Đỉnh Phong Chí Tôn - Chư Thần Chiến

Chương 15 - Thân Thế Chi Mê

Trên thực tế, Đạo Không Thạch không nhất thiết phải được luyện hóa mới có thể đem ra sử dụng, bất quá việc Lâm Phong muốn làm không phải xây dựng thế giới trên Đạo Không Thạch mà là dung hợp Đạo Không Thạch vào Hỗn Độn Thế Giới nên mới cần luyện hóa Đạo Không Thạch.

Trong cuốn điển tịch Lâm Phong đọc được có ghi chép hai cách để luyện hóa Đạo Không Thạch, một là dùng tu vi cao cường cưỡng ép luyện hóa, hai là dùng vốn hiểu biết về quy tắc của bản thân đi chinh phục đạo vận thế giới ẩn trong Đạo Không Thạch.

Đổi lại là viên Đạo Không Thạch nhỏ như ở đấu giá hội Không Thành thì Lâm phong còn có thể dùng cách thứ nhất vì đạo vận thế giới vẫn chưa lớn mạnh, thế nhưng tảng Đạo Không Thạch trong tay hắn lớn cả nghìn trượng, đạo vận thế giới đã khá vững chắc, tu vi của hắn căn bản không đủ dùng.

Cũng may Lâm Phong có thân phận Chúa Tể Thái Sơ Giới, hắn hiểu rất rõ các loại quy tắc ở Thái Sơ Giới, mà giữa quy tắc của các thế giới luôn có điểm tương đồng với nhau, dựa vào điều này Lâm Phong mới có lòng tin luyện hóa thành công Đạo Không Thạch.

Trờ lại chính truyện.

Thể xác Lâm Phong ngồi bên cạnh bộ xương rồng, linh hồn lại hoàn toàn đầu nhập vào Hỗn Độn Thế Giới, nếu lúc này có người thứ hai ở trong Hỗn Độn Thế Giới sẽ thấy từ linh hồn Lâm Phong tràn ra những sợi tơ trắng muốt nối vào tảng Đạo Không Thạch nghìn trượng đen kịt.

Những sợi tơ trắng muốt này đại biểu cho vốn hiểu biết của Lâm Phong về quy tắc, phương thức luyện hóa của Lâm Phong rất đơn giản, đầu tiên là kết nối những sợi tơ quy tắc của hắn với đạo vận thế giới trong Đạo Không Thạch, không nói nối được hết chỉ cần bốn năm thành là được rồi.

Sau đó hắn sẽ dùng linh hồn làm cầu nối kéo ra đạo vận bên trong Đạo Không Thạch chạy đến Hỗn Độn Thế Giới, bằng cách này Hỗn Độn Thế Giới cũng sẽ sở hữu đạo vận thế giới, kéo được càng nhiều Hỗn Độn Thế Giới sẽ càng tiến gần hơn tới tự thành thế giới.

Nói cách khác, đợi Lâm Phong hoàn toàn dung hợp Đạo Không Thạch với Hỗn Độn Thế Giới thì Hỗn Độn Thế Giới sẽ có tư cách để hình thành một thế giới hoàn chỉnh.

Đương nhiên tất cả mới chỉ là lý thuyết trên giấy, còn kết quả như thế nào đợi làm xong mới biết được.

Thời gian trôi qua, theo số lượng sợi tơ trắng muốt càng lúc càng tăng lên, linh hồn Lâm Phong càng lúc càng trở nên mờ nhạt, từ đó có thể thấy được việc luyện hóa Đạo Không Thạch cũng rất hung hiểm, một khi thất bại nhẹ thì phản phệ trọng thương nặng thì linh hồn tiêu tán.

Quá trình hung hiểm này, kéo dài hơn ba năm.

Sau ba năm không ngừng phân ra những sợi tơ quy tắc, linh hồn Lâm Phong nhìn qua có chút phù phiếm, tuy nhiên thần sắc trên mặt hắn không hề uể oài một chút nào, ngược lại linh hồn Lâm Phong bỗng nhiều hơn một chút gì đó huyền diệu, tựa như... hắn là thế giới, thế giới là hắn.

Linh hồn Lâm Phong mở ra cặp mắt thâm thúy, tâm niệm nhất động, quá trình dung hợp... bắt đầu.

Đạo Không Thạch khẽ run rẩy, Hỗn Độn Thế Giới cũng run lên, có điều hai cái run rẩy này lại mang ý nghĩa trái ngược nhau.

Đạo Không Thạch run rẩy, là vì bị kéo ra đạo vận thế giới, còn Hỗn Độn Thế Giới run rẩy, là vì có đạo vận thế giới thêm vào.

Mất đi đạo vận thế giới, Đạo Không Thạch dần dần thu nhỏ, còn Hỗn Đỗn Thế Giới nhận lấy đạo vận thế giới liền biến hóa theo chiều hướng tích cực.

Bước dung hợp tiêu tốn ít thời gian hơn luyện hóa chỉ mất một năm tảng Đạo Không Thạch từ nghìn trượng đã chỉ còn lại trăm trượng, bất quá nó không có nghĩa là Lâm Phong đã rút ra chín phần đạo vận trong Đạo Không Thạch, Lâm Phong mới chỉ rút được bốn phần thôi.

Về phần Hỗn Độn Thế Giới có thể nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Vốn dĩ tại Hỗn Độn Thế Giới không có thiên không có địa giờ phút này đã xuất hiện đại lượng đất đai cùng bầu trời trong xanh, trước đây không có nước lúc này cũng đã mở ra một con suối, không khí chuyển động, gió nhẹ nhàng thổi, mặt trời tỏa ánh nắng,...

Dù mọi thứ vẫn rất tiêu điều nhưng ít nhất thế giới đã có sự vận hành ở một vài khía cạnh nhất định.

-Bộp...

Một âm thanh lạ lẫm bất ngờ vang lên, Lâm Phong có mối liên kết với Hỗn Độn Thế Giới trong nháy mắt liền biết được thứ gì phát ra âm thanh, đó là một viên châu trong suốt rớt ra từ Đạo Không Thạch, nó trong suốt đến nỗi nếu không ở trong Hỗn Độn Thế Giới sợ rằng Lâm Phong cũng sẽ bỏ qua.

Khi nhìn vào viên châu trong suốt, Lâm Phong chỉ có một cảm giác duy nhất - thuần khiết.

Từ trước đến giờ, Lâm Phong đã gặp qua biết bao nhiêu đồ tốt ở Thái Sơ Giới lẫn tinh không mênh mông, nhưng đây mới là lần thứ hai Lâm Phong có cảm giác này, trong đó thứ đầu tiên còn là Thái Sơ Linh Thai đã vượt qua cả phạm trù bảo vật.

Bởi vì, Thái Sơ Linh Thai có sinh mệnh.

Mặc dù viên châu trong suốt này không toát ra khí tức sinh mệnh nhưng Lâm Phong dám khẳng định nó cũng rất trân quý.

Bất quá Lâm Phong vẫn rất cẩn thận điều khiển thế giới chi lực đi thăm dò viên châu, qua một lúc lâu Lâm Phong xác định viên châu không có vấn đề mới đẩy viên châu ra thế giới bên ngoài cho bản thể trực tiếp tìm hiểu.

Bản thể Lâm Phong mở mắt, trên tay cũng nhiều hơn một viên châu trong suốt.

Tuy nhiên không đợi Lâm Phong tìm hiểu, viên châu trong suốt vừa rồi vô cùng yên tĩnh trong Hỗn Độn Thế Giới bay giờ ra ngoài bỗng bất ngờ vuột khỏi tay hắn bay vòng quanh hai bộ xương long phượng, từ viên châu còn không ngừng phát ra từng tiếng “u u u” tựa hồ rất hưng phấn.

Tình huống này khiến Lâm Phong hơi trầm ngâm, lúc ở trong Hỗn Độn Thế Giới rõ ràng viên châu trong suốt không có khí tức sinh mệnh a, chẳng lẽ viên châu này có thần trí biết Hỗn Độn Thế Giới không phải thế giới thực nên giả vờ chết?

Siêu Khuyển cũng bị viên châu trong suốt hấp dẫn tạm dừng công cuộc gặm xương rồng chạy đến bên Lâm Phong hỏi:

-Nó là thứ đồ vật gì? Vì sao cảm giác rất giống một đứa trẻ?

Lâm Phong lắc đầu:

-Không biết, ta vừa mới tìm thấy nó ở trong Đạo Không Thạch còn chưa kịp tìm hiểu rõ ràng. Có điều viên châu này rất gian trá, lúc ở trong Hỗn Độn Thế Giới nó biết giả chết để ta mang nó ra ngoài.

-Phốc...

Lâm Phong chưa nói hết lời viên châu đã nằm xụi lơ trên mặt đất, khí tức sinh mệnh vừa nổi lên đã tiêu tán nhanh chóng chỉ còn lại một tia mỏng manh, thoạt nhìn không giống giả bộ.

Siêu Khuyển cổ quái nói:

-Hình như... nó sắp chết thật.

Viên châu truyền cho Lâm Phong một ý niệm yếu ớt, “cứu”.

Lâm Phong:

-…

Thật mẹ nó không phải giả chết a.

Xem ra việc viên châu bỗng nhiên sinh long hoạt hổ có liên quan rất lớn đến hai bộ xương khổng lồ này.

Nhìn viên châu nằm trong khu vực sát khí nồng nặc vẫn không bị sát khí bám vào, Lâm Phong có chút tâm động nói với Siêu Khuyển:

-Ngươi có thể mang nó trở lại đây hay không?

Siêu Khuyển cũng rất hứng thú với viên châu này sảng khoái đáp ứng:

-Không thành vấn đề.

Nói xong, Siêu Khuyển bất chấp sát khí cuồng loạn chạy ra ngậm viên châu vào miệng, chỉ đi ra có mấy giây lúc chạy về trên người Siêu Khuyển đã tràn đầy vết chém là đủ hiểu hai luồng sát khí giao phong khủng bố đến cỡ nào, điều này cũng nói lên viên châu rất đặc thù ở trong sát khí lại không bị ảnh hưởng.

Tạm thời không nhắc đến Siêu Khuyển nằm ở một bên tĩnh dưỡng, Lâm Phong nhặt lên viên châu trong suốt bị Siêu Khuyển nhả dưới đất.

Lúc này viên châu trong suốt sắp đạt ngưỡng tử vong, Lâm Phong không dài dòng trích ra một giọt tinh huyết đưa đến trước viên châu cho nó tự quyết định.

Ý tứ, nhận hắn làm chủ, hoặc chết.

Viên châu trong suốt linh trí không cao chỉ tương đương với một đứa trẻ mới sinh nhưng linh tính của nó rất lớn mách bảo không được nhận người này làm chủ, cho dù có phải chết, bởi vì... từ tinh huyết của Lâm Phong truyền ra mùi vị của thiên địch.

Thiên địch, trời sinh đã là địch, làm sao có thể nhận địch làm chủ đâu?

Thấy viên châu trong suốt quả quyết không nhận chủ Lâm Phong liền không để ý nó nữa, đồ vật có quý đến đâu nhưng nếu không thể để nó hoàn toàn nghe theo mình thì Lâm Phong cũng không cần, thà rằng không có còn hơn mang theo một biến số không rõ ở bên người.

Đột nhiên, bên trong viên châu bỗng hiện lên một đạo ấn ký kim sắc đầy phức tạp cùng huyền ảo, Lâm Phong nhìn không hiểu ấn ký này nhưng nó đem đến cho Lâm Phong một cảm giác rất đỗi quen thuộc và ấm áp từ sâu trong linh hồn.

Cảm xúc dâng trào đến mức không kiềm chế nổi, khóe mắt Lâm Phong có chút ươn ướt, hắn thì thào:

-Cha...

Lâm Phong không phải không có cha mẹ, trên thực tế Lâm Phong đã trải qua tam sinh tam thế có đến ba người cha ba người mẹ nhưng những người đó chưa bao giờ đem đến cho hắn cảm giác quen thuộc bằng cái ấn ký này, hắn có chút mê man không hiểu, chẳng lẽ thân thế của hắn vẫn ẩn chứa bí mật gì?

Trong lúc Lâm Phong mê man, viên châu trong suốt run rẩy kịch liệt tiến đến gần tinh huyết, rất rõ ràng viên châu đang phản kháng không muốn tiếp thu tinh huyết của Lâm Phong nhưng lực lượng của nó không đủ để chống lại ấn ký kia, nó bị ép buộc phải nhận Lâm Phong làm chủ.

-Phốc.

Viên châu vừa chạm phải tinh huyết, quá trình nhận chủ ngay lập tức diễn ra, không, phải nói là ngay lập tức thành công, không cần nói cũng biết tất cả là do ấn ký bên trong viên châu giở trò.

Bình Luận (0)
Comment