Nghe những lời này của anh trai, Lý Hoành Quý lập tức cảm nhận được sự lạnh lùng. Y thật không ngờ, người anh trai luôn yêu thương mình lại nói ra những lời này, nhưng lúc này y cũng ý thức được rằng, lần này, mình đụng đến Liễu Kình Vũ thực sự là đá vào sắt thép rồi, nhưng y vẫn rất tức giận. Tại sao đến Chủ tịch huyện Thụy Nguyên lâu năm, có thế lực như Ngụy Hoành Lâm còn phải nể mình ba phần, vậy mà một Bí thư Huyện ủy mới Liễu Kình Vũ lại không thể.
Càng nghĩ y càng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn phải nghe theo lời của anh trai.
Y nghĩ, nếu mình chọn cách một là đến nhận lỗi với Liễu Kình Vũ, vậy thì mình chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong nội bộ công ty điện lực này, sau này mọi người sẽ đối đãi với mình thế nào, bởi vậy cách này bị y gạt ngay đi. Vậy giờ còn lại cách thứ hai, Lý Hoành Quý cho rằng cách này khả thi hơn. Y tin rằng, chỉ cần mình có thành ý, Cố Chấn Khiến nhất định sẽ không làm khó mình.
Nghĩ đến đây, Lý Hoành Quý trầm tư một lát. Cầm tấm thẻ mua sắm hoàng kim lên, bên trong còn chừng 500.000 tệ, chỉ cần đối phương có mật mã thẻ là có thể trực tiếp mua thứ mà mình thích qua mạng Internet. Đây là phương pháp tặng quà thịnh hành mới nhất hiện nay. Số tiền này là y chuẩn bị để dùng khi tới công ty trên thành phố, mặc dù lúc này có chút đau xót nhưng cũng không thể không lấy ra dùng.
Cất cái thẻ vào túi áo, Lý Hoành Quý lấy điện thoại ra gọi cho Cố Chấn Khiết:
– Xin chào Trưởng phòng Cố. Tôi là Lý Hoành Quý. Nghe nói anh đến huyện Thụy Nguyên làm việc công, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút. Anh xem có thời gian không?
Cố Chấn Khiết vốn đang bận điều tra vụ án của Lý Hoành Quý nhưng không ngờ lại trực tiếp nhận được điện thoại của y. Nghe giọng nói của Lý Hoành Quý ở đầu dây bên kia, Cố Chấn Khiết lập tức đoán được dụng ý của y. Anh ta đảo mắt một lượt rồi cười nói:
– Có thể. Như vậy đi, một tiếng rưỡi nữa chúng ta gặp nhau tại phòng 505 khách sạn Thụy Nguyên.
Nghe được những lời như gió ấm mùa xuân của Cố Chấn Khiết, hơn nữa còn chọn phòng 505 để gặp mặt, tâm trạng Lý Hoành Quý lập tức tốt lên. Theo y thấy, Cố Chấn Khiết tuyệt đối là muốn nói chuyện nhẹ nhàng với mình. Trong phòng gặp mặt, chỉ có hai người nói chuyện chẳng phải thoải mái hơn sao? Lúc đó mình cũng thoải mái tặng chiếc thẻ mua hàng đó cho Cố Chấn Khiết.
Nghĩ đến đây, Lý Hoành Quý không khỏi huýt sáo đắc ý.
Một tiếng rưỡi sau, Lý Hoành Quy mang theo chiếc thẻ đến phòng 505, gõ cửa phòng.
Cửa phòng mở ra từ bên trong, Cố Chấn Khiết vui vẻ đi ra:
– Đồng chí Lý Hoành Quý, mau vào đi.
Nghe giọng nói của Cố Chấn Khiết, Lý Hoành Quý càng chắc chắn ý nghĩ của mình. Sau khi ngồi đối diện trên ghế salon, Cố Chấn Khiết đích thân rót trà mời Lý Hoành Quý, mỉm cười nhìn y.
Lý Hoành Quý cười nói:
– Trưởng phòng Cố, tôi nghe nói lần này anh đến huyện Thụy Nguyên rất bận rộn phải không?
Cố Chấn Khiết gượng cười nói:
– Đâu còn cách nào khác. Tôi sinh ra đã mang số vất vả rồi.
Lý Hoành Qúy nói:
– Trưởng phòng Cố, tôi phải góp ý với anh vài câu rồi. Anh từ ngàn dặm xa xôi đến huyện Thụy Nguyên chúng tôi, sao có thể không gọi điện cho lãnh đạo chúng tôi, để tôi đón tiếp chu đáo chứ.
Cố Chấn Khiết cười nói:
– Đều là chuyện công việc mà, sao có thể làm phiền tới Tổng giám đốc Lý được. Chúng tôi tự sắp xếp được rồi.
Lý Hoành Quý lập tức ra sức lắc đầu nói:
– Như vậy sao được. Trưởng phòng Cố, anh làm như vậy khiến chúng tôi rất khó xử. Nếu không để tôi tiếp đón chu đáo, trong lòng tôi sẽ rất bất an.
Nói đến đây, Lý Hoành Quý lấy chiếc thẻ ra, nói:
– Trưởng phòng Cố, đây là một chút thành ý, coi như sự đón tiếp của tôi, xin anh đừng từ chối, nếu không thì tôi sẽ rất hổ thẹn.
Cố Chấn Khiết không nhận chiếc thẻ mà cười hỏi:
– Tổng giám đốc Lý, trong thẻ này có bao nhiêu tiền?
Nghe Cố Chấn Khiết hỏi vậy, Lý Hoành Quý lập tức hưng phấn hơn. Nếu Cố Chấn Khiết hỏi như vậy, chứng tỏ anh ta rất coi trọng tiền bạc, chỉ cần đối phương có suy nghĩ này, ắt sẽ xử lý tốt. Y lập tức cười nói:
– Trưởng phòng Cố, trong này cũng không có bao nhiêu, chỉ khoảng 500.000 tệ. Anh cứ dùng đi, sau này ngày lễ ngày tết, tôi đều sẽ có một phần kính biếu. Mong Trưởng phòng Cố chiếu cố nhiều hơn.
Cố Chấn Khiết mở to hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc:
– Tổng giám đốc Lý, 500.000 tệ này không thể nào cho tôi chứ. Tiền lương 10 năm của tôi cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Lý Hoành Quý cười nói:
– Đương nhiên là dành cho anh rồi. Anh yên tâm. Lý Hoành Quý tôi là người hiểu chuyện, sau này mỗi khi lễ tết đảm bảo sẽ khiến anh vui vẻ, vô lo vô nghĩ đón tết.
Lý Hoành Quý nói xong, ngồi vắt chéo chân lên, cầm thuốc lên hút. Chỉ cần Cố Chấn Khiết nhận chiếc thẻ, y căn bản sẽ không có chuyện gì nữa. Chỉ cần không có chuyện gì, mình muốn kiếm tiền cũng không có gì khó. 500.000 tệ mặc dù không nhỏ nhưng muốn kiếm lại cũng không quá khó khăn.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, cảnh tượng mà Lý Hoành Quý không thể lường trước xảy ra, chỉ thấy Cố Chấn Khiết vỗ nhẹ tay, cửa phòng bên cạnh liền mở ra, hai người vẻ mặt nghiêm túc từ phòng ngủ bước đến trước mặt Lý Hoành Quý, trầm giọng nói:
– Đồng chí Lý Hoành Quý, qua cuộc điều tra của chúng tôi, phát hiện trong lúc anh đảm nhiệm chức Tổng giám đốc công ty điện lực huyện Thụy Nguyên đã tham ô tham nhũng trong các dự án xây dựng cơ bản, điện phí các loại, bỏ túi lên đến 10 triệu tệ. Hôm nay anh còn bị chúng tôi bắt quả tang hành vi hối lộ. Chứng cớ vô cùng xác thực, giờ đây chúng tôi chính thức khởi tố anh. Mời anh trong thời gian quy định, đến địa điểm quy định để khai báo vấn đề của anh.
Lần này, đến Lý Hoành Quý trợn tròn mắt. Đến lúc này y mới hiểu là tự mình đã chui đầu vào rọ. Chẳng phải mình đi câu cá sao? Vậy mà chính mình lại mắc câu.
Lý Hoành Quý liền nhìn Cố Chấn Khiết bằng con mắt căm phẫn nói:
– Cố Chấn Khiết, anh dám chơi tôi.
Vẻ mặt Cố Chấn Khiết lạnh tanh, lạnh lùng nói:
– Đồng chí Lý Hoành Quý, tôi có thể nói rõ cho anh biết, quá trình từ lúc anh gọi điện cho tôi đến lúc bước chân vào phòng này tôi đều ghi âm, ghi hình lại rồi. Anh nói tôi hãm hại anh. Chuyện này từ đâu mà ra? Hiện nay, vấn đề của anh đã điều tra khá nhiều rồi, đến lúc khởi tố anh rồi. Bây giờ, mời anh cùng tôi lên tỉnh, khai báo chuyện của anh.
Lý Hoành Quý bị Cố Chấn Khiết trực tiếp đưa đi rồi. Cùng lúc đó, Lý Hoành Quý cũng bị khởi tố, tin tức y bị cách chức cũng ngay lập tức được lan truyền rộng rãi trong huyện Thụy Nguyên. Sau khi tin tức này lan truyền ra, Đài truyền hình huyện Thụy Nguyên, tòa nhà Huyện ủy đã được cấp điện trở lại. Việc làm đầu tiên của Phó Tổng giám đốc công ty điện lực là nhanh chóng đến Huyện ủy xin lỗi Liễu Kình Vũ.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ không gặp, tạm thời lựa chọn làm lạnh với chuyện này.
Ngay sau khi Lý Hoành Quy bị khởi tố, các Phó Tổng giám đốc công ty điện lực huyện Thụy Nguyên liền bắt đầu tranh giành chức Tổng giám đốc. Cố Chấn Khiết đột nhiên cho một cú trời giáng. Buổi chiều cùng ngày, Cố Chấn Khiết lại mang theo vài nhân viên nữa, trực tiếp dẫn ba vị Phó tổng giám đốc, một vị Trưởng phòng tài vụ, hai vị Giám đốc, một vị Kỹ sư đi. Ban lãnh đạo chủ chốt của công ty điện lực huyện Thụy Nguyên cơ bản bị đưa đi hết, chỉ còn một vị Phó tổng giám đốc bị mọi người tẩy chay, không có quyền lực thực sự là được giữ lại.
Việc này qua đi, toàn thể nhân viên Đài truyền hình vô cùng khâm phục Liễu Kình Vũ, ai nấy đều không ngờ vị Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi này lại có khí phách như vậy. Sự việc mà những vị lãnh đạo Huyện ủy trước đây đều không có cách nào giải quyết lại được vị Bí thư huyện ủy mới nhậm chức chưa đến 3 ngày giải quyết, mà còn giải quyết triệt để như vậy, sau này sẽ không có chuyện gì đáng lo nữa rồi.
Mà cùng với việc tố cáo hành vi hủ bại của công ty điện lực huyện Thụy Nguyên, việc cải tổ nhân sự cũng được đưa lên nhật báo, mà kết quả cuối cùng cũng khiến mọi người kinh ngạc. Cố Chấn Khiết vốn chỉ là Trưởng phòng Kiểm tra kỷ luật lại trực tiếp được lên làm Tổng giám đốc công ty điện lực huyện Thụy Nguyên, đồng thời kiêm Phó tổng giám đốc công ty điện lực thành phố Nam Hoa.
Cố Chấn Khiết có thể nói là bỗng nhiên trở nên nổi tiếng khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Sau khi nhận được kết quả, việc đầu tiên Cố Chấn Khiết làm là gọi điện cho Liễu Kình Vũ:
– Anh bạn, tôi đã có quyết định rồi, phải đến nhận chức Tổng giám đốc công ty điện lực huyện Thụy Nguyên, sau này có thể đến ăn chực của anh rồi.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Ăn chực thì không thành vấn đề, nhưng việc cung cấp điện cho huyện Thụy Nguyên nhất định phải làm tốt đấy. Bên tôi phải đến chào hỏi trước. Trong 3 năm tới, trữ lượng điện cung ứng của huyện Thụy Nguyên chúng ta phải tăng 500% trở lên mới có khả năng đáp ứng nhu cầu. Bên anh phải bắt tay chuẩn bị từ bây giờ rồi.
Cố Chấn Khiết cười nói:
– Anh bạn, việc này anh cứ yên tâm. Trước khi tôi xuống đây lần này đã tìm lãnh đạo tỉnh phê duyệt yêu cầu lượng điện cung ứng năm nay sẽ tăng gấp đôi, bảo đảm cung ứng đủ, vì tôi tuyệt đối tin tưởng năng lực của anh.
Liễu Kình Vũ cười, anh em tốt đúng là anh em tốt.
Nói chuyện với Cố Chấn Khiết xong cũng đến lúc tan làm. Vì Lưu Tiểu Bàn còn đang ở trong bệnh viện, Liễu Kình Vũ tạm thời giao công việc cho Tống Hiểu Quân tạm thời thay mình phụ trách tiếp đón người đến khiếu nại. Đầu tiên hắn phải biết và hiểu nỗi khổ của dân chúng, kịp thời giải quyết tất cả vấn đề của họ.
Đương nhiên rồi, đối với anh em mình, Liễu Kình Vũ cũng rất quan tâm.
Sau khi đến bệnh viện, Liễu Kình Vũ liền kéo Lưu Tiểu Bàn từ giường bệnh dậy, đưa Lưu Tiểu Bàn, Hàn Hương Di và Trình Thiết Ngưu ra ngoài ăn một bữa ra trò. Đồng thời, Liễu Kình Vũ cũng nói cho mọi người biết chuyện Cố Chấn Khiết đến huyện Thụy Nguyên.
Lưu Tiểu Bàn vừa nghe nói Cố Chấn Khiết tới liền vui vẻ:
– Ha ha, cuối cùng chúng ta cũng có người để ăn hiếp rồi.
Tuy nhiên, vào giờ phút này, tại thành phố Nam Hoa.
Lý Hoành Vũ vô cùng tức giận trở về phòng làm việc của mình, lập tức ném tất cả tài liệu trên bàn xuống đất, hung hăng đập vỡ cốc nước.
Lúc này y đã tỏ rõ sự tức giận rồi:
– Liễu Kình Vũ, Cố Chấn Khiết, các người cứ đợi đấy. Các người dám khởi tố em trai tôi, còn muốn chiếm địa bàn huyện Thụy Nguyên. Tôi tuyệt đối không để yên cho các người đâu!
Cùng lúc đó, Ngụy Hoành Lâm từ thành phố Nam Hoa về cũng bắt đầu bận rộn.