Đỉnh Phong Chí Tôn - Chư Thần Chiến

Chương 4 - Giết Người Của Đại Thiên Thế Giới

Theo hệ thống tu luyện của Thái Sơ Giới, Tạo Giới Cảnh đã có thể sáng tạo ra thế giới, nghe qua rất ngưu bức, nhưng trên thực tế thế giới của Tạo Giới Cảnh không đủ điều kiện để được gọi là “thế giới”.

Bởi vì... những thế giới đó chỉ có đạo của nguời sáng tạo mà không phải Đạo của thế giới.

Đạo của một người, làm sao chống đỡ được cả thế giới đâu?

Có lẽ có, nhưng chắc chắn không phải ở đẳng cấp Tạo Giới Cảnh làm được.

Đây cũng là lí do thế giới của Tạo Giới Cảnh không thể đặt sinh vật sống vào, còn Hỗn Độn Thế Giới của Lâm Phong được Thái Sơ Chi Linh phụ trợ xây dựng ra được một khu vực tương đối đặc thù coi như “tiểu thế giới” đặt được sinh vật sống cũng vẫn chịu rất nhiều hạn chế.

Nói tóm lại, muốn thành thế giới, phải có Thế Giới Chi Đạo.

Mà cách dễ dàng nhất để thu được Thế Giới Chi Đạo là dùng Đạo Không Thạch - loại kỳ thạch ẩn chứa đạo vận của thế giới tương đối hoàn mỹ.

Đương nhiên, dù cho có cùng “đạo” đi nữa thì “đạo” cũng phân chia cường độ mạnh yếu khác nhau, Đạo Không Thạch càng lớn đồng nghĩa đạo vận nó ẩn chứa càng mạnh, những tảng Đạo Không Thạch đặt làm căn cơ thế giới của các tộc quần siêu cấp đều lớn hơn vạn trượng.

Nếu đem ra so sánh thì tảng Đạo Không Thạch nghìn trượng trong tay Lâm Phong chỉ mới được liệt vào tầm trung.

Bất quá Lâm Phong đã rất thỏa mãn, dù sao hắn tạm thời chưa có ý nghĩ thành lập thế giới ở bên ngoài, hiện tại Lâm Phong chỉ nhắm đến hoàn thiện Hỗn Độn Thế Giới giúp những người ở bên trong thoải mái hơn, một tảng Đạo Không Thạch nghìn trượng quá dư xài rồi.

Tuy nhiên, người khác làm là xây dựng thế giới trên Đạo Không Thạch còn việc Lâm Phong cần làm là dung hợp Đạo Không Thạch với Hỗn Độn Thế Giới, độ khó cao hơn một bậc, thời gian tiêu tốn chắc hẳn không ngắn, Lâm Phong tính toán đợi đến Đại Thiên Thế Giới mới bắt đầu.

Còn bây giờ, tại một khu vực cách Không Thành khoảng ba tháng đi đường về phía đông, nhóm ba người Lâm Phong, Phượng, Lâm Nhị Phong đang đào Không Gian Kết Tinh để che mắt thiên hạ, đồng thời Lâm Phong cũng muốn nhìn xem vận khí của Lâm Nhị Phong cao đến mức nào.

Trong ba tháng này, Lâm Phong rốt cuộc hiểu vì sao Lâm Nhị Phong bị xa lánh.

Vào ngày đầu tiên khởi thành, Lâm Phong bắt gặp một viên sao băng khổng lồ lao tới với tốc độ siêu khủng khiếp, sức sát thương không nhỏ, hắn đưa tay đánh vỡ nó thì rớt ra một cái lô đỉnh đỏ thẫm ở trước mặt Lâm Nhị Phong, bên trong cái lô đỉnh càng có một đống đan dược cao phẩm.

Sang tháng thứ hai, Lâm Phong và Phượng lọt vào vòng tập kích của bầy Hư Không Thú mãi mới diệt sát được hết, còn Lâm Nhị Phong đánh bậy đánh bạ lại rơi vào sào huyệt nơi Hư Không Mẫu Thú đang sinh con vô cùng suy yếu, kết quả thu được một đầu Hư Không Vương Thú ấu thể.

Đến tháng thứ ba, hư không chấn động, bốn phía xuất hiện mấy khu vực không gian sụp đổ, Lâm Phong lựa chọn dùng cường lực mở ra một đường thoát không tiện thu thập Không Gian Kết Tinh, cuối cùng lại có một viên Không Gian Kết Tinh rơi trúng Lâm Nhị Phong.

Vận khí này, quả thực lớn đến bạo.

Vì cái gì luôn là người khác gặp xui xẻo còn hắn lại thu hoạch đầy bồn đầy bát đâu? Không bị tẩy chay mới là lạ.

Còn tốt Lâm Nhị Phong khá biết điều, nhặt được đan dược, Hư Không Vương Thú hay Không Gian Kết Tinh đều có ý đẩy cho Lâm Phong bởi hắn không bỏ ra bao nhiêu sức lực, nhưng những món đồ này Lâm Phong đều không thu để hết cho Lâm Nhị Phong.

Dù sao, Lâm Phong không thiếu đan dược, càng không thiếu Không Gian Kết Tinh, về phần thú sủng nuôi một đầu sâu mập Phệ Không Thú đã đủ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên rồi, hắn không muốn nuôi thêm một đầu Hư Không Vương Thú làm gì.

Hơn nữa, ngoại hình của Hư Không Thú khá xấu xí không đáng yêu bằng Phệ Không Thú, Phượng dứt khoát không nhận nuôi.

Những chuyện này Lâm Nhị Phong không biết, hắn chỉ biết Lâm Phong làm người quá tốt, ngoại trừ phụ mẫu ra đây là lần đầu tiên Lâm Nhị Phong nhận được sự ấm áp từ người khác, cả đời hắn bị người lợi dụng quá nhiều rồi, nếu không phải vận khí hơn người hắn đã sớm bỏ mạng.

Người khác nói hắn ngốc, nhưng thực tế đâu?

Lâm Nhị Phong không ngốc, trải qua nhiều lần nhân tâm nguội lạnh, hắn cũng học được cách suy nghĩ thấu đáo hơn, nhưng bản tính của hắn không làm chuyện độc ác được, cho nên hắn chơi tâm cơ không bao giờ thắng, chỉ có thể một mực duy trì bản tâm phó mặc cho vận khí.

Hắn cảm thấy, kết thành huynh đệ với Lâm Phong là một lần vận khí bạo phát ngút trời.

Lâm Nhị Phong cảm động nói:

-Đại ca, quen biết ngươi thật tốt.

Lâm Phong thẳng thắn nói:

-Chớ vội kết luận, biết đâu trong tương lai ta sẽ lợi dụng vận khí của ngươi làm một số chuyện cũng nên.

Lời này, không giả.

Lâm Nhị Phong cười cười:

-Ta tin đại ca là người tốt sẽ không để ta đi làm chuyện thương thiên hại lí, hơn nữa đã làm huynh đệ thì thay đại ca làm việc không tính là lợi dụng, về sau đại ca muốn ta làm cái gì cứ nói, ta nhất định không chối từ.

Lâm Phong nhún vai:

-Ngươi ngốc như vậy, nói cho ngươi biết chẳng phải đang cầu cho sớm hỏng chuyện sao, còn không bằng ta tính kế để ngươi bất tri bất giác đi làm đâu.

Lâm Nhị Phong:

-…

Đại ca cái gì cũng tốt, ngoại trừ nói chuyện quá đâm tâm.

Lâm Phong nhìn về một nơi không gian đang sụp đổ:

-Được rồi, bớt nói nhảm tập trung vào đào Không Gian Kết Tinh đi, ta muốn đến Đại Thiên Thế Giới càng sớm càng tốt.

Lâm Nhị Phong một mặt hào hứng:

-Ta nghe đại ca.

Ba tháng sau.

Trừ một số “xui xẻo” đi kèm, mỗi ngày nhóm ba người đào được ít nhất một viên Không Gian Kết Tinh, có ngày may mắn vừa đào vừa nhặt, tính toán đã đầy đủ một trăm viên Không Gian Kết Tinh tinh phẩm cho Lâm Nhị Phong làm lộ phí truyền tống.

Đối với tốc độ thu hoạch này, Lâm Nhị Phong vô cùng hưng phấn, trước đây lập đội cùng mười mấy người khác cũng không có hiệu suất cao như vậy a, đổi lại là lúc trước ít nhất phải mất đến mười mấy hai chục năm mới đủ Không Gian Kết Tinh cho một nhóm sử dụng truyền tống trận a.

Còn hiện tại, chỉ cần đào thêm sáu tháng là được rồi.

Lâm Phong bỗng phất tay nói:

-Đủ rồi thì về Không Thành thôi.

Lâm Nhị Phong không hiểu hỏi:

-Đại ca, trong ba tháng chúng ta chỉ mới đào đủ cho một người truyền tống a?

Lâm Phong:

-Đến giờ này ngươi vẫn chưa hiểu? Ta có rất nhiều Không Gian Kết Tinh, đi ra ngoài đào chẳng qua là để che mắt người khác thôi, thuận tiện nhìn xem ngươi có đáng giá để kết giao hay không. Hiện tại ta đã tin ngươi thật sự ngốc, đáng giá kết giao.

Lâm Nhị Phong:

-…

Đại ca, ngươi không thấy có điểm gì lạ sao? Chẳng lẽ ngươi chỉ kết giao với người ngốc?

-Ha hả, quả nhiên ta không nhìn lầm, ngươi không phải kẻ ngốc nhiều tiền mà là đại phú ông có rất nhiều tiền a.

-Chậc chậc, vẫn là Lương sư huynh sáng suốt, đến cả ta cũng bị hắn lừa, nếu không phải nghe lời ngươi âm thầm theo dõi thì chúng ta đã bỏ sót một con cá lớn rồi.

Đột nhiên, một đám âm thanh lạ lẫm vang lên, nghe qua liền biết lai giả bất thiện.

Lâm Nhị Phong ánh mắt co rụt nhìn vào đội ngũ mười mấy người hiện thân quát lên:

-Lương Công Minh, các ngươi muốn làm gì.

Người được gọi Lương Công Minh cười nhạt:

-Kẻ ngốc vĩnh viễn là kẻ ngốc, ngươi nhìn không ra chúng ta đang muốn chặn đường cướp bóc hay sao?

Lâm Nhị Phong cau mày nói:

-Ngươi không sợ vận khí của ta phản phệ?

Lương Công Minh bật cười:

-Ta biết vận khí của ngươi lớn, thậm chí còn có lời đồn ngươi là con rơi của Thiên Đạo, rất ít người nguyện ý giết ngươi. Bất quá, ngươi biết vì sao trước đây chúng ta chịu để ngươi vào nhóm sao? Đơn giản thôi, chúng ta không để “Thiên” của ngươi vào mắt.

Siêu Thoát Giả chia làm hai loại, Vị Diện Chi Tử cùng Nghịch Thiên Chi Nhân, có điều cả hai loại này đều không dám nói không để Thiên vào mắt, cho dù là Thiên ở những thế giới cấp thấp.

Lâm Nhị Phong sợ hãi nói:

-Các ngươi là... người của Đại Thiên Thế Giới? Đại ca, đại tẩu, hai người đừng lo cho ta mau chạy đi, bọn hắn là những kẻ hung ác, khí vận trên người bọn hắn là do giết chóc Vị Diện Chi Tử đoạt thành.

Nghe vậy, Lương Công Minh hơi ngạc nhiên nói:

-Không ngờ ngươi còn nhìn được cả khí vận của người khác, cũng tốt, giết ngươi chắc hẳn chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, còn nữ nhân kia, chậc chậc, đã lâu rồi không gặp được vưu vật như vậy, giết liền có chút đáng tiếc, các sư đệ nói có đúng không?

Một người cười bỉ ổi tiếp lời:

-Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, đi theo chúng ta đi, bản đại gia cam đoan sẽ rất ôn nhu nhẹ nhàng, xong việc chúng ta còn tặng cho tiểu mỹ nhân một vé đến thẳng Hợp Hoan Tông, một trong bách tông tại Đại Thiên Thế Giới a.

Tính cách của Phượng có điểm nóng làm sao chịu được những lời này, Phượng quay sang hỏi Lâm Phong:

-Ta giết bọn chúng nhé?

Lâm Nhị Phong:

-???

Đám người Lương Công Minh:

-???

Một Siêu Thoát Giả gặp người Đại Thiên Thế Giới cũng dám buông lời dọa giết, chẳng lẽ nữ nhân này ngốc hơn cả Lâm Phong?

Mặc dù bọn họ chỉ là đệ tử ngoại môn ở Hợp Hoan Thần Tông, cảnh giới không cao hơn Siêu Thoát Giả bao nhiêu nhưng bọn họ là người bản địa Đại Thiên Thế Giới, điều kiện tu luyện tốt hơn Siêu Thoát Giả rất nhiều, hơn nữa còn áp đảo về số lượng, Siêu Thoát Giả gặp phải bọn họ nên chạy mới đúng a.

Lâm Nhị Phong hoảng hốt nói:

-Đại ca, đại tẩu, hai người chạy mau a, bọn hắn không phải hai người có thể đối phó.

Ai ngờ, Lâm Phong không để ý Lâm Nhị Phong hoảng hốt nói với Phượng:

-Trừ gã gọi Lương Công Minh ra, nàng muốn làm cái gì cứ làm cái đó.

Lâm Phong đã nói thế, Phượng liền không e ngại tiến vào trạng thái chiến đấu, Phượng Hoàng huyết mạch bùng cháy, Niết Bàn Hỏa Diễm bao phủ toàn thân, khí tức trên người bộc phát vậy mà vượt xa những Siêu Thoát Giả thường thấy khiến cho đám người Lương Công Minh khiếp sợ không thôi.

-Phượng... Phượng Hoàng Nhiên Huyết? Ngươi... ngươi... ngươi không phải Siêu Thoát Giả?

Tuy nói trong vô vàn thế giới, Siêu Thoát Giả có mạnh có yếu, nhưng chung quy lại tất cả Siêu Thoát Giả đều bị hạn chế ở bước thứ nhất của tu luyện, hay còn gọi là Phá Phàm Cảnh ở Đại Thiên Thế Giới, dưới tình huống không có ai chỉ dẫn làm sao có thể đột phá lên Phi Tiên Cảnh a.

Thậm chí trong đám người Lương Công Minh cũng chỉ có một mình Lương Công Minh chân chính đạt tới cảnh giới Hư Tiên trong Phi Tiên Cảnh, ai nghĩ đến nữ nhân trước mắt cũng là một Hư Tiên đâu?

Hơn nữa, còn là một Hư Tiên sở hữu Phượng Hoàng huyết mạch.

-Hót.

Một tiếng phượng minh vang lên, Phượng nắm lấy một thanh Đạo Kiếm ngưng tụ từ Niết Bàn Hỏa lách qua Lương Công Minh, một kiếm lại một kiếm chém tới những “sư đệ” của Lương Công Minh.

-A...

-Sư huynh... cứu...

Hư Tiên đánh Phá Phàm, căn bản là một trận đồ sát một kiếm một mạng.

Ba người bên mình bị giết, Lương Công Minh mới giật mình tỉnh lại khỏi kinh hoảng, cùng là Hư Tiên thì như thế nào, sở hữu Phượng Hoàng Huyết Mạch thì như thế nào, trừ đi ba người vừa chết bên hắn vẫn còn hơn mười người, liên thủ lại chưa chắc đã thua.

-Mọi người nghe lệnh, thành lập Thập Phương Câu Diệt đại trận diệt sát nàng.

Bất quá, đám người Lương Công Minh chưa kịp định hình, Lâm Phong đã giơ tay chỉ hướng Lương Công Minh nói:

-Vốn có ý định để ngươi lại cuối cùng cho Phượng luyện tay, nhưng ngươi đã không an phận thì thôi vậy.

-Phá Không Chỉ.

Một đạo chỉ mang vàng chói từ đầu ngón tay Lâm Phong bắn ra, đạo chỉ mang này không đi theo quỹ đạo bình thường mà vượt qua khoảng cách không gian không cho Lương Công Minh bất kì cơ hội nào phản kháng đã xuyên thủng trái tim hắn, một Hư Tiên cảnh... cứ thế chết đi.

Không có Hư Tiên trấn trụ, đám người còn lại nào phải đối thủ của Phượng, chỉ một thoáng sau mười mấy người hung ác đã toàn quân bị diệt.

Bình Luận (0)
Comment