Tuy nhiên, sau khi phẫn nộ, Lý Vạn Quân lại không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Lý Vạn Quân mặc dù cho rằng Uỷ ban kỷ luật tỉnh Bạch Vân không thể nắm giữ được tư liệu đầy đủ về Tôn Ngọc Long, nhưng không có nghĩa Ủy ban kỷ luật tỉnh Bạch Vân không thể động đến Tôn Ngọc Long. Cho dù không thể trực tiếp khởi tố Tôn Ngọc Long, nhưng nếu muốn tìm một chút chứng cứ để từ đó điều chỉnh chức vụ của Tôn Ngọc Long lại không phải không có khả năng. Hơn nữa, từ thái độ biểu hiện lần này của Hàn Nho Siêu mà nói, ông ta là nhằm vào Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên, nếu không cũng sẽ không ngay trước mặt nhiều Ủy viên Thường vụ thị ủy Thị xã Đông Giang trực tiếp nói ra những lời đó tại nơi đó.
Rất rõ ràng, Hàn Nho Siêu tại nơi đó nói ra những lời nói như thế là sử dụng đúng phương thức mà Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên mang Liễu Kình Vũ đi. Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên có thể dùng thư tố cáo hai tay mang Liễu Kình Vũ đi, vậy tại sao Ủy ban kỷ luật tỉnh lại không thề dùng cách này để mang Tôn Ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ đi.
Lý Vạn Quân tâm mặc dù tức giận, nhưng tư duy lại cực kỳ rõ ràng. Cho đến bây giờ, ông ta cuối cùng cũng bắt đầu tin vào tin đồn, chính là quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và Hàn Nho Siêu vô cùng thân thiết, bằng không mà nói, Hàn Nho Siêu đường đường là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, sao có thể rầm rầm rộ rộ mang người tới Thị xã Đông Giang.
Hàn Nho Siêu này rõ ràng là đang gia tăng áp lực cho mình, nếu thành phố Liêu Nguyên bên này không thả Liễu Kình Vũ ra, vậy thì e rằng Hàn Nho Siêu bên kia sẽ không thả Tôn ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ ra.
Giải quyết như thế nào bây giờ, lẽ nào kế hoạch nhằm vào Liễu Kình Vũ cứ như thế mà bỏ dở giữa chừng sao? Nếu thật là như vậy, e rằng sẽ không thể một cước đá văng Liễu Kình Vũ ra khỏi Thị xã Đông Giang được. Đến bây giờ để Liễu kình Vũ đi qua đi lại như vậy, chỉ sợ ở Thị xã Đông Giang sẽ làm ra các loại thủ đoạn, đến lúc đó e rằng bản thân sẽ càng khó làm xong việc.
Tôn Ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ có thể kiên trì được bao lâu chứ.
Trong khoảng thời gian ngắn, các loại kế sách trong đầu Lý Vạn Quân được nghĩ ra, loại bỏ, cân nhắc.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, ông ta cuối cùng cũng quyết định mạo hiểm một lần. Tạm thời không suy nghĩ đến vấn đề của hai người Tôn Ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ nữa, phải nghĩ biện pháp giải quyết Liễu Kình Vũ trước. Ông ta sở dĩ đưa ra quyết định như thế là bởi vì ông ta tuyệt đối tự tin đối với đám người Tôn Ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ. Ông ta tin rằng hai người này không thể có bất kỳ thỏa hiệp nào, nói ra bất kỳ vấn đề gì với Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Căn cứ vào điều này, Lý Vạn Quân lập tức gọi điện cho Quách Thiên Minh, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên:
- Lão Quách, việc của Liễu Kình Vũ tiến triển thế nào rồi?
Quách Thiên Minh cười khổ nói:
- Bí thư Lý, Liễu Kình Vũ đối với những nghi ngờ và câu hỏi của chúng tôi luôn duy trì trầm mặc, không nói câu nào, thật đúng là có chút khó giải quyết.
Lý Vạn Quân nhướn mày:
- Hắn ta buổi tối đi ngủ chưa?
Quách Thiên Minh nói:
- Ngủ rồi, hiện tại tư liệu chúng ta nắm được rất ít, thêm vào đó, Liễu Kình Vũ tương đối hiểu rõ các loại quy trình của Ủy ban kỷ luật, vì vậy không dám dùng bất kỳ thủ đoạn nào với Liễu Kình Vũ.
Trong giọng của Lý Vạn Quân có chút mất hứng:
- Lão Quách, trước mắt Ủy ban kỷ luật tỉnh bên này đã đến Thị xã Đông Giang, tạm thời đem Tôn Ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ hẹn đến chỗ bọn họ để nói chuyện rồi. Các ông bên đó phải đẩy nhanh tiến độ, bằng không mà nói, áp lực của thành phố Liêu Nguyên chúng ta sẽ vô cùng lớn.
Nghe thấy Lý Vạn Quân nói như vậy, Quách Thiên Minh liền biết ý tứ của Lý Vạn Quân, gật gật đầu nói:
- Được rồi, Bí thư Lý, chúng tôi bên này sẽ đẩy nhanh tiến độ.
Sau khi cúp điện thoại, Quách Thiên Minh lập tức gọi điện cho Mạnh Khánh Nghĩa - Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên:
- Lão Mạnh à, vừa rồi Bí thư Lý gọi điện thoại đến, nói về vấn đề của Liễu Kình Vũ, áp lực của Thành ủy rất lớn, yêu cầu chúng ta phải nhanh chóng kết án.
Mạnh Khánh Nghĩa vừa nghe thấy vậy, lập tức hiểu:
- Được, Chủ nhiệm Quách, tôi biết phải làm như thế nào rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Khánh Nghĩa lập tức lại lần nữa trở lại trong phòng thẩm vấn của Ủy ban kỷ luật thành phố đặt tại nhà khách Thiên An.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đang ngồi trên ghế của phòng thẩm vấn nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh hắn, hai cán bộ làm việc ở Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên đang tiến hành đàm thoại với Liễu Kình Vũ. Hai người này không ngừng giải thích cho Liễu Kình Vũ về chính sách của Ủy ban kỷ luật là thành thật sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt, yêu cầu Liễu Kình Vũ nhận rõ tình hình, kịp thời sớm nói ra vấn đề.
Song, đối với lời nói của hai người kia, Liễu Kình Vũ làm lơ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ. Âm thanh của hai người kia dường như là khúc hát ru với Liễu Kình Vũ. Hai người tuy rằng trong lòng vô cùng tức giận, song lại không có biện pháp gì với Liễu Kình Vũ. Bởi vì bọn họ hiểu rõ, cấp bậc của Liễu Kinh Vũ cao hơn bọn họ, hơn nữa bên phía Ủy ban kỉ luật thành phố không nắm được bất kì tư liệu chứng cứ nào đủ để bắt Liễu Kình Vũ. Ngoài ra những “ tài liệu tố cáo” có được đó cũng đều là lập lờ nước trôi, hàm hồ suy đoán.
Vừa lúc đó, Mạnh Khánh Nghĩa đi đến, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Kình Vũ đang ngủ say một cái, đột nhiên hung hăng đập bàn một cái, tức giận nói:
- Liễu Kình Vũ, mau tỉnh dậy, đây là nơi nào, ai cho phép anh ngủ?
Mạnh Khánh Nghĩa cho rằng âm thanh đập bàn to như vậy có thể đánh thức được Liễu Kình Vũ, Nhưng mà, y không nghĩ đến đó là, tay y đã đập đến có chút đau, nhưng tiếng ngáy của Liễu kình Vũ vẫn như cũ, hơn nữa dường như trong lúc ngủ còn hơi hơi nhíu mày, vốn là hướng đến bọn họ bên này vặn vẹo.
Nhìn thấy tình huống này, Mạnh Khánh Nghĩa nổi trận lôi đình. Mặc dù y trong điện thoại cam đoan với Quách Thiên Minh nói mình đã biết rồi, nhưng trên thực tế, trong lòng y lại tương đối lo lắng. Bởi vì y biết, bản thân tìm Liễu Kình Vũ hẹn gặp nói chuyện là đã có chút vi phạm những trình tự liên quan của Ủy ban kỷ luật. Hơn nữa, phía Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên cũng không có tư cách tiến hành thẩm vấn Liễu kình Vũ. Ngoài ra, hiện tại Ủy ban kỷ luật tỉnh bên đó xuất chiêu rồi, rõ ràng muốn ra tay với Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên, nếu phía Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên không nhanh chóng giải quyết Liễu Kình Vũ, một khi Ủy ban kỷ luật tỉnh bên đó hành động, phía Ủy ban thành phố Liêu Nguyên sẽ ở vào thế bị động.
Vì vậy, sau khi cùng với Quách Thiên Minh liên lạc, y lập tức chạy về phòng thẩm vấn, quyết định đích thân ngồi thẩm vấn Liễu kình Vũ, mau chóng giải quyết Liễu Kình Vũ.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ vậy mà như thế không phối hợp, y như thế nào lại không giận, lập tức nói với nhân viên Ủy ban kỷ luật bên cạnh:
- Lão Nghiêm, lập tức mang chậu nước lạnh đến đây, đánh thức Liễu Kình Vũ dậy. Chúng ta ở nơi này không phải là nhà khách, mà là phòng làm việc tạm thời của Ủy ban kỷ luật.
Lão Nghiêm không nói hai lời, lập tức đi vào trong phòng vệ sinh, từ trong đó bưng ra một chậu nước, hất vào mặt Liễu Kình Vũ, trực tiếp đem Liễu Kình Vũ từ trong giấc mộng tỉnh dậy.
Kỳ thật Liễu Kình Vũ căn bản không ngủ, vẫn luôn giả bộ ngủ. Đối với những lời nói của Mạnh Khánh Nghĩa và lão Nghiêm đều nghe được rất rõ, song hắn vẫn luôn án binh bất động, hắn có sự tính toán của mình.
Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, Liễu Kình Vũ lau những giọt nước trên mặt một cái, có một chút không giải thích được nói:
- Ồ, trời mưa đấy ư, tại sao trên người tôi lại ướt như vậy?
Lão Nghiêm cầm chậu nước trong tay quơ quơ nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu nhìn rõ xem đây là nơi nào, ai cho phép cậu ngủ?
Sắc mặt Liễu Kình Vũ trầm xuống:
- Chủ nhiệm Nghiêm, theo trình tự làm việc của Ủy ban kỷ luật, đối vói cán bộ nhà nước chưa bị khởi tố, không được sử dụng loại biện pháp quá đáng này. Ông thân là nhân viên công vụ của Ủy ban kỷ luật nhà nước, điều này rõ ràng là hiểu luật mà còn phạm luật, tôi giữ lại để phản ánh với các cơ quan quản lý cấp trên là ông thực thi pháp luật thô bạo.
Lão Nghiêm sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ do dự, còn mang theo một tia sợ hãi.
Ông ta có lẽ sớm đã nghe nói qua, Liễu Kình Vũ ở trong Ủy ban kỷ luật tỉnh là có mạng lưới quan hệ, bằng không mà nói, các huyện thị của thành phố Liêu Nguyên cũng không có khả năng bị đánh bại bởi một Thị xã Đông Giang bé nhỏ trong vấn đề thí điểm cơ chế khảo hạch mới của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Đây cũng là nguyên nhân ông ta không chọn một vài thủ đoạn vượt quá mức bình thường với Liễu Kình Vũ. Đối với ngành của Ủy ban kỷ luật bọn họ mà nói, nếu thật sự muốn thu phục một người, thì vẫn còn có rất nhiều thủ đoạn.
Lúc này, Mạnh Khánh Nghĩa nhìn đến ánh mắt của lão Nghiêm không bình thường, lập tức trầm giọng nói:
- Nghiêm Lực Cường, ông còn lo lắng cái gì, Liễu Kình Vũ hiện tại đang bị tình nghi vi phạm chức vụ nghiêm trọng, chúng ta chỉ cần nghiêm khắc làm việc theo các quy định liên quan của Ủy ban kỷ luật, còn sợ báo thù gì? Ông đừng quên, ông là một cán bộ làm việc ở Ủy ban kỷ luật, để phần tử tội phạm khai báo rõ những tội của họ là trách nhiệm của chúng ta.
Nghiêm Lực Cường lập tức tỉnh ngộ, bởi vì ông ta biết rõ rằng, hiện tại Mạnh Khánh Nghĩa đích thân đôn đốc, nếu mình không bắt Liễu Kình Vũ khai báo rõ, vậy thì mình sẽ có khả năng mất đi sự tín nhiệm của Mạnh Khánh Nghĩa với mình.
Vì vậy sắc mặt của ông ta lập tức có một chút hung dữ, trong tay cầm chậu, lạnh giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu tốt nhất nên nhanh chóng khai báo rõ tội của mình, bằng không mà nói, chúng tôi cần phải dùng một chút thủ đoạn. Cậu hãy nghĩ kỹ đi, cậu cũng là người trong hệ thống Ủy ban kỷ luật, nên biết được thủ đoạn của chúng tôi.
Liễu Kình Vũ hai tay vừa vuốt mặt vừa nói :
- Xin lỗi Chủ nhiệm Nghiêm, tôi vẫn thật sự không biết ông đang nói những cái gì. Tôi là người trong hệ thống Ủy ban kỷ luật là thật, nhưng những cán bộ làm việc ở Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang chúng tôi từ trước đến nay đều chân chính nghiêm khắc dựa theo những quy định liên quan của Ủy ban kỷ luật mà thẩm vấn, các biện pháp của chúng tôi đều là dựa theo các quy định của nhà nước mà làm. Hơn nữa chúng tôi mỗi lần thẩm tra đều có hệ thống camera giám sát để tiến hành thực hiện việc giám sát. Có điều tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, các ông ở đây tại sao không có hệ thống camera giám sát?
Mạnh Khánh Nghĩa lạnh lùng nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu đã biết chúng tôi nơi này không có hệ thống camera giám sát thì nên biết, chúng tôi có thể áp dụng một vài biện pháp vượt qua quy định thông thường với cậu. Chúng tôi không muốn làm như vậy, nhưng mà, tôi hy vọng cậu tốt nhất đừng nên ép chúng tôi.
Liễu Kình Vũ cười một tiếng:
- Biện pháp vượt qua quy định thông thường? Biện pháp gì? Phó chủ nhiệm Mạnh, những lời nói này thật là không nên từ miệng ông nói ra. Những lời nói này quả thực là nhược điểm, ông không sợ tôi đem những lời nói này tố cáo lên cấp trên sao?
- Tố cáo?
Nghe đến đây, Mạnh Khánh Nghĩa khinh thường cười:
- Liễu Kình Vũ, cậu sau này có cơ hội gặp lãnh đạo cấp trên hay không vẫn còn chưa biết. Cứ cho là cậu gặp được rồi thì như thế nào, tất cả những biện pháp chúng tôi làm đều là vô cùng văn minh.
Nói đến đây, Mạnh Khánh Nghĩa đứng dậy đi ra ngoài, trước khi rời đi còn nói với Nghiêm Lực Cường:
- Lão Nghiêm, bốn loại biện pháp ông tùy ý dùng, nhất định phải trước buổi sáng sớm ngày mai thẩm vấn ra kết quả.
Trong đầu Nghiêm Lực Cường chợt run lên, bốn loại biện pháp Mạnh Khánh Nghĩa nói ra này ông ta đều biết. Loại thứ nhất là không cho ngủ, loại thứ hai là không cho ăn, loại thứ ba là dùng thuốc, loại thứ tư là ngâm nước. Đây là những biện pháp thẩm vấn mới trong hai năm gần đây của Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên nghĩ ra, nhưng người trong nội bộ bọn họ lại vô cùng rõ ràng. Chính là cho dù người làm bằng sắt, dưới bốn loại biên pháp cũng phải đem mười tám đời tổ tông ra khai báo rõ ràng.
quả thật rất thông minh. Kim Văn, lập tức thông báo ngay với Hàn Nho Siêu, hiện giờ đã đến lúc để ông ta hoạt động cho giãn gân cốt, đã lâu rồi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không có xuống cơ sở thăm dò tình hình rồi.
Vu Kim Văn lập tức gọi điện thoại cho Hàn Nho Siêu. Sau khi Hàn Nho Siêu nhận được điện thoại, lập tức dẫn theo ba vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân, ba vị Phó chủ nhiệm ba phòng giám sát, tám người một hàng trùng trùng điệp điệp hướng về thị xã Đông Giang.