Liễu Kình Vũ sau khi nghe thấy những lời nói của Mạnh Khánh Nghĩa, sắc mặt liền trầm xuống.
Tuy rằng hắn cụ thể không biết bốn loại biện pháp ấy là gì, nhưng ý tứ của những lời nói xa nói gần này lại vô cùng rõ ràng. Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Phó chủ nhiệm Mạnh, tôi một lần nữa nghiêm khắc cảnh cáo ông, Liễu Kình Vũ tôi là Ủy viên thường vụ Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, trước khi các ông vẫn chưa nắm giữ được đầy đủ tài liệu khởi tố tôi thì không được phép tiến hành thẩm vấn chính thức với tôi, càng không thể tùy tiện giở bất kỳ thủ đoạn gì trên người tôi.
Mạnh Khánh Nghĩa ha ha cười lạnh một hồi:
- Không thể? Ai nói không thể? Đây là địa bàn của tôi, địa bàn của tôi thì tôi làm chủ, Liễu Kình Vũ, nếu cậu nghĩ muốn được thoải mái một chút, tốt nhất sớm một chút khai ra việc của cậu. Hiện tại ba phần giấy trắng là “ tôi thú tội”, “tư tưởng của tôi biết được”, “ tôi qua lại với những nhân viên kinh doanh bất chính ” đều đã đưa cho cậu đặt ở trên bàn, chỉ cần cậu làm theo yêu cầu của chúng tôi, viết xong ba thư nhận tội này, thừa nhận bản thân phạm tội, như vậy sẽ rất nhanh, có thể không cần chịu đựng bất kỳ thống khổ nào nữa. Nếu cậu không viết, vậy bốn loại biện pháp cậu sẽ được luân phiên thử một lần.
Liễu Kình Vũ khinh thường cười:
- Phó chủ nhiệm Mạnh, Liễu Kình Vũ tôi làm việc chính trực, đứng đắn, có tội gì mà phải khai nhận? Ngược lại các ông làm như vậy là đã nghi dính líu đến vi phạm pháp luật nghiêm trọng, phải bị pháp luật trừng trị, hậu quả rất nghiêm trọng, tôi đề nghị các ông tốt nhất là nên suy nghĩ kĩ càng.
- Suy nghĩ kỹ càng? Chúng tôi đã suy nghĩ vô cùng kỹ càng, không giải quyết cậu, chúng tôi ai cũng sẽ không có một ngày bình yên. Nghiêm Lực Cường, bắt đầu đi.
Nói xong, Mạnh Khánh Nghĩa xoay người đi ra ngoài.
Mạnh Khánh Nghĩa vừa đi, Nghiêm Lực Cường liền đứng dậy, gọi điện thoại gọi tới một vài thuộc hạ thân thể cường tráng. Sau khi những người này đi vào, trực tiếp túm lấy các bộ phận khác nhau trên cơ thể của Liễu Kình Vũ, khiến cho Liễu Kình Vũ không thể động đậy được, tiếp theo tìm đến một cái ghế dài đặt trước người Liễu Kình Vũ, sau đó đưa đến một cái chậu rửa mặt đầy nước đặt trước người Liễu Kình Vũ, Nghiêm Lực Cường vẻ mặt dữ tợn nói:
- Liễu Kình Vũ, tôi vốn dĩ muốn cậu từ từ chịu đựng, không để cho cậu ăn, không để cho cậu ngủ, nhưng nghĩ đến sau khi cậu vừa mới ăn no uống đủ mới chưa tới hai tiếng, tôi tin rằng những thủ đoạn này không có tác dụng với cậu, để tiết kiệm thời gian, tôi chỉ có thể trực tiếp bắt đầu từ thủ đoạn phía sau. Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu rốt cuộc có khai ra việc của cậu không?
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
- Bản thân tôi vô tội, thú nhận cái gì? Nghiêm Lực Cường, tôi một lần nữa nhắc lại với các ông, tốt nhất đừng dùng những thủ đoạn phi pháp, bằng không mà nói, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ vậy mà không có chút nào chiều hướng thỏa hiệp, Nghiêm Lực Cường vung tay lên:
- Động thủ.
Sau khi nói xong, Nghiêm Lực Cường khinh thường nói:
- Hậu quả, hậu quả chó gì, ở thành phố Liêu Nguyên, có Bí thư Lý ở đây, ngày này là không thể xảy ra.
Vài gã thanh niên thân thể khỏe mạnh lập tức bóp cánh tay, ấn đầu, trực tiếp đem đầu của Liễu Kình Vũ ấn vào trong chậu rửa mặt. Nước lạnh lập tức ngập cả mũi và mặt của Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ tạm thời rơi vào trạng thái hít thở không thông.
Nghiêm Lực Cường ngồi ở trên ghế, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tính giờ, vừa hút thuốc, vừa nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Liễu Kình Vũ à, nghe nói cậu có chút võ công, cũng không biết cậu có thể nín thở được bao lâu trong nước.
Liễu Kình Vũ cứ lẳng lặng như vậy đem mặt cắm vào trong chậu nước, không nhúc nhích, cũng không có bất kỳ giãy dụa.
Kỳ thật, lấy năng lực của Liễu Kình Vũ, đừng nói chỉ mấy tên như này, cho dù nhiều hơn vài tên nữa, nếu Liễu Kình Vũ không muốn bị bọn chúng khống chế thì bọn chúng cũng căn bản không thể đè lên được Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ sở dĩ lựa chọn như vậy, mục đích vô cùng rõ ràng, đó chính là muốn xem xem, những người này rốt cuộc muốn thu phục mình như thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy những người này bưng chậu rửa mặt và nước đến, Liễu Kình Vũ mỉm cười.
Thời gian đến khoảng 30 giây, Nghiêm Lực Cường lập tức nói:
- Được rồi, nhấc cậu ta lên cho tôi.
Nghiêm Lực Cường tuy rằng nghĩ muốn thu phục Liễu Kình Vũ, nhưng cũng sợ hãi xảy ra án mạng, dù sao Liễu Kình Vũ cũng đường đường là cán bộ cấp Cục trưởng, hơn nữa còn có người phía sau, nếu quả thật làm hắn chết, hậu quả đúng là không phải bản thân có thể gánh vác được.
Đầu Liễu Kình Vũ vừa mới nâng lên khỏi mặt nước, Nghiêm Lực Cường liền lớn tiếng hỏi:
- Liễu Kình Vũ, cậu rốt cuộc là có nhận tội hay không?
Ngay tại lúc đó, Liễu Kình Vũ hướng về phía Nghiêm Lực Cường há miệng ra, lập tức một dòng nước phun thẳng vào Nghiêm Lực Cường. Nghiêm Lực Cường nhất thời không để ý, ngay tức khắc bị dòng thủy tiễn này vừa vặn phun trúng, lúc này Liễu Kình Vũ cũng nói:
- Nhận tội, nhận cái đầu ông. Tôi đây không trộm không cướp không tham ô hối lộ, tôi nhận cái gì? Nghiêm Lực Cường, tôi lại nhắc ông một lần nữa, tốt nhất lập tức dừng ngay hành vi này, tôi có thể chuyện cũ bỏ qua, bằng không mà nói, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
- Nghiêm trọng, nghiêm trọng cái rắm, để cho tao làm.
Nghiêm Lực Cường vung tay lên, mặt của Liễu Kình Vũ lập tức lại một lần nữa bị ấn vào trong nước.
Lần này, Nghiêm Lực Cường cũng nảy sinh ác độc: “Con bà nó, Liễu kình Vũ, thằng nhãi mày như vậy rồi còn kiêu ngạo với tao. Một phút, tao lần này dìm mày một phút, xem mày còn có thể kiêu ngạo không.
Độc ác, Nghiêm Lực Cường quả thật là độc ác. Người bình thường nếu như có thể nín thở ba, bốn mươi giây đã là khá lợi hại rồi, tận một phút, chỉ có vận động viên vô cùng tài năng mới có thể đạt được.
Nghiêm Lực Cường bị Liễu Kình Vũ chọc tức, lúc này, trong đầu y nóng lên, đã không quan tâm đến sự sống chết của Liễu Kình Vũ rồi.
Một phút sau, một lần nữa đầu của Liễu Kình Vũ được lôi từ trong nước lên, đám người xung quanh lại hết sức hoảng sợ phát hiện, đầu của Liễu Kình vũ đột nhiên rũ xuống, không nhúc nhích, hai cánh tay cũng hoàn toàn rũ xuống. Lần này, đám người xung quanh bị dọa sợ rồi.
Nghiêm Lực Cường cũng sợ hãi, y cho rằng Liễu Kình Vũ chết rồi. Lúc này, y bắt đầu có chút hối hận, tuy nhiên để đạt được mục đích, y vẫn từ từ đi đến trước Liễu Kình Vũ, đem ngón tay đặt lên chóp mũi Liễu Kình Vũ cảm nhận một chút hơi thở của hắn, song phát hiện ra Liễu kình Vũ đã không có hô hấp nữa.
Lần này Nghiêm Lực Cường cũng thật sự sợ hãi, y sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau hai bước, trên mặt tràn đầy hoảng hốt. Lúc này, một tên cán bộ nói:
- Chủ nhiệm Nghiêm, ông xem xem tim của Liễu Kình Vũ còn đập không.
Nghiêm Lực Cường cũng luống cuống, lập tức tới gần Liễu Kình Vũ, muốn thử một chút xem Liễu Kình Vũ rốt cuộc còn nhịp tim không.
Vừa lúc đó, Liễu Kình Vũ đầu đột nhiên ngẩng lên, lúc Nghiêm Lực Cường vừa mới đến gần, vừa mới đem mặt cúi sát xuống, Liễu Kình Vũ lại một lần nữa mở miệng, phun ra một dòng thủy tiễn, một lần nữa phun thẳng vào mặt Nghiêm Lực Cường.
Nghiêm Lực Cường đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức giận dữ, y biết rằng, lần này mình lại bị Liễu Kình Vũ đùa bỡn.
Lúc này, Nghiêm Lực Cường hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ rồi, quát lớn:
- Dìm, tiếp tục dìm cho tao, trực tiếp dìm chết đi.
Lần này, bị dìm suốt hai phút. Đợi hai phút sau, Liễu Kình Vũ lại lần nữa bị kéo lên, đám người Nghiêm Lực Cường phát hiện Liễu Kình Vũ lần này cùng lần trước giống nhau, đầu rũ cụp xuống, hai cánh tay vô lực buông xuống.
Chỉ có điều lần này Nghiêm lực Cường không có lập tức đi đến kiểm tra xem Liễu Kình Vũ còn thở hay không, bởi vì y bị Liễu Kình Vũ liên tiếp hai lần phun nước vào mặt khiến cho buồn bực rồi.
Sau khi đợi suốt ba, bốn phút, Nghiêm Lực Cường lúc này mới tới gần Liễu Kình Vũ, lấy tay sờ sờ mũi Liễu Kình Vũ, phát hiện đã không có hô hấp. Khi y đem lỗ tai tới gần tim của Liễu Kình Vũ cẩn thận lắng nghe, song phát hiện vậy mà không nghe thấy một chút tim đập, lần này, Nghiêm Lực Cường cũng thực sự sợ hãi.
Y biết rằng, lần này, Liễu Kình Vũ hoàn toàn chết rồi. Nghiêm Lực Cường lo lắng, sợ hãi, những người khác trong hiện trường cũng đều trợn tròn mắt, hoang mang.
Lúc này, một cán bộ làm việc nói:
- Chủ nhiệm Nghiêm, chúng ta vẫn là nhanh chóng báo sự việc này cho cho Phó chủ nhiệm Mạnh.
Nghiêm Lực Cường dùng sức gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Mạnh Khánh Nghĩa:
- Mạnh…Phó chủ nhiệm Mạnh, việc lớn không hay rồi.
Mạnh Khánh Nghĩa cau mày nói:
- Việc lớn gì không hay? Nghiêm Lực Cường, cậu hôm nay nói chuyện như thế nào lại nói lắp vậy?
Hai chân của Nghiêm Lực Cường không ngừng run lên, giọng nói lúc này đều run rẩy lên:
- Mạnh ….Phó chủ nhiệm Mạnh, Liễu Kình Vũ... Liễu Kình Vũ bị chúng tôi dìm chết rồi.
- Cái gì, dìm chết rồi? Nghiêm Lực Cường, các người làm việc như thế nào vậy, tại sao lại để hắn chết đuối?
Mạnh Khánh Nghĩa cũng sợ hãi rồi. Dù sao Liễu Kình Vũ đường đường là cán bộ cấp Cục trưởng, nếu quả thật bị chết trong tay bọn họ, vậy phiền phức của bọn họ không phải là ít rồi.
Nghiêm Lực Cường run giọng nói:
- Mạnh….Phó chủ nhiệm Mạnh, thời gian chúng tôi dìm đầu hắn ta xuống nước có khả năng là hơi lâu một chút.
- Các người dìm hắn trong bao lâu?
Mạnh Khánh Nghĩa hỏi.
Nghiêm Lực Cường nói:
- Có hơn một phút đồng hồ.
Mạnh Khánh Nghĩa nói:
- Một phút đồng hồ? Một phút đồng hồ hẳn là không đến mức bị chết, rốt cuộc là bao nhiêu phút?
Nghiêm Lực Cường nói:
- Một phút năm mươi giây.
Mạnh Khánh Nghĩa lập tức mắng:
- Mẹ nó, là hai phút đấy. Đầu cậu bị ngập nước rồi à, mang đầu dìm vào trong chậu nước hai phút, cậu hỏi lại bản thân cậu xem có làm được không? Thời gian lúc trước các cậu dìm lâu nhất mới được bao nhiêu lâu? Có vượt qua chín mươi giây không? Không có đâu. Cậu làm việc như vậy chính là không động não rồi, cậu nói đi, hiện tại chúng ta nói với bên ngoài như thế nào.
Lúc này, đầu óc của Nghiêm Lực Cường nhanh chóng suy nghĩ, để trốn tránh trách nhiệm, y đã trong thời gian ngắn nhất khắc phục nội tâm sợ hãi, đột nhiên hai mắt tỏa sáng nói:
- Phó chủ nhiệm Mạnh, ngài xem chúng ta có thể nói Liễu Kình Vũ uống nước bị chết hay không?
Lý do này mà cậu cũng nghĩ ra, cậu cho rằng tất cả mọi người đều là đồ ngốc sao?
Mạnh Khánh Nghĩa lúc đầu thì mắng, song sau khi mắng xong, Mạnh Khánh Nghĩa lại lẩm bẩm nói:
- Ừ, mặc dù lý do này có hơi gượng ép một chút, nhưng cũng không phải là không thể dùng. Trước đây lúc xảy ra vấn đề loại này, những người đó đều có thể dùng những lý do như bịt mắt bắt dê, uống nước bị chết, dùng sợi mỳ thắt cổ tự tử, dùng đậu phụ đâm chết người, tại sao chúng ta không thể dùng việc uống nước để chống đỡ.
Sau khi nói xong, Mạnh Khánh Nghĩa lập tức nói:
- Nghiêm Lực Cường, chuyện này quyết định như vậy đi. Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu chối bỏ trách nhiệm, nhưng trách nhiệm lại không có bất kỳ liên quan gì đến tôi, đã nghe rõ chưa?
Nghiêm Lực Cường vội vàng nói:
- Rõ rồi, rõ rồi. Phó chủ nhiệm Mạnh, ngài yên tâm đi, sự việc này đảm bảo cùng ngài một chút quan hệ cũng không có.
Vừa lúc đó, Lý Vạn Quân - Bí thư Thành ủy thành phố Liêu Nguyên đang phê duyệt tài liệu.
Điện thoại di động của ông ta đột nhiên vang lên, cầm lấy di động vừa nhìn thấy số điện thoại, lập tức tiếp:
- Bí thư Tăng, chào ngài! Tôi là Lý Vạn Quân.
Tăng Hồng Đào trực tiếp lạnh lùng nói:
- Lý Vạn Quân, Liễu Kình Vũ ở đâu, tôi có chuyện muốn gặp cậu ta.
Chính là cho dù người làm bằng sắt, dưới bốn loại biên pháp cũng phải đem mười tám đời tổ tông ra khai báo rõ ràng.
quả thật rất thông minh. Kim Văn, lập tức thông báo ngay với Hàn Nho Siêu, hiện giờ đã đến lúc để ông ta hoạt động cho giãn gân cốt, đã lâu rồi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không có xuống cơ sở thăm dò tình hình rồi.
Vu Kim Văn lập tức gọi điện thoại cho Hàn Nho Siêu. Sau khi Hàn Nho Siêu nhận được điện thoại, lập tức dẫn theo ba vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân, ba vị Phó chủ nhiệm ba phòng giám sát, tám người một hàng trùng trùng điệp điệp hướng về thị xã Đông Giang.