Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lại hoàn toàn dứt bỏ chuyện điều chỉnh Trịnh Bác Phương, suy nghĩ đến chuyện của thị xã Đông Giang. Dù sao, bản thân không chỉ là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, vẫn là ủy viên thường vụ Thị ủy, làm thế nào để đứng vững ở thị xã Đông Giang, đây là việc quan trọng nhất trước mắt của Liễu Kình Vũ.
Thân là người trong quan trường, Liễu Kình Vũ phát hiện người trong quan trường tuy nhìn bề ngoài cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn nhàn nhã, nhưng thật ra, rất nhiều người không nhàn rỗi như biểu hiện bên ngoài, bởi vì họ có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ, cần tính toán. Việc này là rất hao tổn tế bào não.
Liễu Kình Vũ vừa tự hỏi, vừa lấy bút ghi lên quyển sổ tay.
Đây là cách Liễu Kình Vũ học cách suy nghĩ và đặt kế hoạch từ cha mình Lưu Phi. Ưu điểm lớn nhất của hình thức này là có thể đem tất cả các vấn đề trọng điểm viết trên giấy, vừa xem hiểu ngay. Trên giấy có thể vẽ các loại sơ đồ quan hệ, từ đó trực quan có thể tìm ra các mối quan hệ ẩn chi phối trong đó, từ đó bản thân sẽ tiến hành suy xét kỹ càng hơn.
Liễu Kình Vũ vẫn bận đến xế chiều. Trong lúc này, không ai đến phòng làm việc của Liễu Kình Vũ báo cáo công tác, Liễu Kình Vũ cũng không có cảm giác bất ngờ, bởi vì hắn tin, hiện tượng như vậy chỉ là tạm thời.
Bởi vì sự sụp đổ của Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tiền nhiệm, dưới tay ông ta nhất định có một nhóm đông người bây giờ còn trong tình trạng xem chừng, không biết cuối cùng nên lựa chọn thế nào. Đối với nhóm người này, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không muốn bỏ qua, nhưng hắn cũng biết rõ, nhóm người này khi tiến hành chọn lựa sẽ vô cùng cẩn thận, bởi vì lúc trước bọn họ đã từng đứng sai đội một lần, mà cái giá phải trả vì đứng nhầm đội là rất đắt. Bộ phận này bây giờ ở trong Ủy ban kỷ luật nhất định bị các phe phái thực quyền khác xa lánh, đương nhiên, cũng nhất định sẽ gặp phải đủ loại lôi kéo và cám dỗ.
Ở trong tình huống này, Liễu Kình Vũ cũng không nóng lòng ra tay, bởi vì hiện tại hắn hiểu rất rõ tình hình nội bộ Ủy ban Kỷ Luật, vì thế xác định chiến lược chiến thuật chính xác nhất, mà sự xuất hiện của Trịnh Bác Phương vừa khéo là cơ hội tốt để hắn đạt được mục tiêu.
Buổi tối, đúng 7h, Liễu Kình Vũ xuất hiện tại phòng 301 khách sạn Tân Nguyên thị xã Đông Giang.
Lúc này, Trịnh Bác Phương đã chạy tới trước, cho nên, hai người gặp mặt cũng không làm người khác chú ý.
Sau khi vào cửa, Trịnh Bác Phương cười lấy ra một điếu thuốc đưa cho Liễu Kình Vũ nói:
- Kình Vũ à, tối nay tôi chủ yếu lải nhải với cậu một số chuyện nội bộ của Ủy ban kỷ luật chúng ta, hy vọng có một chút tác dụng giúp cậu mau chóng khống chế toàn bộ hệ thống Ủy ban kỷ luật.
Trịnh Bác Phương là người rất thông minh, bởi vì gã biết rõ, Liễu Kình Vũ cũng là người thông minh, đối mặt người thông minh, gã cũng phải chọn phương thức thông minh.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong Trịnh Bác Phương nói, vô cùng hài lòng, vừa đưa bật lửa cho Trịnh Bác Phương châm thuốc lá, vừa cười nói:
- Tốt, thật sự là quá tốt, lão Trịnh à, không nói gạt anh, mục đích hôm nay tôi hẹn gặp anh chính là vì việc này. Từ khi đến Ủy ban kỷ luật tôi cảm thấy có chút bí hiểm, mau chóng nắm bắt tin tức nội bộ Ủy ban kỷ luật đối với tôi mà nói vô cùng quan trọng.
Trịnh Bác Phương gật đầu nói:
- Đúng vậy, chỉ có biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Kình Vũ à, tôi đến Ủy ban kỷ luật Đông giang đã hơn ba tháng rồi, tôi cảm thấy nước ở đây thực sự rất sâu, nếu không cẩn thận một chút, rất dễ bị chết đuối. Chỉ là vị trí Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật này, gần 20 năm qua đã năm vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật chết đuối, mà trong 5 năm gần đây cũng đã chết đuối hai vị. Cậu xem như là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thứ ba trong gần 5 năm qua.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, trong lòng không khỏi trầm ngâm. Xem ra, công tác tình báo của mình có lẽ không đến nơi, theo như lời của Trịnh Bác Phương thì có một số tình hình hắn thật sự không biết.
Lúc này, Trịnh Bác Phương nói tiếp:
- Tôi sở dĩ nói Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang nước sâu không chỉ bởi vì vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này dễ gặp chuyện không may, mấu chốt nhất lúc này thật ra là phe phái của thị xã Đông Giang rồng rắn hỗn tạp, quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp.
Liễu Kình Vũ nhíu mày. Tuy rằng hắn biết thị xã Đông Giang có rất nhiều vấn đề, nhưng cũng không quá hiểu rõ, chỉ có cảm giác trực quan, cho nên vừa nghe Trịnh Bác Phương nói vậy, hắn liền trầm giọng hỏi:
- Lão Trịnh, phe phái như lời anh nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trịnh Bác Phương nói:
- Kình Vũ à, nếu là người bình thường, nhất là người không hiểu về tình hình thị xã Đông Giang nhìn vào, có lẽ nghĩ thị xã Đông Giang chính là bền chắc như thép, quan hệ giữa Bí thư và Chủ tịch thị xã thật không tệ, nhưng theo như hơn ba tháng quan sát, tôi phát hiện thật ra thị xã Đông Giang cũng không hài hòa như biểu hiện bên ngoài.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong không khỏi sửng sốt, bởi vì theo tin tình báo của hắn, đám người Bí thư thị ủy Đông Giang, Chủ tịch UBND thị xã Đông Giang gần như tạo thành một khối cộng đồng quyền lợi, thần ngăn giết thần, phật ngăn giết phật, hơn nữa ở Liêu Nguyên có người phối hợp tác chiến và giúp đỡ, thế lực bên ngoài rất khó nhúng tay vào thị xã Đông Giang. Mấu chốt nhất chính là, mấy năm này kinh tế thị xã Đông Giang phát triển thần tốc, trình độ này đã làm suy yếu tiếng nói phản đối, người bình thường rất khó tìm được sơ hở. Cho dù là vị trí của Tăng Hồng Đào, nếu muốn động đến vấn đề của Đông Giang, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lo lắng dẫn đến loạn cục không cần thiết.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp hỏi:
- Ồ, không phải hài hòa như vậy? Chuyện này thật ra là thế nào? Tôi còn chưa nhận được tin tình báo liên quan.
Trịnh Bác Phương cười khổ nói:
- Kình Vũ à, nói thật với cậu, tôi sở dĩ nói bọn họ nhìn bề ngoài cũng không hài hòa như vậy, phần lớn đều là căn cứ vào quan sát và suy luận của tôi, cũng không theo bất kỳ căn cứ chính xác. Cho nên, phân tích đó của tôi, cậu chỉ có thể để tham khảo.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được, vậy anh nói lại tỉ mỉ cho tôi một chút.
Trịnh Bác Phương gật đầu nói:
- Tôi sở dĩ nói như vậy, đầu tiên là bởi vì Bí thư thị ủy Tôn Ngọc Long và Chủ tịch UBND thị xã Đường Thiệu Cương hai người có sự xung đột lợi ích. Điểm này thể hiện ở sự tranh giành nguồn tài nguyên mỏ than của thị trấn Hắc Môi thị xã Đông Giang. Theo những tài liệu trong tay tôi, tôi biết tài liệu tố cáo của thị trấn Hắc Môi khá nhiều, thậm chí rất nhiều đều là tố cáo lẫn nhau. Nhưng là do tin tức của người bên trong Ủy ban kỷ luật, cho nên đối với tư liệu tố cáo của thị trấn Hắc Môi này, người của Ủy ban Kỷ luật toàn bộ đều đem gác xó, không người nào dám nghiêm túc đi điều tra. Bởi vì bọn họ cũng đều biết, sau lưng thị trấn Hắc Môi, chắc chắn là nhân vật có tầm cỡ đấy.
Liễu Kình Vũ cau mày nói:
- Vì sao thị trấn Hắc Môi nhỏ bé lại đấu tranh kịch liệt như thế?
Trịnh Bác Phương trầm giọng nói:
- Lợi ích, vẫn là lợi ích. Thị trấn Hắc Môi mấy năm gần đây mới thăm dò ra mấy mỏ than đá chất lượng tốt, nhưng thành viên đội thăm dò sau khi khảo sát liền bị tử vong do tai nạn bất ngờ, mà báo cáo thăm dò của anh ta cũng chưa được đưa đến thành phố thậm chí là tỉnh, cho nên, mỏ than nơi này hiện tại vẫn trong trạng thái không trật tự như cũ. Hơn nữa đại bộ phận đều là thuộc loại mỏ than lậu, tư nhân đào bới loạn lên, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Mỗi ngày số tiền chảy đi lên đến hàng triệu thậm chí chục triệu. Kình Vũ à, cậu suy nghĩ một chút xem, nhiều quyền lợi rối rắm như vậy, ai có thể không động tâm, ai có thể không đỏ mắt?
Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu:
- Ừ, nếu Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương ở điểm này không hiệp thương ổn thỏa thì đấu tranh quyết liệt là không thể tránh được.
Trịnh Bác Phương gật đầu nói:
- Đúng vậy, vốn thời gian trước kia, Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương vẫn giữ thế cân bằng tương đối đấy, nhất là khi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tiền nhiệm chưa đến nhận chức, thế lực và quyền lợi của hai bên bọn họ phân chia vẫn tương đối rõ ràng. Nhưng từ sau khi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tiền nhiệm đến nhận chức, Tôn Ngọc Long đẩy mạnh lôi kéo ông ta, cuối cùng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tiền nhiệm ngã vào trận doanh của Tôn Ngọc Long, do đó khiến thực lực của hai bên đang cân bằng đã bị lệch. Từ đó xuất hiện mâu thuẫn lợi ích. Mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tiền nhiệm bị khởi tố, mặc dù là cả hai bên cố tình xử lý ông ta, nhưng làm sao lại không có sự tranh đấu về lợi ích và quyền lợi trong đó được? Phải biết rằng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tiền nhiệm bị khởi tố, người đứng sau thao túng chính là Đường Thiệu Cương.
Liễu Kình Vũ nghe đến đó, liền biết mình hôm nay hẹn Trịnh Bác Phương gặp mặt tuyệt đối là một lựa chọn vô cùng chính xác. Không thể không nói, quan sát của Trịnh Bác Phương có thể nói vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, người bình thường căn bản không thể làm cẩn thận được như vậy. Cho dù là người bình thường có thể làm quan ở Đông Giang, cũng không chắc có thể có một vị trí mấu chốt như Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này. Mà lúc này đây, tác dụng của Trịnh Bác Phương đã thể hiện ra ngoài, điều này cũng đủ thể hiện mưu tính sâu xa của người bí mật điều chuyển Trịnh Bác Phương kia.
Sau khi Trịnh Bác Phương nói xong, Liễu Kình Vũ liền trầm tư suy nghĩ.
Hắn rất rõ ràng, nếu điều Trịnh Bác Phương suy luận là chính xác, như vậy điều này cũng có nghĩa là chính mình có không gian thao tác nguyên vẹn. Lúc này, dường như là nhìn ra vấn đề Liễu Kình Vũ đang suy nghĩ, Trịnh Bác Phương lại cười khổ nói:
- Kình Vũ à, tôi biết cậu chắc chắn đang suy nghĩ phân tách hai người Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương, nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, rất khó.
Liễu Kình Vũ sửng sốt, hỏi:
- Vì sao?
Trịnh Bác Phương nói:
- Kình Vũ à, cậu cũng đã biết, vì sao giữa Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương đang đấu tranh kịch liệt ở thị trấn Hắc Môi, nhưng vì sao lại hết lần này tới lần khác vẫn bình an vô sự? Vấn đề vô cùng đơn giản, vẫn là lợi ích. Bọn họ mặc dù về vấn đề thị trấn Hắc Môi tranh đấu kịch liệt, nhưng ở lĩnh vực khác, hai người họ lại ở thế cân bằng. Bọn họ đều hiểu, nếu đem vị trí của đối phương thay đổi thành một người khác, bọn họ đều khó có khả năng lấy lại được lợi ích. Mà ở thị trấn Hắc Môi, tuy rằng bọn họ đấu đá lẫn nhau, nhưng trong loại tranh giành này lại có một sự cân bằng khác thường. Cho nên, nếu muốn phân tách bọn họ khó khăn rất lớn. Hơn nữa tôi lờ mờ nghe được một tin đồn, giữa hai người họ có một quan hệ thân thích đặc biệt, nhưng quan hệ này rốt cục là gì, bây giờ tôi còn không rõ ràng lắm.
Nói tới đây, trên mặt của Trịnh Bác Phương lộ vẻ nghiêm trọng nói:
- Kình Vũ à, tôi tin rằng cậu có thể điều động đến thị xã Đông Giang, nhất định là bởi vì trên Tỉnh đã giao cho cậu một nhiệm vụ đặc biệt. Theo tôi nghĩ, mấu chốt chính của nhiệm vụ này là muốn điều tra rõ loạn cục của Đông Giang, khiến cho Đông Giang trở nên đẹp trời sáng sủa. Nhưng tôi phải nói cho cậu biết, cậu nhất thiết không được hành động thiếu suy nghĩ. Tình hình của Thị xã Đông Giang khác hẳn Huyện Cảnh Lâm thậm chí là thành phố Thương Sơn. Nơi này, sớm đã tạo thành một mạng lưới quan hệ lợi ích vô cùng chặt chẽ và vững chắc rồi, nếu rút dây sẽ động rừng. Mấu chốt nhất chính là kinh tế thị xã Đông Giang hiện tại đang phát triển với tốc độ rất nhanh. Làm sao để có thể động tới thị xã Đông Giang mà không ngăn cản sự phát triển kinh tế thị xã Đông Giang, đó mới là vấn đề khó khăn nhất của cậu.