Tuy Vô Tướng Công và Thiên Biến Vạn Hóa Pháp là hai loại công pháp thuộc về hai nhánh tu luyện khác nhau, một tu võ một luyện khí nhưng con đường tu luyện giống như trăm sông đổ về một biển, cả hai đều không thoát khỏi căn bản là mượn nhờ nguyên khí thiên địa làm lớn mạnh bản thân.
Nếu không có điểm chung này, dù Lâm Phong thủ đoạn thông thần cũng đừng mơ dung hợp Vô Tướng Công vào Thiên Biến Vạn Hóa Pháp sáng tạo ra Vô Tướng Vạn Hóa Công.
Mà thôn phệ xong viên cầu trắng xóa, Lâm Phong lại hiểu về Vô Tướng Công thêm một phần.
Vô Tướng Công quả thật là một bộ nội công tâm pháp xuất phát từ một võ hiệp thế giới tên gọi Thiên Vũ Đại Lục, đặc điểm nổi bật của Vô Tướng Công cũng bị Lâm Phong đoán đúng đó là tùy tâm sở dục không có chiêu thức nhất định, nếu cần có thể sao chép chiêu thức của môn phái khác.
Bất quá Vô Tướng Công hiện tại không phải Vô Tướng Công nguyên bản ở Thiên Vũ Đại Lục, dù sao ở thế giới võ hiệp người ta tu luyện theo hướng kích phát tiềm năng của cơ thể sinh ra nội lực chứ không phải hấp thu nguyên khí thiên địa.
Đối với chuyện này, Lâm Phong không mấy ngạc nhiên, bởi vì ở Địa Cầu đã có không ít trường hợp người bình thường bị rơi vào hiểm cảnh bộc phát ra được lực lượng khủng bố như một cô gái nâng lên chiếc xe hơi để cứu cha hay một người mẹ đánh thắng gấu bắc cực để cứu con,…
Nói cách khác, tiềm lực cơ thể con người là rất lớn, thậm chí vô hạn.
Thế nhưng một người muốn khai thác được cái vô hạn kia là rất khó khăn, nếu chỉ đơn thuần dựa vào sức lực bản thân không biết đến ngày tháng năm nào mới chạm mốc Siêu Thoát, không, là sợ rằng chưa kịp biến mạnh đã hao hết thọ nguyên chết rồi.
Mãi đến sau này Vô Tướng Công rơi vào tay tổ sư Vô Tướng Tiên Môn mới được cải tiến sang hấp thu nguyên khí thiên địa chuyển thành nội lực gia tăng tu vi, là người đầu tiên chuyển hướng tu luyện nên tổ sư Vô Tướng Tiên Môn có rất nhiều lợi thế, tỉ như không bị ai tranh đoạt nguyên khí thiên địa.
Hơn nữa nguyên khí ở Thiên Vũ Đại Lục không yếu, tổ sư một người độc hưởng chỉ tu luyện mấy trăm năm đã đạt tới đỉnh cao phá toái hư không, lại chờ tổ sư bà bà tu luyện thêm mấy trăm năm nữa tính ra ngày đặt chân đến Đại Thiên Thế Giới thì tổ sư Vô Tướng Tiên Môn vẫn chưa quá một nghìn tuổi.
Quay trở lại vấn đề chính, theo tổ sư Vô Tướng Tiên Môn lí giải chỉ có thiên địa mới sánh được với thiên địa, cho nên để nhập môn Vô Tướng Công đòi hỏi người luyện phải xem bản thân thành thiên địa, bằng không ngươi bị thiên địa áp chế căn bản không có cách tùy tâm sở dục.
Đương nhiên, xem thôi là chưa đủ, người luyện còn phải có khả năng biến đổi đan điền thành một phương thiên địa, mà phương thiên địa này tùy người lĩnh ngộ khác nhau sẽ xây dựng khác nhau, đây cũng là lí do có người lĩnh ngộ Thủy Tướng Công lại có người lĩnh ngộ Hỏa Tướng Công.
Còn Lâm Phong, đan điền của hắn vốn đã chứa Hỗn Độn Thế Giới, hỗn độn vô tướng trực tiếp bỏ qua bước nhập môn đi thẳng đến tiểu thành Vô Tướng Công, dựa theo thuyết pháp của Tiêu lão thì Lâm Phong đã đạt tới tầng thứ nhất Vô Tướng Công - Thiên Địa Vô Tướng.
Ngoài ra thôn phệ viên cầu trắng xóa còn đem đến cho Lâm Phong một lợi ích cực lớn, đó là hắn đã nắm giữ được toàn bộ chiêu số tâm pháp được đính bên trong, từ nay có giao chiến với người cũng không sợ thiếu chiêu thức để xài rồi.
-Phi Long Tại Thiên.
Lâm Phong vận dụng Vô Tướng Vạn Hóa Công điều khiển nội lực chạy trong kinh mạch theo một quỹ đạo đặc thù, hai chân đạp đất nhảy lên cao, hai tay hợp lại đánh ra một chưởng, theo giới thiệu Phi Long Tại Thiên sẽ đánh ra một đầu hư ảnh phi long rạch phá hư không.
Với tư cách là người đã nắm giữ chiêu số Lâm Phong cũng đánh ra một đạo hư ảnh, có điều... nó chỉ bé xíu như một con rắn nhỏ nào có uy thế của rồng.
Lâm Phong lắc đầu thầm nói:
-Xem ra để thành thạo chiêu số cần phải tốn không ít thời gian.
-Không gian này đã không còn gì để cảm ngộ, bất quá... cửa ra ở đâu a?
Lúc đi vào Lâm Phong cho rằng đã là khảo nghiệm thì khi thành công hoặc thất bại sẽ tự động truyền tống trở ra nên không hỏi rõ đi ra thế nào, bây giờ xong việc lại không có dấu hiệu gì cả khiến Lâm Phong hơi lo lắng, chẳng lẽ đây là hậu quả của việc thôn phệ viên cầu sao?
Không chờ Lâm Phong nghĩ nhiều, một thanh niên tuổi tác thoạt nhìn không xê xịch Lâm Phong bao nhiêu hiện ra đứng đối diện Lâm Phong, ngũ quan của thanh niên tinh xảo lại không kém phần nam nhân khí khái, đặc biệt là cặp mắt đen láy rất có thần nhìn Lâm Phong tán thưởng:
-Khả năng lĩnh ngộ không tệ, Vô Tướng Công của ngươi không kém gì Vô Tướng Công của ta.
Chỉ sợ không có động tĩnh, có người Lâm Phong liền không sợ, hắn dò hỏi:
-Ngài là... tổ sư?
Thanh niên gật đầu:
-Nếu ngươi là đệ tử Vô Tướng Tiên Môn thì gọi ta như vậy cũng không sai.
Lâm Phong ôm quyền làm lễ:
-Đệ tử Lâm Phong ra mắt tổ sư.
Tổ sư phất tay nói:
-Không cần đa lễ, dù sao đây chỉ là một tia thần niệm của ta. Nếu ta đoán không lầm Vô Tướng Tiên Môn đã xuống dốc a.
Lâm Phong không giấu diếm đáp lời:
-Bẩm tổ sư, đệ tử chỉ mới gia nhập không hiểu quá nhiều sự tình, bất quá đệ tử nghe Tiêu lão nói Vô Tướng Tiên Môn không có tài nguyên cũng không có cường giả tọa trấn đã bị lui khỏi hàng ngũ Thập Nhị Tiên Môn, hiện tại chỉ sánh được với Bách Tông.
Biết tin Vô Tướng Tiên Môn lụi bại, tổ sư không những không tức giận ngược lại rất bình tĩnh nói:
-Có ngươi tại, Vô Tướng Tiên Môn rất nhanh sẽ trở về địa vị vốn có.
Nghe vậy Lâm Phong có chút khó hiểu hỏi:
-Tổ sư biết ta?
Tổ sư lắc đầu:
-Ta không biết ngươi, nhưng tổ sư bà bà đoán được sẽ có người chấn hưng Tiên Môn, thậm chí còn làm tốt hơn ta đã từng.
Lời này ngắn ngủi lại ẩn chứa rất nhiều thông tin.
Có điều Lâm Phong không hỏi nữa, hắn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Tổ sư quá đề cao đệ tử rồi, đệ tử chỉ là một kẻ mới đến Đại Thiên Thế Giới, tu vi không cao, tài nguyên không có, hậu trường cũng không, làm sao đủ khả năng chấn hưng được Tiên Môn.
-Trừ phi đệ tử sớm ngày lĩnh ngộ Vô Tướng Công tầng thứ ba mở ra bảo khố, nhưng Vô Tướng Công tầng thứ ba nếu dễ lĩnh ngộ cũng không tới lượt đệ tử rồi, chỉ dựa vào một mình đệ tử không biết đến ngày tháng năm nào Vô Tướng Tiên Môn mới thấy lại được ánh sáng.
Tổ sư thản nhiên nói:
-Bớt diễn trò, ta đúng là có lưu lại bảo khố nhưng tổ sư bà bà mới là người đặt ra điều kiện mở khóa, ngươi có kể khổ ta cũng chẳng có cách nào giúp ngươi đi cửa sau. Tuy nhiên ta có thể nói cho ngươi về Vô Tướng Công, ngươi muốn nghe hay không?
Đổi lại là người khác nghe tổ sư khai sáng Vô Tướng Công muốn giảng về Vô Tướng Công chỉ sợ sẽ đáp ứng ngay lập tức, ai ngờ Lâm Phong lại không khách khí chút nào nói ra:
-Tổ sư không cần thử ta, đạo mỗi người mỗi khác, nếu nghe tổ sư giảng để đi còn gì gọi là Vô Tướng nữa?
Nghe Lâm Phong nói vậy, tổ sư khá hài lòng gật gù:
-Ừm, ngộ tính rất cao, giao Vô Tướng Tiên Môn cho ngươi là ta yên tâm rồi.
Dứt lời, thân ảnh tổ sư phốc một cái liền biến mất, Lâm Phong còn muốn mặt dày xin thêm một chút lợi tức cũng không còn cơ hội, hơn nữa còn bị Vô Tướng Điện bất ngờ đá ra nhất thời đứng không vững lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, đất cát bám đầy, hình tượng muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Tiêu lão, tứ trưởng lão, Phượng:
-???
Ở trong ba tháng bị đá ra, rốt cuộc là thành công hay thất bại a???
….........
Một bên khác, tại một vùng đất khô cằn nào đó, một thanh niên dung mạo giống hệt tổ sư Vô Tướng Tiên Môn đang chán chường nằm trên mặt đất bỗng bật dậy nói với một nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc ngồi bên cạnh:
-Vô Tướng Tiên Môn rốt cuộc cũng có người thừa kế, chỉ không biết bao giờ hắn mới tìm đến chỗ chúng ta được a.
Thanh niên này, chính là Hàn Thiên Lạc, tổ sư Vô Tướng Tiên Môn.
Còn nữ tử xinh đẹp bên cạnh không phải ai khác ngoài tổ sư bà bà, Hàn Nhược Nhược.
Hàn Nhược Nhược cười nói:
-Tướng công chớ vội, không tới ba nghìn năm hắn sẽ tới.
Nghe “ba nghìn năm” Hàn Thiên Lạc lại chán chường nằm xuống nói:
-Aizz, lại phải chờ thêm ba nghìn năm ở cái chốn này.
Hàn Nhược Nhược khẽ lắc đầu, tướng công cái gì cũng tốt, ngoại trừ không chịu nổi tịch mịch.
Nghĩ tới đây ánh mắt Hàn Nhược Nhược lóe lên một tia sát khí, Thập Nhị Tiên Môn, các ngươi chờ đấy, một đám tài không bằng người suốt ngày chỉ chăm chăm đi tính toán vợ chồng chúng ta, đợi ba nghìn năm sau chúng ta thoát khốn nhất định sẽ tính toán món nợ này.