷ luật, phát hiện cửa văn phòng đã mở, một người đàn ông tầm 40 tuổi đang chỉ huy hai nhân viên làm công tác vệ sinh bên trong. Người đàn ông này mặc một bộ tây phục, lưng lớn, bụng phệ, trên tay đeo một chiếc đồng hồ khá đắt tiền, vừa thấy chính là phong cách của một lãnh đạo.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi tới cửa, người đàn ông liếc mắt một cái liền nhận ra, vội vàng bước nhanh tới, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài tới rồi. Tôi là Chánh văn phòng Ủy ban Kỷ luật Hà Diệu Huy. Tôi đang chỉ đạo hai người này quét dọn văn phòng cho ngài. Nếu không, ngài tới văn phòng của tôi chờ một chút, lúc nào bọn họ xong thì tôi sẽ qua gọi ngài.
Nghe được giọng điệu cung kính của Hà Diệu Huy, sắc mặt Liễu Kình Vũ vô cùng bình thản:
- Không cần, tôi đứng ở đây chờ một chút, các người cứ tiếp tục.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền yên lặng đứng bên ngoài hút thuốc. Vừa hút thuốc, ánh mắt của Liễu Kình Vũ vừa có vẻ dần dần ngưng trọng.
Lúc nãy Chánh văn phòng Hà Diệu Huy tuy rằng lời nói vô cùng cung kính, thậm chí còn có vẻ lấy lòng mình. Nhưng Liễu Kình Vũ là một người vô cùng chú trọng chi tiết, khi Liễu Kình Vũ nghe được Hà Diệu Huy nói ra chức vụ Chánh văn phòng của mình, hắn liền ý thức được Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chính là một nơi đầy cạm bẫy.
cuốn bay ra ngoài, ở giữa không trung bạo liệt ra, đám hài cốt của các Thánh chủ trong nháy mắt biến thành bột mịn.
Dương Khai không chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm vào kim quang kia, thần sắc biến ảo, thất thanh quát khẽ:
- Ma Thần Kim Huyết?
Từ kim quang kia tản ra mùi máu tươi nồng đậm, tuyệt đối là máu tươi không còn nghi ngờ gì nữa, hơn nữa lại chói mắt như vàng, sau khi bị hoà tan, tràn ngập tà năng làm Dương Khai run sợ, lại bị một vị Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa túm chặt tay, ngoại trừ Ma Thần Kim Huyết ra Dương Khai không thể nghĩ ra khả năng nào khác!
Giọt Ma Thần Kim Huyết này tại sao lại ở trong này? Đại Ma Thần trong truyền thuyết và vị Thánh chủ này có quan hệ gì?
Nỗi lòng nhanh chóng quay ngược lại, không đợi Dương Khai nghĩ ra, Thần Ma Kim Huyết trôi nổi trước mặt hắn như tìm được mục tiêu, biến mất ngay tại chỗ cũ, mang theo một đạo tàn ảnh kim sắc, trực tiếp nhằm tới chỗ Dương Khai, khắc sâu vào giữa hai hàng lông mày hắn rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
Tiếp theo trong nháy mắt, sắc mặt Dương Khai liền trở nên dữ tợn.
Hắn cảm giác một thân huyết dịch trong cơ thể đang rít rao sôi trào, kim huyết trong máu của cơ thể mình tựa hồ như bị kích hoạt rồi hết thảy muốn nổ tung lên. Sự bùng nổ kia sinh ra uy lực kinh khủng ở kinh mạch và máu thịt, chỉ trong chốc lát liền khiến Dương Khai thấy mình đầy thương tích, ngũ tạng thiêu đốt đau đớn khó nhịn.
Kim quang chói mắt bao lấy Dương Khai, hắn không kìm nổi ngửa mặt lên trời gào rú điếc tai, phía trên không tiểu huyền giới thay đổi bất ngờ, khí huyết nồng đậm bốc lên khiến toàn bộ tiểu huyền giới này hiện ra không gian quỷ dị màu vàng và đỏ đan xen.
Ngạo cốt kim thân ngọ nguậy phát ra tiếng vang răng rắc, tà ma chi khí cất giữ trong kim thân không bị khống chế chợt bừng lên, hoá thành từng đạo ma văn, bao trùm trên da thịt Dương Khai, khắc sâu vào huyết nhục của hắn xong rồi biến mất không thấy gì nữa.
Kim hồng hai màu trong tiểu huyền giới đột nhiên bị mảng tối đen bao trùm, rốt cuộc không nhìn rõ một tia ánh sáng.
Trong bóng tối, Dương Khai cắn răng chống đỡ, cả người run rẩy, da thịt từng tấc một nứt ra, máu tươi đỏ sẫm chảy thành dòng, ướt nhẹp trên mặt đất.
Nhưng trước mặt hắn lại phảng phất có một bức tranh cuốn đang chậm rãi mở ra, trong bức tranh, một cuộc đại chiến long trời lở đất đang diễn ra.