Sau khi Liễu Kình Vũ nghe được phân tích của Trịnh Bác Phương, sắc mặt có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều. Tuy rằng hắn đã dự đoán được sự gian khổ của hành trình nhiệm vụ tới thị xã Đông Giang, nhưng giờ phút này trong lòng vẫn còn cảm giác nặng trịch đấy.
Tốc độ tăng trưởng kinh tế của Thị xã Đông Giang mấy năm gần đây rất nhanh, Liễu Kình Vũ đối với nhóm lãnh đạo thị ủy của Đông Giang vẫn là tương đối bội phục, dù sao bọn họ có thể khiến kinh tế phát triển đi lên như vậy, nói đúng ra năng lực của bọn họ rất giỏi.
Nhưng vấn đề ở chỗ, số lượng thư phản ánh của công dân thị xã Đông Giang ở thành phố Liêu Nguyên trước sau cũng đứng đầu toàn thành phố đấy. Hơn nữa hàng năm chỉ riêng số lượng thư phản ánh của dân chúng thị xã Đông Giang mà Yến Kinh tiếp nhận cũng ngang với thành phố Thương Sơn và các thành phố cấp Ba khác. Từ điểm này mà nói, Liễu Kình Vũ đối với các lãnh đạo của Đông Giang lại tràn đầy nghi ngờ.
Một lãnh đạo có thể khiến kinh tế phát triển có thể xem là lãnh đạo tốt không? Trên nguyên tắc mà nói là có. Nhưng một lãnh đạo luôn khiến cho dân chúng cảm thấy vô cùng bất mãn, đặc biệt là không công bằng, lợi ích bị xâm hại thì có được xem là lãnh đạo tốt không? Điểm này nhất định phải đặt một dấu chấm hỏi thật to đằng trước.
Trầm tư một chút, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Trịnh Bác Phương hỏi:
- Lão Trịnh à, anh nghĩ tôi nên làm gì tiếp theo? Vừa đi vừa tính à?
Trịnh Bác Phương cười lắc đầu nói:
- Tuy rằng làm như vậy khá chắc chắn, nhưng tôi nghĩ với tính cách của cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Cậu căn bản không thể chịu đựng được dân chúng nằm trong cảnh nước sôi lửa bỏng thời gian quá dài, hơn nữa cậu luôn luôn ghét cái ác, một khi cậu thấy việc bất bình thì rất khó chung sống hòa bình với người ta.
Mà ở Đông Giang này, một tấm lưới lợi ích lớn đan chéo sớm đã hoàn thành, và đã trải qua nhiều lần khảo nghiệm, nếu cứ vừa làm vừa tính, rất có thể sẽ giẫm vào gót chân của hai người tiền nhiệm, hoặc là bị đồng hóa hoặc là bị hãm hại. Chuyện này ngược lại sẽ gây bất lợi cho việc giải quyết vấn đề của Đông Giang.
Tôi cho rằng, dựa vào tính cách và phong cách làm việc của cậu, hành động ở Đông Giang trước tiên phải áp dụng kế rút dây động rừng, tìm kiếm cơ hội để quấy động đối phương. Như thế một khi đối phương bị kinh động, ắt phải nghĩ cách che dấu, sơ hở cũng càng nhiều. Mà lúc này, đó sẽ là thời cơ của cậu. Nó giống như một đống dây đay, thoạt nhìn vô cùng lộn xộn, nhưng thực tế, chỉ cần bắt được một sợi, cẩn thận thăm dò, lúc nào cũng có thể đem sự việc làm theo ý muốn. Hơn nữa tôi nghe nói trước khi đến nhậm chức, cậu đã đi thị sát một đoạn đường cao tốc bị nước lũ cuốn đi. Điều này cho thấy cậu đã tìm được đầu sợi dây này rồi. Nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu không thể ngờ được, ngay buổi tối sau khi cậu đi thị sát, tất cả đoạn đường cao tốc do công ty Thiên Hoành xây dựng mấy cây số đều bị phá hủy rồi.
- Tất cả đều bị phá hủy?
Liễu Kình Vũ nghe Trịnh Bác Phương nói với mình tin tức này lại giật mình kinh hãi.
Hắn đã tận mắt chứng kiến tình hình thực tế của đoạn đường cao tốc kia, ngay cả đoạn nào chưa bị nước cuốn đi đều vỡ nát cả, có thể hình dung được là vô cùng thê thảm. Hắn vốn dự định trước tiên đi xem thực địa một chút, chờ sau khi mình chính thức nhậm chức, coi đây là cơ hội từng bước ở cạy lỗ hổng của Đông Giang ra. Theo Liễu Kình Vũ, đường cao tốc này chính là một căn cứ xác thực. Nhưng hắn không bao giờ ngờ được, đối phương cũng to gan lớn mật, chính hắn đường đường là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật từng thị sát qua mà bọn chúng vẫn dám xóa bỏ chứng cứ. Điều này cho thấy lực lượng của đối phương vô cùng mạnh, đến mức yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc.
- Kình Vũ à, cậu không phải sợ hãi, tôi đến Đông Giang này hơn ba tháng rồi, những chuyện tương tự tôi thấy qua không chỉ một lần, sau này cậu cũng quen thôi. Nhưng tôi khuyên cậu, ở Đông Giang muốn có được thành tích, nhất thiết không được vội vàng, nếu không, cậu sẽ không bao giờ thành công. Bởi cậu càng gấp gáp càng dễ tạo ra sơ hở, mà những người ở Đông Giang này lại rất giỏi bất chấp thủ đoạn để giành được thắng lợi, đánh cho cậu trở tay không kịp.
Trịnh Bác Phương vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, sắc mặt có vẻ càng thêm nghiêm trọng. Xem ra, những người này ở Đông Giang thật đúng là không phải đèn cạn dầu, dù bản thân đã lên kế hoạch kỹ càng, thậm chí còn thiết lập một vài mục tiêu chiến lược, nhưng hiện tại xem ra, mình phải tiến hành chuẩn bị lại thật tốt. Bởi vì theo như kế hoạch trước mình vạch ra, mình vẫn còn có chút khinh địch.
Liễu Kình Vũ mặc dù là người tương đối cao ngạo, nhưng là người rất thấu tình đạt lý, chỉ cần ý kiến của người khác có lý, hắn lập tức khắc phục sai lầm thiếu sót của bản thân, bảo đảm chiến lược chiến thuật của mình cuối cùng vẫn đi đúng hướng.
Sau đó, Liễu Kình Vũ lại cùng Trịnh Bác Phương tâm sự rất nhiều chuyện. Liễu Kình Vũ ở chỗ của Trịnh Bác Phương không chỉ có được nhiều thông tin hữu ích, mà còn nhận được nhiều đề xuất hữu dụng. Những đề nghị này đối với việc hắn nhanh chóng triển khai cục diện ở Đông Giang vô cùng có lợi.
Mà thông qua cuộc trò chuyện với Liễu Kình Vũ, Trịnh Bác Phương cũng thu hoạch khá phong phú. Mấu chốt nhất chính là gã hiểu biết về Liễu Kình Vũ càng ngày càng sâu. Thời gian tiếp xúc với Liễu Kình Vũ càng dài, gã phát hiện mình càng ngày càng bị nhân cách của Liễu Kình Vũ hấp dẫn, đối với Liễu Kình Vũ ngày càng khâm phục.
Hai người tán gẫu đến 11h đêm mới ra về.
9h50’ sáng ngày thứ hai, Liễu Kình Vũ theo thông báo của Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ, đến phòng hội nghị thường vụ Thị ủy trước mười phút, vừa uống trà hút thuốc, vừa lặng lẽ đợi đến giờ họp hội nghị thường vụ Thị ủy.
Đối với Liễu Kình Vũ mà nói, hắn là một người mới, cho nên lần đầu tham dự Hội nghị thường vụ thị ủy của Đông Giang, hắn cũng không muốn lưu lại trong mọi người hình ảnh một người không hiểu chuyện.
Nhưng, điều khiến Liễu Kình Vũ thật không ngờ chính là hắn tuy rằng tới phòng họp sớm trước mười phút, nhưng trong phòng họp lúc này đã có đến sáu, bảy người rồi. Liễu Kình Vũ trong lòng khẽ động, lông mày đã hơi nhíu lại.
Liễu Kình Vũ tin rằng, với sự quen thuộc lẫn nhau của đám người thị xã Đông giang này, dưới tình huống bình thường bọn họ đến sớm chừng năm phút cũng đã tốt vô cùng rồi, căn bản không cần phải đến trước nhiều thời gian như vậy. Ngay sau đó không tới năm phút, các Ủy viên thường vụ thị ủy lần lượt kéo đến, kể cả Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long và Chủ tịch thành phố UBND Đường Thiệu Cương cũng đúng giờ đi đến phòng họp, hơn nữa hai người họ gần như sát 9h55’ là đã tới.
Lúc Tôn Ngọc Long bước vào phòng họp nhìn thấy Liễu Kình Vũ, khẽ cau mày, trên mặt lộ vẻ không hài lòng, tuy rằng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn cảm nhận được.
Liễu Kình Vũ ngay lập tức ý thức được, chính mình hôm nay rất có thể yếu sẽ bị Ngô Hoàn Vũ tính toán.
Theo biểu hiện của mọi người trước mắt, Liễu Kình Vũ đã đoán được bọn Ngô Hoàn Vũ đang cho mình vào bẫy gì. Hẳn là Ngô Hoàn Vũ cố ý thông báo mình 10h đến phòng họp hội nghị thường vụ, mà ông ta thông báo những người khác là 9h55’ phút. Bởi vậy, một khi mình tới hội nghị lúc 10h, chắc chắn mình sẽ bị muộn, mà khi đã tới muộn nhất định sẽ bị Tôn Ngọc Long khiển trách. Cho đến lúc này, mình vừa mới nhậm chức đã bị người đứng đầu khiển trách một trận, sẽ mất hết thể diện, sau này lời nói cũng sẽ không có trọng lượng.
Cho dù mình chiếu theo quy tắc ngầm tới hội nghị sớm năm phút, như vậy khi mình tới, cũng rất có thể hội nghị vừa mới bắt đầu, chính mình vẫn tới trễ. Mặc dù bản thân đến ngay sau khi Tôn Ngọc Long tiến vào, cũng sẽ bị mọi người cho là mình cố ý hoành tráng hơn Tôn Ngọc Long, Tôn Ngọc Long nhờ đó mà nói bóng nói gió khiển trách mình một trận, mình vẫn phải chịu.
Hiểu những thứ này, trong ánh mắt của Liễu Kình Vũ dần trở nên lạnh lùng.
Liễu Kình Vũ tin rằng, Ngô Hoàn Vũ tuyệt đối không dám một mình quyết định làm chuyện này, như vậy sau lưng Ngô Hoàn Vũ chắc chắn có người chống đỡ thậm chí là chỉ đạo, vậy người này là ai cũng có thể miêu tả sinh động rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ thản nhiên đảo qua khuôn mặt của Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long.
Lúc này, ánh mắt của Tôn Ngọc Long cũng nhìn thẳng lại đây, ánh mắt hai người trên không trung liếc nhau một cái. Tôn Ngọc Long hướng về phía Liễu Kình Vũ gật đầu, Liễu Kình Vũ đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên.
Lăn lộn trong quan trường thời gian dài, Liễu Kình Vũ đối với những chuyện trong quan trường đã dần quen thuộc. Hắn hiểu rõ, anh càng muốn ra tay với đối phương thì càng phải cười với đối phương. Chỉ đến thời điểm đối phương bắt đầu lơi lỏng cảnh giác với anh, mới là thời điểm mấu chốt bắt đầu ra đòn.
Tôn Ngọc Long đang dùng vẻ mặt thân thiện lừa dối chính mình, chính mình lẽ nào không nên đối đãi lại Tôn Ngọc Long sao?
Lúc này, Tôn Ngọc Long trầm giọng nói:
- Tốt lắm, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta bắt đầu họp. Hôm nay là lần đầu tiên đồng chí Liễu Kình Vũ tham gia hội nghị thường vụ, trước tiên mọi người cho một tràng vỗ tay chào mừng vị đồng nghiệp mới nhậm chức này.
Tôn Ngọc Long nói xong, lập tức vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay theo.
Sau tiếng vỗ tay, Tôn Ngọc Long lại nói tiếp:
- Các đồng chí, trước hết tôi giới thiệu một chút sơ yếu lý lịch của đồng chí Liễu Kình Vũ cho mọi người biết. Đồng chí Liễu Kình Vũ năm nay vừa mới 24 tuổi, nhưng cũng đã làm cán bộ cấp Cục trưởng rồi. Liễu Kình Vũ không chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng trẻ tuổi nhất ở Đông Giang chúng ta, mà còn là trẻ nhất ở thành phố Liêu Nguyên, ở Tỉnh Bạch Vân chúng ta.
Hơn nữa đồng chí Liễu Kình Vũ là người thật thà, làm việc quyết đoán, năng lực giỏi. Lúc ở thành phố Thương Sơn, Liễu Kình Vũ không chỉ giải quyết quận Tân Hoa và Khu công nghệ cao vô cùng tốt, còn có cống hiến quan trọng trong vụ án của Chủ tịch thành phố Thương Sơn Lý Đức Lâm, Phó bí thư thành ủy Thương Sơn Trâu Hải Bằng và nhiều người khác, công lao rất lớn, góp phần đẩy mạnh công cuộc chống tham nhũng ở tỉnh Bạch Vân chúng ta.
Hiện tại, đồng chí Liễu Kình Vũ được Tỉnh ủy đặc biệt điều tới Thị xã Đông Giang của chúng ta, mục đích rất rõ ràng, hy vọng nhờ tính cách cương trực, hành động quyết đoán của đồng chí Liễu Kình Vũ để dọn sạch thế lực đen tối ở Đông Giang chúng ta. Tôi hy vọng các vị đang ngồi ở đây đều có tinh thần hăng hái, dốc sức phối hợp với nhiệm vụ của đồng chí Liễu Kình Vũ, để không khí chính trị của Đông Giang chúng ta giống như bầu trời xanh thẳm của đại thảo nguyên Mông Cổ, không có chút ô nhiễm.
Tôn Ngọc Long nói xong, phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Nhưng cùng với tiếng vỗ tay đấy, cũng là ánh mắt u ám của các Ủy viên thường vụ khác nhìn về phía Liễu Kình Vũ.
----------oOo----------
ã Đông Giang khác hẳn Huyện Cảnh Lâm thậm chí là thành phố Thương Sơn. Nơi này, sớm đã tạo thành một mạng lưới quan hệ lợi ích vô cùng chặt chẽ và vững chắc rồi, nếu rút dây sẽ động rừng. Mấu chốt nhất chính là kinh tế thị xã Đông Giang hiện tại đang phát triển với tốc độ rất nhanh. Làm sao để có thể động tới thị xã Đông Giang mà không ngăn cản sự phát triển kinh tế thị xã Đông Giang, đó mới là vấn đề khó khăn nhất của cậu.