Đỉnh Phong Chí Tôn - Chư Thần Chiến

Chương 7 - Vô Tướng Tiên Môn

Tuy nói quy tắc Đại Thiên Thế Giới mạnh, những Siêu Thoát Giả mới đến nhất định sẽ bị quy tắc áp chế nhưng cũng không mạnh đến nỗi đè ngất được Lâm Nhị Phong, sở dĩ Lâm Nhị Phong không chịu nổi là do “bị” Tiêu lão đẩy sức mạnh quy tắc lên thêm mấy chục lần để khảo nghiệm.

Đương nhiên, Lâm Phong và Phượng cũng chịu khảo nghiệm tương tự, có điều hai người không ngốc như Lâm Nhị Phong lấy cứng chọi cứng mà âm thầm kết nối quy tắc cũ với quy tắc mới giảm bớt áp lực, thậm chí sau một trăm mét hai người đã thích nghi không sai biệt lắm.

Lại đi thêm một trăm mét nữa, Tiêu lão cảm thấy không nhất thiết phải tiếp tục khảo nghiệm lật tay ném ra một cái mô hình căn nhà bằng trúc, vừa tiếp đất cái mô hình nho nhỏ kia liền phóng to thành một căn nhà có diện tích gần trăm mét vuông.

Tiêu lão mang theo Lâm Nhị Phong vào căn nhà trúc, còn Lâm Phong và Phượng cũng không do dự gì đi theo Tiêu lão vào nhà, dù sao sự chênh lệch cảnh giới giữa hai người với Tiêu lão quá lớn, nếu Tiêu lão có ý đồ xấu hai người căn bản không chống lại được, ở trong hay ở ngoài đều như nhau.

Sắp xếp cho Lâm Nhị Phong nằm trên một chiếc giường, Tiêu lão quay sang hỏi Lâm Phong:

-Các ngươi từng đi qua thế giới khác?

Lâm Phong hiểu ý trả lời:

-Không giấu gì tiền bối, thế giới cũ nơi ta sống từng xảy ra xung đột với một thế giới khác, trải qua nhiều chuyện hai thế giới đã cùng nhau chung sống nhưng mỗi phương vẫn giữ được quy tắc riêng, nhờ đó ta mới có kinh nghiệm thích nghi với quy tắc ở thế giới khác.

Nghe Lâm Phong nói, Tiêu lão biết Lâm Phong vẫn có chỗ cố kị vì hắn không kể rõ thế giới cũ tên gì hay đụng độ với thế giới nào nhưng Tiêu lão cũng không có ý định hỏi cặn kẽ, Tiêu lão gật gù nói:

-Chẳng trách các ngươi thích nghi nhanh như vậy.

Lâm Phong ôm quyền khách khí:

-Tiền bối quá khen.

Tiêu lão lại hỏi:

-Ngươi có cảm nhận gì về quy tắc Đại Thiên Thế Giới?

Lâm Phong ngẫm nghĩ một chút nói:

-Trước khi đến Đại Thiên Thế Giới, vãn bối suy đoán quy tắc ở các thế giới khác nhau luôn tồn tại sự khác biệt nhưng nền tảng quy tắc vẫn có rất nhiều điểm tương đồng, đến bây giờ suy đoán đó đã được chứng minh, quy tắc Đại Thiên Thế Giới có tới bốn thành giống với thế giới của vãn bối.

-Ngoài ra, quy tắc Đại Thiên Thế Giới mạnh hơn quy tắc cũ tới ba mươi ba lần.

Thật, nếu quy tắc giữa hai thế giới không có điểm tương đồng Lâm Phong sẽ không thích ứng nhanh như vậy, dù sao kinh nghiệm thích nghi của Lâm Phong chỉ đến từ Ám Minh Giới còn quy tắc Đại Thiên Thế Giới mạnh hơn quy tắc Thái Sơ Giới lẫn Ám Minh Giới quá nhiều.

Nhưng vừa tới đã định ra mạnh hơn cụ thể ba mươi ba lần, có chút ngưu bức a?

Tiêu lão không khỏi lộ vẻ bất ngờ nói:

-Ngươi tính toán chính xác như vậy?

Lâm Phong lắc đầu:

-Vãn bối chỉ cảm nhận được đại khái cường độ quy tắc mạnh hơn nằm trong khoảng ba mươi đến ba mươi lăm lần, vãn bối nhớ đến thuyết Tam Thập Tam Thiên mới mạnh dạn đưa ra con số ba mươi ba.

Tiêu lão thâm thúy nói ra:

-Xem ra ngươi không chỉ đơn giản là Siêu Thoát Giả.

Câu nói này, là ngầm thừa nhận Lâm Phong nói đúng.

Mà sự thật cũng là như thế, Siêu Thoát Giả có mạnh có yếu phụ thuộc vào giới hạn thế giới cũ, nếu quy tắc thế giới cũ không đủ mạnh để sinh ra một Siêu Thoát Giả có thể tồn tại trong tinh không khắc nghiệt thì làm sao tìm đường đến Đại Thiên Thế Giới được.

Một Siêu Thoát Giả có mặt ở Đại Thiên Thế Giới đồng nghĩa với thế giới cũ nơi Siêu Thoát Giả đó sinh sống đã đạt tới yêu cầu “nhất thiên” mới đủ tư cách leo lên Tam Thập Tam Thiên là Đại Thiên Thế Giới, đây cũng là lí do quy tắc Thái Sơ Giới có bốn phần tương đồng với Đại Thiên Thế Giới.

Ngược lại, Lâm Phong đồng dạng ngầm thừa nhận lời của Tiêu lão bằng cách im lặng, trên thực tế hắn nói nhiều như vậy là để tránh rắc rối không cần thiết, Lâm Phong không muốn giả vờ dừng chân ở Phá Phàm viên mãn quá lâu, hiện tại lộ ra một chút vốn liếng về sau tu luyện nhanh cũng có cái cớ để dựa vào.

Tiêu lão chuyển chủ đề nói tiếp:

-Tại Đại Thiên Thế Giới, những thế lực đỉnh cấp gồm có Bách Tông, Thập Nhị Tiên Môn, Tam Đại Thánh Vực cùng các tộc quần siêu cấp, phía dưới càng có vô số tông môn và tộc quần nhỏ hơn, nhìn chung cục diện vô cùng phức tạp, nếu không có thế lực hậu thuẫn sẽ rất khó hành động.

Tới đây, Tiêu lão tạm dừng không nói nữa, Lâm Phong đợi một lúc mới lên tiếng dò hỏi:

-Tiền bối muốn thu chúng ta vào tông môn của ngài sao?

Tiêu lão thản nhiên nói:

-Đừng nhìn đám người Vạn Tông Bảng tranh các ngươi liền tự cho rằng mình hiếm lạ, các ngươi ở trong mắt ta vẫn thiếu một chút hỏa hầu. Ta chỉ là thấy các ngươi tương đối thích hợp gia nhập Vô Tướng Tiên Môn, còn chuyện vào được hay không phải chờ các ngươi vượt qua khảo hạch lại nói tiếp.

Tự cho là hiếm lạ?

Lâm Phong chưa bao giờ nghĩ thế nhưng không phản bác, hơn nữa... có một điểm trong lời Tiêu lão khiến Lâm Phong đặc biệt chú ý, đó là danh tự Vô Tướng Tiên Môn, nghe tên liền biết đây là thế lực nằm trong Thập Nhị Tiên Môn, đẳng cấp so với Bách Tông sợ rằng phải cao hơn nhiều.

Vừa đến đã được Thập Nhị Tiên Môn để ý thì còn gì bằng, Lâm Phong cung kính nói:

-Vãn bối muốn thử sức khảo hạch.

Tiêu lão lấy ra hai viên đá trong suốt đưa cho Lâm Phong và Phượng nói:

-Viên đá này là Đại Thiên Thông Linh Thạch, các ngươi chỉ cần nhỏ một giọt máu lên nó sẽ cho các ngươi biết độ phù hợp của các ngươi với Đại Thiên Thế Giới là bao nhiêu. Thấp nhất một điểm, cao nhất trăm điểm, số điểm càng cao đại biểu con đường tu luyện của các ngươi trong tương lai sẽ càng dễ dàng.

Độ phù hợp với thế giới, hay còn được xem là một trong những tiêu chí đánh giá thiên phú.

Yêu cầu này của Tiêu lão không tính quá phận, chung quy lại các tông phái lớn đều rất để ý thiên phú đệ tử, chẳng ai lại nguyện ý đi bồi dưỡng một tên phế vật a.

Tiếp nhận Đại Thiên Thông Linh Thạch, Lâm Phong và Phượng không suy nghĩ nhiều trích máu nhỏ lên, viên Đại Thiên Thông Linh Thạch trong tay phượng lóe lên một màu xích hồng sáng chói, ẩn ẩn còn có tiếng phượng minh thánh thót vang lên.

Qua một lát, ánh sáng xích hồng tạo thành con số 85 trôi nổi giữa không trung.

Tám mươi lăm điểm, đây không phải số điểm quá cao nhưng đã sánh ngang với một vài đệ tử nội môn thiên tài của Tiên Môn.

Hơn nữa huyết mạch Phượng Hoàng của Phượng chưa tính quá tinh thuần vẫn có không gian phát triển rất lớn, mà huyết mạch mạnh thêm độ phù hợp nhất định sẽ gia tăng, không nói sẽ đạt đến cực hạn một trăm điểm nhưng vượt qua cột mốc chín mươi là chuyện nằm trong tầm tay rồi.

Chín mươi điểm trở lên, là khu vực thuộc về thiên kiêu Đại Thiên Thế Giới.

Ánh mắt Tiêu lão hơi lóe lên nói:

-Không ngờ lại là huyết mạch Phượng Hoàng, hạt giống tốt, hạt giống tốt.

Lại nhìn qua Lâm Phong, ánh sáng từ Đại Thiên Thông Linh Thạch tỏa ra có chút ảm đạm, không, phải nói là chỉ có một tia sáng mờ nhạt tụ thành con số “1” phù phiếm không khác gì một ngọn lửa yếu đuối lắc lư trong gió có thể bị dập tắt bất kì lúc nào.

Tiêu lão trợn mắt:

-Một điểm phù hợp? Ngươi không phải ăn bám nàng mới tới được đây a?

Lâm Phong:

-…

Thật mẹ nó ăn bám, Lâm Phong bỗng cảm thấy Tiêu lão có chút không thích hợp, tông sư nào lại thẳng thừng nói ra lời này a.

Bất quá một điểm phù hợp quả thật có hơi ngoài ý muốn của Lâm Phong.

Dựa trên lí thuyết, Lâm Phong là nhất giới chi chủ được Thái Sơ Giới công nhận làm sao lại không phù hợp với Đại Thiên Thế Giới đâu? Hơn nữa nếu quả thật hắn chỉ có một điểm thì không thể nào thích nghi với quy tắc Đại Thiên Thế Giới nhanh như thế được.

Xem ra... nguyên nhân nằm ở Ma.

Ma, là mặt trái của Thiên, không hợp với Thiên cũng bình thường.

Ở bên cạnh, trượng phu bị nói xấu Phượng nào nhịn được, nàng nhanh miệng nói:

-Tiêu lão, ngài đừng nói vậy, Lâm Phong mạnh hơn ta nhiều lắm, biết đâu viên Đại Thiên Thông Linh Thạch kia bị hư a.

Tiêu lão cũng biết mình thất thố ho khan một cái nói:

-Siêu Thoát Giả vốn là những người được thiên địa chiếu cố, thậm chí Nghịch Thiên Chi Nhân cũng không thể nào chỉ có một điểm phù hợp, có lẽ ngươi nói đúng, viên Đại Thiên Thông Linh Thạch này lâu ngày không đem ra dùng đã hỏng rồi. Đến, lại thử một lần.

Cầm lấy viên Đại Thiên Thông Linh Thạch thứ hai, Lâm Phong rút kinh nghiệm lần trước không dám tùy tiện nhỏ máu nữa, lần này hắn âm thầm kích phát một chút huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ của Tô Linh Nhi mới nhỏ máu lên Đại Thiên Thông Linh Thạch.

Một đợt ánh sáng trắng muốt lóe lên, điểm số hiện ra – 80 điểm.

Tiêu lão nói:

-Ừm, tám mươi điểm vừa đủ tiêu chuẩn của hai chữ thiên tài.

Nội tâm Lâm Phong thầm thở phào, may là tính chuẩn chứ hắn không dám để lộ huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ, dù sao trong tộc Thiên Hồ chỉ có nữ tính mới có cửu vĩ, một người nam nhân sở hữu huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ lại là chuyện gì a.

Tránh cho Tiêu lão suy nghĩ nhiều, Lâm Phong đánh lạc hướng nói:

-Tiêu lão, chúng ta đã được coi là đệ tử Vô Tướng Tiên Môn hay chưa?

Tiêu lão nói:

-Thiên phú của các ngươi tạm được nhưng Vô Tướng Tiên Môn coi trọng nhất là ngộ tính không phải thiên phú, các ngươi phải vượt qua khảo hạch ngộ tính nữa mới trở thành đệ tử Vô Tướng Tiên Môn, bất quá vòng khảo hạch cần phải trở về mới được.

-Còn câu hỏi nào nữa không? Nếu không ta mang các ngươi về Tiên Môn.

Lâm Phong ôm quyền nói:

-Làm phiền Tiêu lão.

Bình Luận (0)
Comment