Đau, thống khổ.
Tôi nên buông tay.
Vé máy bay lúc 8 giờ tối ngày 28 Tết. Chuyến bay về Thâm Quyến rất nhiều, mọi chuyện đều rất tiện nghi. Cho nên tôi cũng đủ thời gian để dọn dẹp lại nhà cửa.
Yên tâm, cảnh tượng đứng khóc ở sân bay chắc chắn sẽ không có. Tôi đã nhờ Hải Dương đón ăm mới với Tần Lộ. 28 Tết cũng Hải Dương bắt đầu nghỉ.
Tập tranh của tôi vẫn chưa tìm được. Ngày đó xem xong hình như là để lại chỗ cũ rồi, mà cũng có khả năng nhét vào một góc nào đó, thất hồn lạc phách , bây giờ cũng không có ấn tượng lắm. Quên đi, nhớ ra thì hành lý càng nặng thêm.
Tôi đưa tài liệu cho bác sĩ Mặc. Chu đại ca (àh, trước đó không lâu mới biết anh ấy vừa qua sinh nhật thứ hai mươi lăm, mà gọi cậu ta là đại ca lâu vậy rồi) nhờ anh chuyển một bức thư cho y tá đặc biệt. Là “Bảo mẫu” trên danh nghĩa nhưng mà hình như người ta cũng là sinh viên tốt nghiệp ngành y thôi. Tiểu Trần cũng chỉ lớn hơn Tần Lộ một chút, chắc là sẽ hợp nhau. Hơn nữa về mặt giáo dục “sex”.Tất cả những nghiên cứu về mặt giáo dục giới tính đều lưu lại.
“Tuy rằng bọn họ có thể sẽ không có loại nhu cầu này hay dục vọng gì đó, nhưng nó cũng là một lại cảm giác.”
Trong một trang sách này đó từng viết như vậy. Cũng không biết có phải ý đó không nữa.
Sách tôi chất đầy cả phòng. Ra vào không tiện lắm, nên chuyển một ít vào tủ áo dù sao tủ áo cũng không dùng nữa.
25 Tết. Triệu tiên sinh tới cửa.
Tôi và anh ấy trò chuyện một chút, lại hết đề tài. Anh ấy yên lặng nhìn tôi, rất im lặng. Tôi hưởng thụ sự im lặng không giống nhau này. Đáng tiếc anh ấy đã phá vỡ sự tốt đẹp đó.
Anh ấy nói: “Lâm tiểu thư sau này có tính toàn gì không?”
“Qua Tết ta, tôi sẽ về đây một chuyết.” Cũng nên sửa sang lại mọi việc. Một lần mà thay đổi quá nhiều việc.
“Sau đó?”
“Còn chưa quyết định, có thể là sẽ đi du lịch, cũng có thể tìm công việc mới, chuyện ly hôn sẽ khiến tôi ‘ mất ’ một phần tiền nữa.” Nha, còn tiền khám của bác sĩ Mặc, chắc là đưa phần hoa hồng bất động sản bên Thâm Quyến và bảo hiểm chuyển sang tài khoàn của bác sĩ Mặc, cũng không xê xích nhiều.
Đã xong hết rồi. Ta không muốn khóc . Nhưng tôi vẫn khóc, đột nhiên, Triệu tiên sinh kéo tôi vào lòng. Nhịp tim của anh ấy và Tần Lộ có gì khác nhau không, không biết nữa, tần suất giống nhau, mà thật sự rất giống nhau.Chính tôi cảm nhận được.
Mượn dùng để tôi ảo tưởng một chút thôi.
Cửa mở ra, có người đi vào. Sáu giờ rồi, bất tri bất giác đã nói chuyện lâu như vậy. Không có cảm giác được tầm mắt anh dừng lại, trực giác của con người, giác quan thứ sáu là cái gì, còn chưa ai có thể nói rõ. Ai biết nó có thật sự tồn tại hay không.
Tôi khóc đủ.
Nghe thấy anh ấy lên lầu, tô giãy, lui lại vài bước.
“Thật xin lỗi.”
Ánh mắt anh ta rất chuyên chú, cảm giác giống người ta đang nhìn một vật phẩm để định giá bán của đó.
“Không sao, Lâm tiểu thư, sau khi trở về có thể quen với tôi không? Tôi rất thích em.”
Rất trực tiếp, tôi cười.
“Triệu tiên sinh ngày mai cũng sẽ quay lại Hongkong àh?”
“Cho nên hôm nay tôi muốn nói ra.” Anh nở nụ cười.
“Phu nhân đang chờ đó.” Tôi nhìn anh ta, lông mi dài đúng là dễ nhìn, mà nó còn có một cặp mắt có thể phóng điện. Nhưng lại không thuộc về tôi.
Anh ta vẫn cười, cực kỳ lễ độ, ôn nhu, giúp tôi chỉnh lại mấy cọng tóc rối.
“Thực đáng tiếc.”
Người ta trả giá cao mà cô lại muốn hạ giá mình. Tôi sẽ không đi con đường giống người khác, tôi không phải dì Tần.
Tiễn Triệu tiên sinh, Tần Lộ còn chưa xuống lầu. Thay quần áo cũng lâu quá rồi, tôi chạy lên xem.
Không ở phòng, cũng không có ở phòng tắm.
Tôi có dự cảm không tốt. Cũng không biết tại sao nữa.
Nhà kho, không có, Toilet cho khách, không có, phòng dành cho khách, không có, ban công, không có.
Tim đặp càng ngày càng nhanh.
Trong phòng tôi. Sách trong tủ quần áo đều bị anh chuyển ra ngoài hết, hành lý bị mở ra, quần áo rơi tùm lum. Tôi mở tủ ra.
Anh ở trong đó.
Ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, giống như cún con bị vứt bỏ.
Nhưng cún con không nói, cũng sẽ không xầu xin, mà anh lại có thể.
“Tiểu Lâm đừng đi. . . . . . Tiểu Lâm không được chết. . . . . .”
Tôi quỳ xuống, ôm lấy anh.
“Tiểu Lâm đừng đi.”
Anh rất sợ, cả người phát run. Sao anh có thể nhớ rõ anh từng trốn ở trong này, anh biết tôi muốn đi, anh không muồn tôi đi.
“Tiểu Lâm không khóc. . . . . .”
“Tiểu Lâm không khóc.”
Nước mắt vẫn chảy xuống. Đầu anh đặt ngay bả vai tôi, hai tay ôm chặc lấy lưng rồi choàng lên lỗ tai tôi.
“Đau, đau. . . . . .”
Anh, sợ tôi sẽ đau. Bạn nói đi, tôi sẽ có đủ nước mắt để rơi không?
——— —————— ——————–