Dù trực tiếp chứng kiến hết thảy nhưng Lâm Nhị Phong vẫn không dám tin vào mắt mình, đại tẩu thế mà một người một kiếm giết sạch mười mấy người từ Đại Thiên Thế Giới rồi?
Hơn nữa trong số những người vừa bị diệt sát kia không có người nào yếu hơn một Siêu Thoát Giả ưu tú, chẳng lẽ đúng như Lương Công Minh nói trước khi chết, đại ca và đại tẩu không phải Siêu Thoát Giả?
Bất quá không giống a, khí vận trên người đại ca thoạt nhìn rất thuần túy, nếu đại ca là người Đại Thiên Thế Giới thì với khí vận này chắc chắn sẽ được xếp vào hàng ngũ thiên kiêu, mà thiên kiêu của Đại Thiên Thế Giới chẳng có lí do gì để chạy đến Không Thành cả.
Thế nhưng ngoại trừ lí do đó ra, không còn lí do nào khác hợp lí hơn để giải thích chuyện này a.
Lâm Nhị Phong khó khăn hỏi:
-Đại ca, đại tẩu, hai người cũng đến từ Đại Thiên Thế Giới?
Trong giọng nói không hề mang theo sự hoảng loạn, có, chỉ là tò mò.
Lâm Phong tùy ý nói:
-Ngươi nhìn ta giống rảnh rỗi lắm sao? Ở Đại Thiên Thế Giới không có gì làm chạy đến Không Thành trang bức?
Lâm Nhị Phong lắc đầu lia lịa:
-Không giống, kì thật dựa trên cường độ khí vận ta cũng không cho rằng đại ca là người Đại Thiên Thế Giới, ta chỉ hơi bất ngờ khi đại ca và đại tẩu chưa đến Đại Thiên Thế Giới đã sớm vượt qua giới hạn bước vào Hư Tiên, hơn nữa đại tẩu còn sở hữu huyết mạch thần thú a.
Nhắc đến khí vận, Lâm Phong có chút tò mò về Lâm Nhị Phong, dù sao ngay cả hắn nắm giữ thần đồng nhìn thấu mọi thứ hư ảo cũng không nhìn ra được khí vận của người khác còn Lâm Nhị Phong tựa hồ có thể nhìn ra một hai, Lâm Phong chuyển chủ đề khác nói:
-Ngươi nhìn thấy được khí vận?
Lâm Nhị Phong thành thật trả lời:
-Khí vận hư vô mờ mịt, ta không dám chắc thứ ta thấy có phải khí vận hay không, bởi vì ta nhìn mỗi người sẽ thấy mỗi cảnh khác nhau, hơn nữa chỉ trong một số tình huống nhất định mới thấy được. Tỉ như vừa rồi biết được thân phận của Lương Công Minh thì ta mới thấy trên người hắn là một tấm màn máu.
-Ý nghĩa của tấm màn máu là “kẻ hung ác” cho nên ta mới nói hai người chạy mau, ai ngờ đại tẩu vừa ra tay tấm màn máu liền biến thành huyết sắc khô lâu ôm lấy cả đám người Lương Công Minh, kết quả giống hệt với những lần trước ta thấy hình ảnh khô lâu, đó là toàn quân bị diệt.
Ở bên cạnh, Phượng hai mắt tỏa sáng nói:
-Vậy ngươi nhìn ta có hình ảnh gì?
Lâm Nhị Phong quái lạ nhìn Phượng nói:
-Trên người đại tẩu là một tầng sương mù dày đặc.
Ánh mắt của Lâm Nhị Phong không hề che giấu sự kì quái, Phượng hơi nghi hoặc hỏi:
-Vì sao ngươi lại nhìn ta như thế? Chẳng lẽ hình ảnh sương mù mang ý nghĩa gì đặc thù?
Lâm Nhị Phong lộ vẻ vô cùng nghiêm túc nói:
-Cái đặc thù ở đây không phải nằm ở hình ảnh mà là chính đại tẩu. Nói thật, đại ca và đại tẩu là hai người đặc biệt nhất ta từng thấy, từ lúc gặp mặt đến giờ trên người đại tẩu luôn nổi lên sương mù dày đặc còn đại ca lại hoàn toàn trái ngược, ta chưa từng thấy bất kì vết tích khác lạ nào trên người đại ca.
Nghe vậy, Lâm Phong như có điều suy nghĩ nói:
-Xem ra thứ ngươi nhìn thấy không hoàn toàn là khí vận, bất quá năng lực này dùng rất tốt, về sau nếu thấy được hình ảnh gì đặc sắc nhớ báo động cho ta. Còn nữa, nếu chẳng may ngươi để lộ ra năng lực này cho người khác biết thì cũng đừng nhắc đến ta, có hiểu không?
Lâm Nhị Phong không ngu, hắn hiểu đạo lí đặc biệt sẽ bị người khác nhòm ngó, hắn gật đầu cam đoan:
-Ta nghe đại ca.
Sau đó, nhóm ba người lên đường trở về Không Thành.
Trên đường đi, Phượng truyền âm hỏi Lâm Phong:
-Chàng có ý nghĩ gì về “tầm nhìn” của Lâm Nhị Phong?
Lâm Phong trả lời:
-Nếu ta đoán không lầm, hình ảnh Lâm Nhị Phong nhìn được là một loại nhìn nhân đoán quả. Sở dĩ hắn thấy nàng bị một đoàn sương mù bao phủ là do “nhân” của nàng đã được rất nhiều thứ che đậy, hắn không đoán được quả, còn “nhân” của ta hắn không thể bắt được mới không có hình ảnh gì.
Những gì Lâm Phong nói cũng giống với Phượng suy đoán, nàng hơi trầm mặc.
Lâm Phong lại truyền âm:
-Ta biết nàng nghĩ gì, Lâm Nhị Phong quá thành thật, nàng sợ hắn sẽ gây bất lợi cho chúng ta đúng không? Trong mắt ta, thành thật có cái tốt của thành thật, ít nhất ta cảm thấy hắn đã hứa sẽ không nuốt lời, thậm chí hắn sẽ không tiếc mạng để bảo vệ bí mật, người như vậy đáng giá kết giao.
-Lại nói bất lợi thì đã sao, hắn tôn chúng ta làm đại ca đại tẩu thì chúng ta cũng nên xem hắn thành đệ đệ, quá lí trí chưa chắc đã là tốt nhất, phải không.
Nói lên lí trí, Phượng bỗng nhớ về chuyện cũ, nếu ngày xưa Lâm Phong dùng lí trí thay cho tình cảm để định đoạt trong trận chiến với Đại Giới Chủ thì bọn họ đã không có ngày hôm nay, đây cũng là điều nàng yêu nhất ở Lâm Phong, nàng cười cười:
-Ừm, là ta nghĩ nhiều rồi.
….........
Ba tháng sau, Không Thành, tại địa phương đặt truyền tống trận.
Dương Minh nhìn nhóm ba người Lâm Phong, Phượng, Lâm Nhị Phong đầy thâm ý nói:
-Các ngươi kiếm Không Gian Kết Tinh thật nhanh.
Lâm Phong một mặt thành thật nói:
-Vận khí chúng ta tương đối tốt, trên đường gặp được rất nhiều không gian sụp đổ.
Dương Minh:
-…
Lời này không sai, không gặp không gian sụp đổ sẽ không đào được Không Gian Kết Tinh, nhưng nói là vận khí tốt mới gặp được nhiều không gian sụp đổ luôn có cảm giác quái lạ a.
Bất quá cái này không hẳn là không thể xảy ra, Dương Minh nhận nhiệm vụ trông chừng trạm Không Thành đã hơn mười năm, hắn biết cái danh hiệu “con rơi Thiên Đạo” của Lâm Nhị Phong không phải để trưng, sự may mắn của Lâm Nhị Phong đã được chứng thực nhiều lần.
Đổi lại là hắn có được vận khí cao như Lâm Nhị Phong đoán chừng chỉ mất mấy tháng đã gom đủ tiền rồi, nào giống Lâm Nhị Phong bị vây ở Không Thành mấy năm lại còn bị người người tẩy chay, nếu không phải gặp được hai người mới chịu lập đội sợ rằng Lâm Nhị Phong còn lâu mới đến Đại Thiên Thế Giới.
Quả nhiên, người ngốc luôn có phúc khí của người ngốc.
Lại nhìn ba người một chút, Dương Minh không phát hiện điểm gì đáng ngờ liền nói:
-Đi vào đi.
Lâm Phong ôm quyền cảm tạ rồi cả ba người đều không do dự bước vào truyền tống trận.
Ánh sáng truyền tống lóe lên, thân ảnh ba người biến mất.
Lâm Phong vừa đi, một bóng người khác hiện ra bên cạnh Dương Minh dò hỏi:
-Trắc Ma Thạch có phản ứng gì không? Đặc biệt là hai người kia.
Dương Minh lắc đầu:
-Khởi bẩm chấp sự, ta tiếp xúc với bọn họ hai lần, lần trước là ở đấu giá hội, lần này càng là trực tiếp đối mặt nhưng cả hai lần Trắc Ma Thạch đều không hề phản ứng, nếu ngài nghi ngờ bọn họ hay là thử kiểm tra xem Trắc Ma Thạch có bị hư hỏng gì hay không?
Bóng người kia nói:
-Không cần, Trắc Ma Thạch là do các nguyên lão hợp sức tạo ra căn bản sẽ không xảy ra vấn đề, Trắc Ma Thạch không có phản ứng đã nói lên trong ba người không ai là Ma. Ngươi tiếp tục ở lại đây quan sát, đợi thêm ba năm nữa sẽ có người đến thay ngươi tiếp quản.
-Nhớ kỹ, một khi Trắc Ma Thạch có phản ứng phải ngay lập tức thông báo.
Nghe vậy, trong đầu Dương Minh không khỏi thắc mắc, tại Đại Thiên Thế Giới không phải không có Ma Tông, Ma Tộc, thậm chí những người được xem là Ma vẫn rất thoải mái đi ngoài đường vì tư tưởng ở đây rất thoáng, tất cả đều công nhận Ma Đạo cũng là đạo.
Mà đạo thì không phân tốt xấu, thiện hay ác đơn thuần là do bản tâm sinh ra.
Nhân danh đại nghĩa trừ ác có, nghĩa chính ngôn từ trừ ma không tồn tại.
Nhưng Dương Minh là một người thông minh không có đánh tiếng hỏi chấp sự, hắn chỉ biết ba năm nữa hắn sẽ trở về Đại Thiên Thế Giới nhận một khoản tài nguyên không nhỏ phụ trợ cho tu luyện, Ma hay không Ma không dính líu gì tới hắn.
Dương Minh nói:
-Chấp sự yên tâm, ta sẽ không lơ là nhiệm vụ.
Chấp sự gật đầu, sau đó bóng dáng chấp sự cũng biến mất.
Một bên khác, nhóm ba người Lâm Phong được truyến tống đến Đại Thiên Thế Giới, vừa đến nơi cả ba người bỗng bị một loại sức nặng khủng bố đè xuống, Lâm Phong và Phượng còn đỡ một chút chỉ loạng choạng gần ngã chứ Lâm Nhị Phong căn bản không gượng nổi lăn đùng ra sàn.
Có người dùng uy áp chấn nhiếp bọn họ?
Không phải, đây là hiện tượng rất thường thấy khi đi đến một thế giới khác, đặc biệt là nơi có quy tắc hùng mạnh như Đại Thiên Thế Giới.
Thế giới khác biệt, quy tắc khác biệt, hiển nhiên sẽ không quen.
Cái này cũng giống như một đóa hoa được nuôi trong bể kính với điều kiện lí tưởng đột nhiên bị lấy ra ngoài, đóa hoa đó chỉ cần gặp một chút sóng gió sẽ rất khó sống, muốn tiếp tục phát triển nhất thiết phải trải qua một giai đoạn gọi là “thích nghi”.
-Hửm? Vẫn có hai người đứng được? Hạt giống không tồi.
Một âm thanh ngoài ý muốn vang lên, Lâm Phong ngẩng đầu liền thấy một nam tử trung niên, chỉ nhìn thoáng qua thôi trong đầu Lâm Phong cũng nổi lên suy nghĩ “người này rất mạnh”.
Lâm Phong dò hỏi:
-Các hạ là...
Nam tử trung niên cười cười:
-Không cần khẩn trương, ta là nội môn trưởng lão của Liệt Hỏa Tông xếp hạng chín ngìn trong Vạn Tông Bảng, bất quá hôm nay ta còn có một thân phận khác là người tiếp dẫn các Siêu Thoát Giả mới đến, các ngươi có thể gọi ta là Trác trưởng lão.
Trác trưởng lão chưa kịp nói thêm gì đã có một nam tử trung niên khác chạy đến nói xen vào:
-Người trẻ tuổi, hoan nghênh các ngươi đến với Đại Thiên Thế Giới, ta gọi Thuần Vô Cực, nội môn trưởng lão của Thuần Dương Tông, xếp hạng tám nghìn chín trăm trong Vạn Tông Bảng, các ngươi có nguyện ý gia nhập Thuần Dương Tông hay không?
Tiếp theo đó lại có mấy người khác chạy đến hỏi ba người Lâm Phong có muốn gia nhập tông môn hay không khiến cả ba đều mộng bức, người Đại Thiên Thế Giới không giống với trong tưởng tượng a, vì sao luôn cảm giác đám người này giống người bán hàng ngoài chợ hơn là trưởng lão tông môn đâu?
Chẳng lẽ đến nhầm nơi rồi?