Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Chương 19

Chuyện này nằm trong kế hoạch nhưng khi càm tờ báo cáo thì tim tôi đập dữ dội. Đứng ở dãy hành lang khoa phụ sản, nhìn “Chiến hữu” xung quanh, trong đàu tôi chỉ có một ý nghĩ “Sinh, hay là không sinh?”

Gọi điện cho bác sĩ Mặc. Anh ấy nghe ta nói hết mới nêu ý kiến: “Anh đã kêu Chu Bất Ly tới đón em, sắp tới rồi. Không nên suy nghĩ bậy bạ, vừa ăn cơm vừa bàn nha.”

Ách. . . . . . Tôi. . . . . . Nhưng. . . . . .

“Hi, làm gì mà như người mất hồn vậy?” Chu đại ca, không, tiểu đệ Chu Bất Ly và bác sĩ Mặc đúng là hợp ý nhau đến một khe hỡ nhỏ cũng không có, bên kia vừa gắt thì y liền xuất hiện. Y vẫn như cũ ngậm một điếu thuốc chỉ là tóc dài hơn gần tới vai, nhưng lại đẹp trai thêm vài phần.

“Sao vậy. . . . . . Tôi cũng không phải Tần Lộ, không cần phải cố ý tới đón đâu. . . . . .” Tôi kháng nghị.

Chu Bất Ly cười hắc hắc, lấy báo cáo trong tay tôi, lật ra hai lần mới tìm được trang y muốn xem.

“Tám tuần àh. . . . . . Không tệ, tên nhóc Road kia làm tốt lắm!”

Làm ơn . . . . . . Thời tiết quá nóng nên mặt tôi cũng đỏ theo. Rõ ràng là tôi có kế hoạch hóa trước nếu không có gì ngoài ý muốn đương nhiên mang thai rồi.

“Bà Tần. . . . . . Chào ông Tần.” Y tá kiểm tra cho tôi đi tới.”May mà hai người còn chưa rời đi, ông Tần, đây là dơn thuốc bác sĩ Phương kê cho, bà…” nói tới đây, cô ấy cười gật đầu với tôi, tôi hơi lúng túng nhìn Chu Bất Ly, y lại cười cười, “Thân thể bà Tần tốt lắm nhưng hơi gầy, nếu khẩu vị tốt thì nên ăn nhiều một chút, nếu có phản ứng gì lớn thì mời trở lại đây kiểm tra. . . . . .”

~~~~~

“Còn cười ——” tôi ngoại trừ giả bộ liếc y thì cũng không biết nên làm gì nữa?

“Ha ha, tôi được làm cha rồi.”

Nếu không phải đang lái xe, có lee4 y thật sự sẽ hoa tay múa chân mà nhảy . . . . . . Cũng không phải bác sĩ Mặc sinh con, y vui như vậy làm gì, uh, nhớ tới tôi nhất thời sảng khoái đồng ý với bác sĩ Mặc là khi em bé ra đời sẽ nhận họ làm cha nuôi, may mà hứa với bác sĩ Mặc nếu là hứa với Chu Bất Ly này thì bây giờ tôi hối hận không biết còn kịp không nữa?

“Cậu vui như thế không sợ bác sĩ Mặc buồn àh?” Tôi còn trừng y.

“Không sợ! Dù sao tôi cũng không thể sinh con, công bằng, àh, nhưng cũng không thể quá đắc ý nếu không sẽ chọc giận Tiểu Lộ, thằng nó giận lên không cho tôi ôm em bé thì không tốt lắm. . . . . .”

Nhắc tới Tần Lộ, tôi mới cảm thấy đầu mình lại lớn thêm, chỗ này mới là vấn đề nha. . . . . .

Từ tháng trước đến giờ, với phương pháp giáo dục của bác sĩ Mặc anh tiến bộ tương đương rõ rệt nhưng mà. . . . . . càng cố chập hơn lúc trước. Chuyện em bé không biết anh hiểu được bao nhiêu?
Bình Luận (0)
Comment