Lý Vạn Quân sửng sốt, ông ta thật không ngờ, Tăng Hồng Đào nói chuyện lại trực tiếp như vậy, giọng điệu hung hăng như vậy. Ông ta lập tức nói:
– Bí thư Tăng, Liễu Kình Vũ cụ thể ở đâu tôi cũng không rõ.
Giọng điệu của Tăng Hồng Đào bỗng nhiên thoáng cái trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, trong giọng nói dường như không có tức giận:
– Không biết rõ? Đồng chí Lý Vạn Quân, đồng chí khẳng định là đồng chí không biết sao?
Tăng Hồng Đào nói xong, Lý Vạn Quân đột nhiên cảm giác được phía sau lưng đột nhiên rét lạnh.
Đối với tính cách của vị Bí thư Tỉnh Ủy Tăng Hồng Đào này ông ta quả thực là hiểu rất rõ, biết Bí thư Tăng không dễ tức giận, nhưng một khi tức giận, thì chắc chắn sẽ sấm vang chớp giật, hành động dứt khoát, tuyệt đối không lưu tình.
Hiện tại Tăng Hồng Đào đột nhiên hỏi tới Liễu Kình Vũ, điều này nói rõ vấn đề gì, điều này nói rõ Tăng Hồng Đào hẳn là nghe được một vài tin tức, hơn nữa tin tức này khẳng định có giấu diếm cũng không được.
Cho nên, Lý Vạn Quân lúc này thực sự có chút đau đầu. Bởi vì lúc trước ông ta vừa mới nói mình không biết, nếu bây giờ lại nói biết thì mặt mũi để đi đâu, vì vậy, ông ta lập tức nói:
– Bí thư Tăng, tôi khẳng định là không biết Liễu Kình Vũ rốt cuộc ở nơi nào, song tôi có thể lập tức tìm hiểu một chút, sau đó…
Còn không đợi Lý Vạn Quân nói xong, Tăng Hồng Đào bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút tút, sắc mặt Lý Vạn Quân liền trầm xuống. Ông ta biết, chỉ e là sự tình có chút phiền phức rồi. Hiển nhiên là Tăng Hồng Đào đã mất kiên nhẫn với câu trả lời của mình.
Để mau chóng nắm quyền chủ động trong việc này, Lý Vạn Quân lập tức gọi điện thoại cho Quách Thiên Minh – Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố:
– Lão Quách, Liễu Kình Vũ hiện nay đang ở đâu? Đã khai ra vấn đề chưa? Lập tức làm rõ rồi báo cáo lại cho tôi, việc này e rằng có biến.
Quách Thiên Minh vừa nghe thấy thế vội vàng nói:
– Được ạ, Bí thư Lý, tôi lập tức đi tìm hiểu.
Quách Thiên Minh lập tức gọi một cuộc điện thoại đến máy của Mạnh Khánh Nghĩa:
– Mạnh Khánh Nghĩa, tình hình Liễu Kình Vũ bên đó như thế nào rồi? Hắn ta đã khai ra gì chưa?
Mạnh Khánh Nghĩa giờ phút này đã chạy tới bên trong gian phòng của nhà khách, Liễu Kình Vũ vẫn như vậy lẳng lặng nằm trên sàn nhà, không nhúc nhích. Y đang gấp đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, suy nghĩ xem việc này rốt cuộc nên báo cáo như thế nào với Quách Thiên Minh.
Nhìn thấy điện thoại của Quách Thiên Minh gọi đến, y chỉ có thể kiên trì nói:
– Bí thư Quách, tôi vừa mới nhận được điện thoại của Nghiêm Lực Cường gọi đến, nói Liễu Kình Vũ trong lúc tiếp nhận thẩm vấn, do uống nước quá nhiều dẫn đến chết. Tôi đã đến hiện trường, hiện tại đang triển khai điều tra việc này.
Quách Thiên Minh vừa nghe thấy thế, ngay lúc ấy liền nhức đầu:
– Cái gì Liễu Kình vũ chết rồi? Mạnh Khánh Nghĩa, các ông rốt cuộc là làm cái gì vậy, ai bảo ông làm hắn ta chết? Ông có biết hay không, Liễu Kình Vũ người này rốt cuộc quan trọng như thế nào, làm hắn ta chết, ông chán sống rồi à?
Mạnh Khánh Nghĩa nghe thấy Quách Thiên Minh nói như vậy, vội vàng nói:
– Bí thư Quách, ngài không phải hạ lệnh nói phải nhanh chóng khiến Liễu Kình Vũ khai ra vấn đề sao, cho nên người dưới mới dùng chút thủ đoạn, không ngờ Liễu Kình Vũ không chịu được giày vò như vậy, hai ba lần liền chết rồi.
Thấy Quách Thiên Minh tức giận, y cũng có chút sợ hãi. Điều y lo lắng nhất chính là Quách Thiên Minh trực tiếp đẩy trách nhiệm cho mình, từ đó bảo toàn cho bản thân, vì vậy, y nhất định phải lôi Quách Thiên Minh vào, muốn chết thì mọi người cùng chết, muốn sống thì mọi người cùng sống, cùng lắm thì tìm người chịu tội thay cho xong chuyện. Dù sao, nếu không có sự chỉ thị của ông thì tôi bên này cũng không thể làm như vậy.
Nghe thấy những lời nói của Mạnh Khánh Nghĩa, Quách Thiên Minh lập tức hiểu được ý tứ của y, ông ta mặc dù quả thực muốn bản thân lập tức tách ra khỏi việc này, nhưng cũng hiểu rõ, nếu dứt khoát tách ra mặc kệ Mạnh Khánh Nghĩa, đến lúc đó Mạnh Khánh Nghĩa nhất định sẽ lôi mình ra, vì vậy ông ta lập tức trầm giọng nói:
– Lão Mạnh à, việc này tôi thấy không nên để lộ ra bên ngoài, tạm thời cũng đừng thông báo cho bất kỳ ai thông tin Liễu Kình Vũ đã chết. Lát nữa ông lập tức liên hệ với nhà hỏa táng, trước tiên trực tiếp đem Liễu Kình Vũ đến nhà hỏa táng hỏa táng, đồng thời cũng xác định một chút ở hiện trường xem rốt cuộc ai phải chịu trách nhiệm, nghiêm khắc phê bình, báo cáo cho Ủy ban kỷ luật Thành phố. Đến lúc đó Ủy ban Kỷ luật thành phố trực tiếp khai trừ người đó ra khỏi đội ngũ Ủy ban Kỷ luật. Chuyện này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, hiểu chưa?
Nghe thấy Quách Thiên Minh đưa ra chỉ thị, Mạnh Khánh Nghĩa lập tức tỏ vẻ hiểu rồi, trong lòng y cũng thoải mái hơn. Hơn nữa lúc y và Quách Thiên Minh nói chuyện, y vẫn luôn mở loa ngoài, mục đích là để cho đám người ở đây nghe được thái độ của Quách Thiên Minh. Lúc này đây, sau khi nghe được quyết định xử lý của Quách Thiên Minh, đám người tại hiện trường toàn bộ đều thở phào, đặc biệt là Nghiêm Lực Cường. Y biết rằng, nếu dựa theo ý kiến xử lý của Quách Thiên Minh, mình trên cơ bản sẽ không phải gánh vác trách nhiệm nhiều, nhiều lắm đến lúc đó tại hiện trường tùy tiện kéo ra một người chịu tội thay, chịu trách nhiệm giám sát không nghiêm, bị khai trừ ra khỏi Ủy ban kỷ luật. Đến lúc đó chỉ cần qua lại với Mạnh Khánh Nghĩa một chút, là có thể đem anh bạn kia an bài vào một cương vị béo bở khác tiêu dao khoái hoạt. Hơn nữa dựa theo quy tắc ngầm, anh ta còn có thể nhận được một số tiền an ủi không ít, đủ để cho anh ta không có bất kỳ lo lắng gì về nửa đời sau. Loại chuyện tốt này tuyệt đối sẽ không thiếu người tranh làm.
Nghiêm Lực Cường đoán được không có sai, sau khi Mạnh Khánh Nghĩa bên này vừa cúp điện thoại, mấy tên trẻ tuổi ở Ủy ban kỷ luật phụ trách ấn đầu Liễu Kình Vũ vào trong nước kia lập tức đều giơ tay lên nói:
– Phó Chủ nhiệm Mạnh, là tôi giám sát không nghiêm, tôi bằng lòng chịu trách nhiệm.
Mạnh Khánh Nghĩa nhìn thấy loại tình huống trước mắt này, lập tức trên mặt lộ ra ý cười thoải mái, y biết rằng, việc đến đây, bản thân trên cơ bản sẽ không có việc gì, lập tức nói với Nghiêm Lực Cường:
– Lão Nghiêm à, ngay lập tức sai người đi liên lạc một chút với bên nhà hỏa táng, nhanh chóng đem Liễu Kình Vũ kéo qua đó hỏa táng, đỡ phải đến lúc đó thi thể bị phân hủy dẫn đến bệnh dịch.
Nói xong, Mạnh Khánh Nghĩa xoay người liền đi ra ngoài, vào trong gian phòng cách vách bắt đầu sắp xếp.
Mà lúc này đây, Quách Thiên Minh lập tức gọi điện thoại cho Lý Vạn Quân, đem tình hình của Liễu Kình Vũ cùng với sắp xếp của bản thân báo cáo với Lý Vạn Quân. Lý Vạn Quân sau khi nghe xong lập tức kinh hãi:
– Cái gì, Liễu Kình Vũ chết rồi? Quách Thiên Minh, ông tại sao lại làm vậy? Chẳng lẽ ông không biết Liễu kình vũ là người được nhiều vị đại lão liên thủ chỉ đích danh phái đến thị xã Đông Giang chúng ta sao? Chẳng lẽ ông không biết quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và Hàn Nho Siêu vô cùng mật thiết sao? Ông cho rằng an bài người chịu tội xong là xong sao? Tôi nói cho ông Quách Thiên Minh, ông cho rằng những vị lãnh đạo Tỉnh ủy quá ngây thơ, quá đơn giản rồi, tôi nói cho ông, đừng nói những lãnh đạo Tỉnh ủy khác, cho dù là tôi tùy ý cũng có vài cách đem sự việc này điều tra ra. Quách Thiên Minh, ông thật là tên ngu ngốc, hồ đồ.
Lý Vạn Quân hướng về phía Quách Thiên Minh phát hỏa, dọa cho Quách Thiên Minh sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy, song lại không dám nói nhiều, chỉ có thể nghe từng lời mắng mỏ Lý Vạn Quân.
Lý Vạn Quân ước chừng mắng khảng hai ba phút, lúc này mới khiến cho lửa giận trong lòng mình tan đi một chút, lập tức hỏi:
– Quách Thiên Minh, Liễu Kình Vũ ông định xử lý như thế nào?
Quách Thiên Minh run rẩy nói:
– Tôi …tôi lúc đầu định đem Liễu Kình Vũ mau chóng hỏa táng…., tuy nhiên ngài vừa nói như vậy, tôi vẫn còn có chút do dự, không biết nên làm như thế nào.
Lý Vạn Quân vừa nghe thấy thế, tên Quách Thiên Minh này rõ ràng là muốn mình nghĩ kế cho hắn, ông ta lúc này khóe miệng chính là nhếch lên, tức giận nói:
– Quách Thiên Minh, chuyện này là chính ông gây ra đấy, phải tự mình mau chóng giải quyết. Tôi nói cho ông biết, hiện tại Bí thư Tăng đã chú ý đến việc này, nếu để cho ông ta biết việc của Liễu Kình Vũ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Bản thân ông suy nghĩ một chút đi.
Nói xong, Lý Vạn Quân trực tiếp cúp điện thoại.
Lấy cấp bậc của Lý Vạn Quân, làm sao có thể giúp Quách Thiên Minh nghĩ kế chứ, nếu bản thân đưa ra chỉ thị chuẩn xác, nhưng chẳng may sự việc náo động rồi điều tra ra, ông ta ở trong quan trường nhiều năm như vậy, tại sao có thể sẽ làm ra việc ngu ngốc như thế. Ông ta sơ lược nói ra mấy câu cũng đã cho Quách Thiên Minh một chút ám chỉ.
Quách Thiên Minh cũng không phải ngốc, sau khi nghe thấy những lời của Lý Vạn Quân, vừa thầm mắng một câu “Đúng là tên cáo già” vừa cầm điện thoại gọi cho Mạnh Khánh Nghĩa lần nữa:
– Mạnh Khánh Nghĩa, động tác của ông bên đó phải nhanh lên một chút, Bí thư Tỉnh ủy Tăng đã chú ý đến việc này rồi.
Mạnh Khánh Nghĩa vừa nghe thấy thế cũng vội vàng, lập tức lại lần nữa gọi điện thoại cho Nghiêm Lực Cường, muốn y nhanh chóng giải quyết Liễu Kình Vũ, đồng thời nói cho y biết, sự việc này đã náo động rồi, nhất định phải nhanh chóng giải quyết Liễu Kình Vũ.
Sự tình phát triển đến đây, Mạnh Khánh Nghĩa, Nghiêm Lực Cường tất cả đều sốt ruột. Nghiêm Lực Cường vừa thấy vậy, liền biết được sự việc này không đợi được rồi, lập tức nói với mấy tên cấp dưới:
– Nhanh, các người mang Liễu Kình Vũ lên xe cho tôi, chúng ta trực tiếp đưa đến nhà hỏa táng.
Mấy tên đó nghe thấy chỉ thị của Nghiêm Lực Cường, lập tức đi qua, muốn đem Liễu Kình Vũ ôm lên. Nhưng mà, ngay tại lúc này, bên ngoài nhà khách đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát liên tục không ngừng. Mạnh Khánh Nghĩa từ cửa sổ phòng mình nhìn ra bên ngoài, lập tức sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn. Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ toàn bộ nhà khách bọn họ đều đã bị xe cảnh sát bao vây lại. Tiếng còi rít liên hồi, cảnh sát đã từ trên xe xuống, khắp nơi đều là cảnh sát, nhìn qua cũng khoảng hơn trăm người.
Lúc này, không chỉ có Mạnh Khánh Nghĩa trợn tròn mắt, mà bọn người Nghiêm Lực Cường ở phòng cách vách cũng đều trợn tròn mắt.
Mạnh Khánh Nghĩa vừa thấy, lập tức cảm thấy không ổn. Ông ta lập tức mở cửa phòng muốn đến phòng cách vách chỉ thị đám người nghĩ cách trước tiên đem Liễu Kình Vũ giấu đi, nhưng mà, ông ta vừa mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy hai cảnh sát vác súng trên vai đã đứng ở ngoài cửa phòng, họng súng đen ngòm trực tiếp chỉ lên trên đầu ông ta.
Họng súng lạnh lẽo lập tức khiến cho đầu óc có chút rối ren của Mạnh Khánh Nghĩa bình tĩnh trở lại, ông ta sắc mặt lạnh lùng nói:
– Các anh là cảnh sát ở đâu? Có biết thân phận của tôi hay không, tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, ai cho các anh chĩa sung vào tôi? Toàn bộ hạ xuống cho tôi.
Nhưng mà, khiến Mạnh Khánh Nghĩa thật không ngờ chính là, những cảnh sát này chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, một câu cũng không nói. Vừa lúc đó, chuông thang máy vang lên, cửa thang máy mở ra, ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập từ xa lại gần, lập tức chỗ hành lang xuất hiện bóng người. Một thân ảnh cao lớn được vây quanh bởi nhóm người cất bước đi tới hướng Mạnh Khánh Nghĩa.
Mạnh Khánh Nghĩa giương mắt lên nhìn, nhất thời ngây dại.
Người đến không ngờ là Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào.