Đỉnh Phong Chí Tôn - Chư Thần Chiến

Chương 20 - Dụng Độc

Mê Vụ Sâm Lâm là có yêu thú sinh sống, một người chết ở đây không sớm thì muộn sẽ bị yêu thú ăn đến xương cốt không lưu, bất quá Lâm Phong rất cẩn thận dùng một mồi lửa đốt sạch Cảnh Kỳ tránh lưu lại manh mối, à không, vẫn còn một manh mối sống nữa.

Lâm Phong nhìn thoáng qua Liệt Hương Mẫn, tại tu luyện thế giới gần như không có người xấu nhưng không thể phủ nhận là dáng người của Liệt Hương Mẫn rất có sức dụ hoặc, nhất là trong bộ dáng nửa che nửa lộ hiện tại, chẳng trách Cảnh Kỳ vội vàng muốn hưởng thụ đến vậy.

Tuy nhiên, với tư cách là một nam nhân đã có gia đình, Lâm Phong không hề nổi lên những ý tưởng lung tung, trong đầu chỉ đang cân nhắc giữa ba phương án nhận tiền cứu người, giết người diệt khẩu hay bỏ mặc giữa chốn hoang vu.

Suy đi tính lại một chút, Lâm Phong quyết định để mặc nàng tự sinh tự diệt.

Mắt thấy Lâm Phong quay người bỏ đi, Liệt Hương Mẫn hơi sửng sốt, người này giết Cảnh Kỳ lại không thèm nói với mình một câu đã bỏ đi là có ý tứ gì?

Nhớ đến lời Lâm Phong nói lúc đầu, Liệt Hương Mẫn tựa hồ đoán được một hai, đó là người đến không phải dạng người lương thiện gì nhưng ít nhất hắn ghét ác như thù, nói cách khác hắn giết Cảnh Kỳ chỉ đơn giản là chướng mắt Cảnh Kỳ biến thái chứ không phải tới cứu mình.

Liệt Hương Mẫn vội vàng dồn hết khí lực nói:

-Công... công tử, chậm đã.

Lâm Phong không quay đầu, hắn phất phất tay thản nhiên nói:

-Ta giết tên kia không phải để cứu ngươi, cho nên đừng phí công cầu xin ta giúp ngươi.

Quả nhiên nàng đoán không sai, người này... có chút ý tứ.

Liệt Hương Mẫn suy yếu hỏi:

-Vậy ta có thể mời công tử làm việc hay không? Thù lao nhất định sẽ khiến công tử hài lòng.

Lâm Phong hơi hứng thú quay lại hỏi:

-Ta thu thập đám người kia đã chiếm được rất nhiều tài nguyên, chẳng lẽ ngươi có thể trả cho ta nhiều hơn bọn họ cộng lại sao?

Nghe vậy Liệt Hương Mẫn không chút do dự gật đầu:

-Có thể.

Lần này Lâm Phong đã động tâm rồi, chẳng có ai ngại tài nguyên nhiều a, có điều Lâm Phong không phải loại người dễ dàng bị người khác dùng ngôn ngữ mê hoặc, trong mắt Lâm Phong nếu nữ nhân này thật có đồ tốt thì hẳn sẽ không thê thảm đến mức này mới đúng.

Lâm Phong dò hỏi:

-Ngươi nói thử xem?

Liệt Hương Mẫn nói:

-Ta là nhị tiểu thư của Liệt gia ở Vụ Thành, chỉ cần công tử cứu ta thì Liệt gia sẽ không bạc đãi công tử.

Câu trả lời này ngay lập tức dập tắt hứng thú của Lâm Phong, hắn lắc đầu nói:

-Tuy ta không biết Liệt gia các ngươi mạnh hay yếu ra sao nhưng kẻ vừa bị ta giết tám chín phần mười thuộc về thế lực đối nghịch với Liệt gia, đem ngươi trở về chẳng khác nào gây thù với thế lực kia, cái giá này không thích hợp, vẫn là miễn bàn đi.

Nói xong, Lâm Phong dứt khoát muốn đi.

Liệt Hương Mẫn cắn răng nói:

-Ta có tin tức về một loại bảo vật giúp tu sĩ gia tăng năm thành xác suất thành công từ Huyền Tiên bước vào Kim Tiên.

Lâm Phong dừng cước bộ, hắn quay lại nở nụ cười thân thiện nói:

-Hợp tác vui vẻ.

Nhìn Lâm Phong cười cười, Liệt Hương Mẫn đột nhiên có cảm giác mình bị hố rồi, chẳng lẽ ngay từ đầu tên này đã biết về thứ Liệt gia muốn lấy hay sao?

Mà thôi, sống sót mới là quan trọng nhất, hơn nũa tỷ tỷ còn đang lâm vào nguy hiểm đây.

Liệt Hương Mẫn rất nhanh đã làm ra quyết định nói:

-Công tử, bảo vật ta nói đến chính là Vụ Huyền Kim Quả, ta biết chính xác vị trí nó mọc, hy vọng công tử nhìn vào sự quý giá của Vụ Huyền Kim Quả cứu giúp tỷ muội chúng ta.

Lâm Phong biết về Vụ Huyền Kim Quả, nó là một loại kỳ quả hiếm thấy ở Mê Vụ Sâm Lâm, bản thân Vụ Huyền Kim Quả chứa đựng một nguồn năng lượng cực kì lớn, hơn nữa nguồn năng lượng này còn có tác dụng đề cao tỉ lệ thành công tiến nhập Kim Tiên.

Có điều... tỷ muội?

Lâm Phong không hiểu lắm hỏi:

-Đội của ngươi còn có người khác gặp nạn?

Liệt Hương Mẫn gật đầu:

-Không giấu gì công tử, tỷ tỷ ta sớm được Đổng thúc là một Huyền Tiên mang trở về, thế nhưng đối phương cũng có một trưởng lão Huyền Tiên đuổi theo, mà Đổng thúc lúc bình thường không phải đối thủ của người kia huống chi còn bị tỷ tỷ ta vướng víu, ta lo lắng bọn họ sẽ xảy ra chuyện.

Đồ tốt không dễ lấy a, phải đánh với Huyền Tiên đây.

Đừng nhìn Siêu Khuyển thắng được Ngân Nguyệt Lang liền cho rằng Siêu Khuyển rất mạnh, trên thực tế bỏ qua nhục thân ương ngạnh thì Siêu Khuyển mới chỉ khôi phục đến Huyền Tiên sơ kỳ, dựa vào ưu thế huyết mạch lực chiến sánh ngang với Huyền Tiên trung kỳ.

Nói cách khác, nếu Siêu Khuyển giao chiến trực tiếp với nhân loại Huyền Tiên hậu kỳ trở lên khẳng định chỉ có nước bị người ta đè ra đánh.

Đương nhiên Huyền Tiên hậu kỳ đánh không chết được Siêu Khuyển, nhưng người ta có thể trói Siêu Khuyển vào một chỗ rồi đánh chết Lâm Phong a.

Lâm Phong hỏi:

-Tu vi của người kia là Huyền Tiên hậu kỳ sao?

Liệt Hương Mẫn nói:

-Cảnh Diệu là Huyền Tiên trung kỳ, bất quá lão có một đầu thú sủng Huyền Tiên trung kỳ đỉnh phong rất khó đối phó.

Nghe vậy Lâm Phong liền an tâm, không phải Huyền Tiên hậu kỳ thì không đáng lo lắm, bởi vì để hạ gục một người có rất nhiều phương pháp chứ không nhất thiết phải lấy cứng đối cứng, điều kiện tiên quyết là tu vi của đối phương không cao hơn ngươi quá nhiều.

Dù sao, dưới thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều là phù du a.

…........

Một bên khác, không có gì ngoài ý muốn, Liệt Đổng bị Cảnh Diệu tìm thấy chặn đường.

Hai người cùng là Huyền Tiên trung kỳ nhưng công pháp Liệt gia không cao cấp bằng Cảnh gia nên lúc bình thường Cảnh Diệu không cần gọi ra thú triệu hồi đã mạnh hơn Liệt Đổng một chút, bây giờ Liệt Đổng còn phải bảo vệ Liệt Hương Nhu nào phải đối thủ của Cảnh Diệu.

Chỉ sau mấy đợt giao phong, Liệt Đổng ăn trọn một chưởng đến từ Cảnh Diệu bay ra mấy chục trượng, cánh tay trái càng bị Cảnh Diệu sinh sinh đánh nát, trong miệng không ngừng phun máu hòa lẫn mảnh vỡ nội tạng, khí tức bất ổn không còn bao nhiêu lực chiến đấu.

Mà Liệt Hương Nhu cũng bị dư chấn ảnh hưởng đánh cho tỉnh khỏi hôn mê, may là phần lớn lực lượng đã được Liệt Đổng cắn răng chặn lấy, bằng không dưới một chưởng này Liệt Hương Nhu khẳng định phải hương tiêu ngọc vẫn.

Vừa mở mắt ra, Liệt Hương Nhu bị thảm trạng của Liệt Đổng dọa sợ kêu lên:

-Đổng thúc.

Liệt Đổng rất muốn trấn an Liệt Hương Nhu, nhưng trong tình huống thập tử nhất sinh này Liệt Đổng không biết phải nói cái gì để trấn an, Liệt Đổng ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn về Cảnh Diệu quát lớn:

-Cảnh Diệu, đừng khinh người quá đáng, bằng không dù có phải tự bạo ta cũng không để ngươi yên ổn đâu.

Cảnh Diệu lạnh nhạt nói:

-Ngươi quên thú triệu hồi của ta là Huyền Cương Quy sao? Kể cả ngươi có tự bạo đi nữa cũng không phá nổi phòng ngự của nó. Bất quá nể tình ngươi tu luyện đến Huyền Tiên không dễ ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội cân nhắc, sống làm người Cảnh gia hoặc táng thân Mê Vụ Sâm Lâm, ngươi chọn đi.

Nguyên bản Cảnh Diệu muốn nói làm chó cho Cảnh gia nhưng nghĩ đến Huyền Tiên đều có ngạo khí của Huyền Tiên mới thay đổi cách nói một chút, bất quá Liệt Đổng tính cách vô cùng cương trực, cho dù Cảnh Diệu có phun châu nhả ngọc cũng đừng hòng lung lạc được Liệt Đổng.

Liệt Đổng điên cuồng cười phá lên:

-Liệt Đổng ta sinh làm người Liệt gia chết làm ma Liệt gia, lão thất phu, ăn của ta một quyền.

Không còn đường lui, Liệt Đổng quả quyết thiêu đốt đan điền, tiên lực hừng hực tràn vào nắm đấm tung ra một quyền.

Một quyền này không phả chiêu thức gì đáng nói nhưng lại đủ bá đạo, đủ hung mãnh khiến Cảnh Diệu không dám xem thường, Cảnh Diệu không muốn kéo dài thời gian nữa gọi ra Huyền Cương Quy chắn trước mặt, chỉ cần qua được đợt giao phong này kết quả sẽ phân.

Đúng lúc này, không gian phía sau lưng Cảnh Diệu bỗng nhộn nhạo, một đạo hắc ảnh nho nhỏ đột ngột xuất hiện đánh cho Cảnh Diệu không kịp trở tay.

-Thần Khuyển Đạp Nhân.

-Ầm, ầm.

-Phốc, phốc.

Liệt Đổng toàn lực đánh vào Huyền Cương Quy vẫn không phá được phòng ngự của nó nhận lấy phản phệ to lớn, cánh tay phải nổ tung, huyết nhục bay tán loạn, có điều kết quả này đã nằm trong dự liệu, Liệt Đổng chỉ muốn lại gần Cảnh Diệu để tự bạo cầu một cái hy vọng thôi.

Thế nhưng Liệt Đổng chưa kịp tự bạo đã thấy Cảnh Diệu như là đạn pháo bay ra ngoài sống chết không rõ, tình huống này làm cho Liệt Đổng có chút ngơ ngác, ta vì sao không biết một quyền của ta mạnh đến mức cách sơn đả ngưu đánh bại Cảnh Diệu a?

Khoan đã, ta vừa nghe thấy cái gì Thần Khuyển Đạp Nhân đâu?

Cái gọi là Thần Khuyển Đạp Nhân đương nhiên là Siêu Khuyển ra chân rồi, tu vi của nó không bằng Cảnh Diệu nhưng lực lượng tương đương, lại trong thế đánh lén rất dễ dàng đắc thủ, thậm chí Siêu Khuyển còn có lòng tin một chân đạp chết Cảnh Diệu.

Dù sao tên kia không kịp bày ra phòng thủ a?

-Chó con, ngươi muốn chết.

Một âm thanh đầy phẫn nộ vang lên đánh mặt Siêu Khuyển, chỉ thấy Cảnh Diệu đứng dậy từ trong hố đất, nộ khí chập trùng, mái tóc đỏ không gió tự bay, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Siêu Khuyển, sát khí tung hoành, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Chỉ là... so ánh mắt Siêu Khuyển chưa từng sợ ai bao giờ.

Siêu Khuyển nhe răng gầm gừ:

-Một đạp không chết, lại đến một đạp.

Sau đó, Siêu Khuyển khí thế như hồng quấn lấy Cảnh Diệu đánh tới tấp.

Cảnh Diệu thực lực không yếu, trên người còn mặc một tấm áo giáp làm bằng mai rùa Huyền Cương Quy lực phòng ngự siêu mạnh, nhờ tấm áo giáp này hắn mới không bị Siêu Khuyển đạp lén miểu sát nên rất tự tin cứng đối cứng với Siêu Khuyển.

Ngươi tới ta đi, một người một chó đánh rất hăng say.

Bất quá sau mấy chục hiệp cuồng oanh loạn tạc, Cảnh Diệu phát hiện lực phòng ngự của Siêu Khuyển so với hắn phải biến thái hơn, hơn nữa móng vuốt của Siêu Khuyển rất sắc bén cào rách được Huyền Cương Giáp, tiếp tục đánh xuống hắn phải thua không thể nghi ngờ.

Tình thế không ổn, Cảnh Diệu tâm niệm nhất động gọi Huyền Cương Quy qua trợ giúp.

Hai đánh một, không chột cũng què a.

Thế nhưng... Huyền Cương Quy dám qua sao?

Không dám.

Tại thú tộc, trừ phi cảnh giới chênh lệch quá nhiều, bằng không thì huyết mạch vi tôn.

Siêu Khuyển là Tam Đầu Thiên Ma Khuyển đại danh đỉnh đỉnh, ngay cả rồng còn ăn, Huyền Cương Quy dám đến gần mới là lạ.

Cảnh Diệu tức giận quát lên:

-Nghiệt súc, còn không qua trợ trận.

Vừa mở miệng ra nói chuyện, trong lòng Cảnh Diệu lập tức nổi lên một cỗ bất an, sau đó không đợi hắn suy nghĩ nhiều cả người bỗng trở nên vô lực, mà trong một trận chiến chỉ cần một khoảnh khắc thất thần cũng đủ dẫn đến sai lầm chí mạng chứ đừng nói đến toàn thân vô lực.

-Oanh...

-Phốc...

Không có tiên lực gia trì, Huyền Cương Giáp có cứng rắn cũng không chống đỡ được móng vuốt của Siêu Khuyển tựa như một khối đậu hũ bị cào rách, thuận tiện cả người Cảnh Diệu cũng bị xé thành mấy mảnh, hắc hỏa tràn vào, sinh mệnh lực tuột dốc không phanh.

Nửa thân trên đập xuống đất, Cảnh Diệu trừng mắt không cam tâm nói:

-Ngươi... hạ độc...

Bình Luận (0)
Comment