Trong phòng làm việc của Chủ tịch huyện Ngụy Hoàng Lâm, Phó chủ tịch thường trực huyện Hứa Kiến Quốc, Phó chủ tịch Vương Diên Tường, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Đường Duệ Minh và vài người khác đang ngồi trên ghế sô pha, nét mặt vô cùng nghiêm trọng.
Ngụy Hoành Lâm trầm giọng nói:
– Thật không ngờ. Tôi mới rời huyện Thụy Nguyên có mấy ngày, cứ nghĩ dân chúng đến khiếu nại sẽ gây phiền phức cho Liễu Kình Vũ…Thật không ngờ Liễu Kình Vũ lại giở trò tinh quái, trái lại trong họa có phúc, lại khống chế được Đài truyền hình huyện, còn đem chuyện Lý Hoành Quý của công ty điện lực ra nữa. Mọi người nói xem, sau này chúng ta nên làm thế nào?
Phó chủ tịch thường trực huyện Hứa Kiến Quốc nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, tôi cho rằng mặc dù Liễu Kình Vũ có được một chút đột phá, nhưng lại là nửa vui nửa buồn. Theo tôi biết, anh trai Lý Hoành Quý là Lý Hoành Vũ đã bắt đầu hành động rồi, xem ra là muốn cho Liễu Kình Vũ một bài học. Chuyện này sẽ có lợi cho chúng ta. Sau này, tôi cho rằng chúng ta nên bảo vệ chặt chẽ địa bàn đang có, tuyệt đối không thể để Liễu Kình Vũ nhúng tay vào nghiệp vụ của Ủy ban nhân dân huyện chúng ta.
Nếu có thể, phải tận dụng hợp tác với Phó bí thư Tôn, phải làm hết sức để thu hẹp không gian hoạt động của Liễu Kình Vũ, nhằm tránh sức ảnh hưởng của hắn ngày càng rộng lớn. Đối với chúng ta mà nói, chỉ cần bảo vệ trận địa hiện có thì sẽ có thể bảo đảm sức ảnh hưởng và lợi ích của chúng ta sẽ không có tổn hại gì. Tôi tin rằng, phía Tôn Húc Dương chắc chắn cũng có nhu cầu như vậy.
Hứa Kiến Quốc nói xong, nếu theo thường lệ sẽ là Đường Duệ Minh nói tiếp, nhưng Đường Duệ Minh vẫn trầm ngâm cau mày, không nói một lời, lúc này y đang vô cùng buồn bực rồi. Thân là Trưởng ban Tuyên giáo, Đài truyền hình là bộ phận do mình trực tiếp quản lý, nhưng lúc này, Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc Đài truyền hình đều là Liễu Kình Vũ lâm thời bổ nhiệm. Hơn nữa, xem ra có khả năng thăng tiến. Nếu như vậy, sau này sức ảnh hưởng của chúng ta trong Đài truyền hình sợ rằng sẽ giảm sút nhanh chóng. Đây là điểm mà y khó chịu nhất, vì vậy, y vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào để giành lại vị thế.
Thấy Đường Duệ Minh không nói lời nào, Ngụy Hoành Lâm cũng đã đoán ra suy nghĩ của y, nhưng cũng biết rằng an ủi là vô dụng, liền quay sang nhìn Phó chủ tịch huyện Vương Diên Tường, cười nói:
– Diên Tường, anh là người đa mưu nhất trong chúng ta, anh nói suy nghĩ của mình xem.
Mặc dù Vương Diên Tường là Phó chủ tịch không thường trực nhưng gã lại có địa vị đặc biệt trong những người của Ngụy Hoành Lâm. Hơn 50% hành động của hội đều là do gã sắp xếp và lên kế hoạch, thuộc vào cán bộ quân sư.
Nghe Ngụy Hoành Lâm gọi tên mình, Vương Diên Tường thoáng trầm tư một chút rồi mới chậm rãi nói:
– Các vị, tôi cho rằng giai đoạn hiện nay chúng ta làm gì đều không có cách nào thay đổi rất nhiều sự thật. Ví dụ nói đến sức ảnh hưởng của Liễu Kình Vũ trong Đài truyền hình, hay việc Liễu Kình Vũ thông qua quảng cáo đã xây dựng được quyền uy và dân ý trong dân chúng ở huyện Thụy Nguyên. Những vấn đề này đều cần chúng ta phải bỏ thời gian ra hóa giải từng chút một. Trong đó rất nhiều vấn đề tôi cho rằng chúng ta còn không thể trách Liễu Kình Vũ, rất nhiều việc thực sự chúng ta đã làm không đến nơi đến chốn. Nếu chúng ta sớm đi quảng cáo tuyên truyền một chút như Liễu Kình Vũ, có lẽ thực lực của chúng ta sẽ càng hùng mạnh hơn, nền tảng dân ý sẽ càng thiết thực hơn.
Tuy nhiên, nếu đã là sự thật thì chúng ta không cần phải lãng phí tâm tư đi thu hồi lại vùng đất bị mất. Nếu vậy thì phí tổn sẽ rất lớn. Bất kể nói thế nào, Liễu Kình Vũ cũng là nhân vật số một, có quyền uy khó coi thường trong huyện Thụy Nguyên chúng ta. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ còn có thế lực mạnh như vậy, tạm thời chúng ta không thích hợp đối đầu trực tiếp với hắn. Tuy nhiên, chúng ta có thể mượn tay tấn công. Liễu Kình Vũ chẳng phải là nhân vật số một trong quản lý nhân sự sao? Chúng ta có thể tấn công từng chút một từ những việc nhỏ, thử thăm dò phản ứng của Liễu Kình Vũ.
Ngụy Hoành Lâm chau mày:
– Phương diện nhân sự? Thăm dò thế nào?
Vương Diên Tường cười nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, anh đã quên rồi ư? Trước đây Liễu Kình Vũ chẳng phải là đã bắt Lý Âu Hoa của Phòng công an sao? Hơn nữa ngay lập tức liền triệu tập Hội nghị thường vụ rồi. Tôi tin rằng, Liễu Kình Vũ nhất định sẽ đưa việc chọn người kế nhiệm Lý Âu Hoa vào cuộc hội nghị. Đến lúc đó chúng ta có thể phát huy đầy đủ vấn đề này. Chúng ta phải giành được chức Phó phòng bằng bất cứ giá nào. Nếu như vậy, không chỉ có thể đánh vào mặt Liễu Kình Vũ, làm tổn hại uy danh của hắn, mà còn có thể tiếp tục duy trì thế lực tuyệt đối của chúng ta ở huyện Thụy Nguyên, khiến Liễu Kình Vũ không có cách nào nhúng tay vào đây nữa.
Sau khi nghe xong, Ngụy Hoành Lâm và vài người khác đều khẽ gật đầu, không thể không nói rằng kế sách này của Vương Diên Tường rất có tính khả thi. Khó khăn duy nhất hiện nay là làm thế nào giành được chức Phó phòng. Mặc dù số phiếu trong tay Tôn Húc Dương nhiều nhưng cũng không thể xem thường. Nếu y thật sự cần phải tranh giành chức vụ này sẽ là một đòn tấn công rất lớn đối với chính mình.
Khi mọi người còn đang do dự, Vương Diên Tường cười nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, tôi cho rằng trước tiên chúng ta nên liên lạc với đồng chí Tôn Húc Dương một chút, bày tỏ một chút quyết tâm có được chức vụ đó của chúng ta. Chúng ta có thể cho ông ấy một chút bồi thường ở phương diện khác.
Ngụy Hoành Lâm không chút do dự gõ nhịp nói:
– Việc này không có vấn đề gì. Giữa chúng ta và Tôn Húc Dương là hợp tác thì cùng có lợi, tách ra thì cùng có hại, chỉ có hợp tác mới có thể ngăn chặn được xu thế ngày càng tăng lên của Liễu Kình Vũ. Chúng ta sẽ giống như Tam Quốc Diễn Nghĩa, chúng ta là nước Ngụy, Tôn Thúc Dương là nước Ngô, Liễu Kình Vũ là nước Thục. Nước Ngụy chúng ta mãi mãi là nước lớn mạnh, xu thế thiên hạ cuối cùng cũng do chúng ta giải quyết.
Ngụy Hoành Lâm nói xong, những người khác đều mỉm cười, không thể không nói rằng, ba người Ngụy Hoành Lâm, Tôn Thúc Dương, Liễu Kình Vũ có chút tương đồng với thời Tam quốc, vận mệnh cũng có chút tương đồng. Ngụy Hoành Lâm tin rằng Tôn Húc Dương nhất định cũng không muốn Liễu Kình Vũ lớn mạnh hơn nữa.
Sau đó, Ngụy Hoành Lâm trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Húc Dương, trực tiếp nói lên suy nghĩ và yêu cầu của mình. Sau khi nghe xong, Tôn Húc Dương liền hiểu rằng Ngụy Hoành Lâm sẽ đổi bằng bất cứ giá nào để có được vị trí Phó phòng, để từ đó bảo đảm quyền lực tuyệt đối trong Phòng công an huyện. Mặc dù Tôn Húc Dương cũng mơ ước chức Phó phòng này, nhưng suy xét lại thái độ của Ngụy Hoành Lâm, Tôn Húc Dương nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này, cụ thể cứ đợi để nói trong Hội nghị thường vụ đi.
Tôn Húc Dương tuy không một mực từ chối nhưng cũng không nhận lời, vì Tôn Húc Dương biết rất rõ, trên chốn quan trường, làm việc gì cũng phải giữ lại cho mình một con đường sống, chỉ có như vậy thì trong lúc khó khăn nhất mới có được một không gian cho mình, từ đó thu được lợi ích lớn nhất.
Nghe câu trả lời của Tôn Húc Dương và tiếng tút tút vọng lại trong điện thoại, Ngụy Hoành Lâm có chút khó chịu nói:
– Chết tiệt! Tên cáo già Tôn Húc Dương này cũng lắm chiêu đây.
Mặc dù trong lòng rất bất mãn nhưng y cũng không có cách nào đối với một đối thủ giảo hoạt như Tôn Húc Dương.
9h30 sáng ngày thứ hai, sau khi Ngụy Hoành Lâm trở về, Hội nghị thường vụ thông lệ lần đầu tiên tiến hành đúng giờ.
Giống như Ngụy Hoành Lâm đã dự đoán trước, sau khi Liễu Kình Vũ chủ trì thảo luận một số công việc thường lệ, đưa mắt nhìn khắp một lượt, trầm giọng nói:
– Các đồng chí, tôi tin rằng mọi người nên biết chuyện này, không lâu trước đây, Phó phòng Công an huyện Lý Âu Hoa vì không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng nên đã bị miễn chức. Tôi tin rằng mọi người không dị nghị gì về chuyện này.
Tôn Húc Dương ngẩng đầu lên nói:
– Tôi đồng ý.
Sau đó, đồng minh của Tôn Húc Dương cũng phát biểu ý kiến của mình. Mặc dù từ ngữ không giống nhau nhưng kết quả cuối cùng cũng không khác. Chứng kiến tình huống này, Ngụy Hoành Lâm đương nhiên không ngốc tới mức động vào Liễu Kình Vũ, cũng tỏ thái độ tán thành.
Kết cục của Lý Âu Hoa đã được quyết định ngay tại chỗ, sau đó Liễu Kình Vũ nói:
– Nếu Lý Âu Hoa đã bị miễn chức thì ai sẽ thay thế vị trí đó sẽ trở thành việc cấp bách, nếu không thì tình hình trị an của huyện Thụy Nguyên sẽ rất gay go. Vị trí này cần phải có một người có quyền lực lớn mạnh. Đồng chí Hoàng Tuấn Nghị, anh là Trưởng ban Tổ chức, anh nói xem, ai là người nên thay thế vị trí của Lý Âu Hoa.
Hoàng Tuấn Nghị thấy Liễu Kình Vũ nói phải giới thiệu người, nhất thời cảm thấy đau đầu. Thân là Trưởng ban Tổ chức, địa vị của Hoàng Tuấn Nghị trong huyện Thụy Nguyên dù sao cũng rất đặc biệt, giống như Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thẩm Vệ Hoa, đều ở thế trung lập trong huyện Thụy Nguyên. Những năm gần đây, không ai trong bọn họ tham gia vào những tranh đấu ở huyện Thụy Nguyên, chỉ là đứng ngoài bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, bởi vì hai bọn họ đều có những ý kiến bất đồng trong thế cục của huyện Thụy Nguyên.
Hoàng Tuấn Nghị sở dĩ đau đầu là vì Liễu Kình Vũ yêu cầu ông ta đề cử người, ông ta không biết nên chọn ai. Liễu Kình Vũ thân là nhân vật số một, có quyền uy tuyệt đối trong Huyện ủy, làm sao có thể không để ý đến cảm nhận của hắn. Điều này thật sự không thể nào, nhưng vấn đề là ở chỗ bên phe Liễu Kình Vũ cũng không có ai hữu dụng, nếu không thì mình cũng chỉ cần chọn một người trong ba người Liễu Kình Vũ, Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương là được. Nếu như vậy, ông ta đương nhiên có thể đứng ra ngoài, nhưng lúc này ông ta lại không biết nên đẩy ai vào trận doanh của Liễu Kình Vũ.
Thân là một Trưởng ban Tổ chức, ông ta hiểu rất rõ tính đặc thù của cái vị trí của mình. Nếu nhân vật số một không công nhận người mà mình đề cử, công việc của mình sẽ không thể làm tốt được.
Tuy nhiên lúc này Liễu Kình Vũ đã gọi đến tên rồi, Hoàng Tuấn Nghị biết nếu mình không đề cử thì nhất định không thể qua được cửa ải này, ông ta can đảm quyết định, nói:
– Tôi cho rằng, Trưởng phòng hình sự Đường Kế Phong và Trưởng đồn công an thị trấn Ái Dân – Triệu Đại Phú đều thích hợp. Nếu Bí thư Liễu có người nào thích hợp hơn thì cũng có thể nói, vì thời gian cấp bách nên tôi chỉ có thể nghĩ ra như vậy.
Hoàng Tuấn Nghị chỉ có thể đưa ra một người thuộc phe của Tôn Húc Dương, một người thuộc phe Ngụy Hoành Lâm, sau đó thêm một câu để khiến Liễu Kình Vũ tự lựa chọn.
Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ chỉ cười nói:
– Tôi vừa đến huyện Thụy Nguyên chưa lâu, trong vấn đề này nhất thời không dám nói linh tinh. Chúng ta lấy hai người mà đồng chí Hoàng Tuấn Nghị vừa đề cử để thảo luận xem. Đương nhiên là nếu ai có sự lựa chọn tốt hơn thì cứ nói ra. Đồng chí Hoàng Tuấn Nghị, anh giới thiệu sơ qua lý lịch của hai người đó đi.
Sau khi nghe những lời Liễu Kình Vũ nói, Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương đều rất kinh ngạc. Bọn họ không ai ngờ rằng Liễu Kình Vũ lại đưa ra sự thay đổi nhân sự, lại không đề cử người ở bên mình, cũng không đề cử Tống Hiểu Quân, mà nhất định lại là người mà Hoàng Tuấn Nghị đề cử. Liễu Kình Vũ muốn làm cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn muốn vì người khác mà đắc tội vậy sao? Liễu Kình Vũ là người tốt bụng vậy sao?