Đại Thiên Thế Giới vô cùng rộng lớn, khoảng cách giữa các địa phương với nhau cũng biến mênh mông hơn ở Thái Sơ Giới rất nhiều, dù pháp bảo phi hành nhà trúc của Tiêu lão đẳng cấp không thấp, tốc độ rất nhanh vẫn phải mất hơn nửa năm mới từ điểm truyền tống về đến Vô Tướng Tiên Môn.
Có người hỏi, từ Không Thành đến Đại Thiên Thế Giới có truyền tống trận, vì sao đến Đại Thiên Thế Giới rồi lại không dùng truyền tống trận đâu?
Rất đơn giản, quy tắc ở Đại Thiên Thế Giới mạnh hơn nhất thiên thế giới ba mươi ba lần không đồng nghĩa với tất cả mọi thứ của Đại Thiên Thế Giới chỉ mạnh hơn nhất thiên thế giới ba mươi ba lần, điển hình là không gian ở Đại Thiên Thế Giới vững chắc hơn nhất thiên thế giới cả mấy trăm lần.
Chính vì thế, muốn bố trí truyền tống trận ở Đại Thiên Thế Giới cần phải bỏ ra đại giới rất lớn, trong khi đó ở truyền tống điểm chủ yếu là người của Vạn Tông Bảng không tính quá giàu có, bọn họ không ai nguyện ý bỏ ra số lớn tài nguyên để xây dựng truyền tống trận cho Siêu Thoát Giả.
Chưa kể đến có xây xong thì mức năng lượng để vận hành truyền tống trận đương nhiên sẽ không thấp, ở Đại Thiên Thế Giới rất khó kiếm Không Gian Kết Tinh chỉ có thể dùng Tiên Thạch thế vào, Siêu Thoát Giả mới đến lấy đâu ra Tiên Thạch, chẳng lẽ lại bắt bọn họ bỏ ra?
Bọn họ lại không ngốc a.
Tại Đại Thiên Thế Giới, Tiên Thạch là tài nguyên thiết yếu để tu luyện ở Phi Tiên Cảnh, không có Tiên Thạch trong tay chẳng khác nào tự đoạn đường sống, nói cách khác, trừ những kẻ tài đại khí thô ra căn bản không ai nguyện ý dùng Tiên Thạch để truyền tống.
Lâm Phong ngầm hiểu những chuyện này, hắn cũng không cảm thấy có gì bất tiện, dù sao hắn vừa đến cần có thời gian để hoàn toàn thích ứng với môi trường mới, trong nửa năm phi hành Lâm Phong đã không còn bị Đại Thiên Thế Giới áp chế, Phượng thì giảm được bảy tám phần.
Bất quá không bị áp chế còn chưa được tính là hoàn toàn thích ứng, Siêu Thoát Giả muốn thoải mái sống ở Đại Thiên Thế Giới như ở thế giới cũ cần phải đi qua thêm một giai đoạn gọi là chuyển hóa.
Chuyển hóa, ý nghĩa như tên, chuyển hóa lực lượng cũ thành dạng đồng nguyên với nguồn năng lượng ở Đại Thiên Thế Giới - Nguyên Lực.
Mà muốn chuyển hóa chỉ có một cách là phải hấp thu Nguyên Lực vì đẳng cấp của Nguyên Lực so với những năng lượng ở nhất thiên thế giới cao hơn nhiều, không có Nguyên Lực làm dẫn căn bản rất khó để cải biến lực lượng cũ, đây là một loại chất biến.
Đây cũng là lí do Tiêu lão không phát hiện ra tu vi thực của Lâm Phong và Phượng, tuy nói hai người đã là Hư Tiên nhưng lực lượng trong cơ thể vẫn là linh lực, hệ thống tu luyện khác nhau nhận biết sẽ khác nhau, Tiêu lão nhìn ra được mới lạ.
Còn Nguyên Lực lấy ở đâu?
Từ thiên địa hoặc Tiên Thạch, bảo vật các loại.
Trong đó hấp thu Nguyên Lực trực tiếp trong thiên địa để chuyển hóa tương đối chậm, có người phải mất tới mấy năm thậm chí mấy chục năm, còn nếu có Tiên Thạch hay bảo vật phụ trợ có khi chỉ cần vài tháng là được, điều kiện tiên quyết là ngươi có đủ tài nguyên.
Trong tay Lâm Phong hiện tại đang có một số tài nguyên thu từ đám người Lương Công Minh nhưng hắn không vội chuyển hóa, nếu để người khác biết hắn ở Không Thành giết người Đại Thiên Thế Giới sẽ rất phiền phức, hơn nữa còn là đệ tử của Hợp Hoan Tông một trong Bách Tông a.
Căn nhà trúc dừng trước một dãy núi, Tiêu lão để ba người Lâm Phong đi ra nói:
-Đến nơi rồi.
Nhìn dãy núi không có gì đặc sắc ngoại trừ diện tích khá lớn, thậm chí ngay cả nồng độ Nguyên Khí cũng không mạnh hơn ở truyền tống điểm bao nhiêu, trong đầu Lâm Phong không khỏi tràn đầy nghi vấn, cái này... không giống không khí của thế lực đỉnh cấp a.
Lâm Nhị Phong đồng dạng thắc mắc, hắn trực tiếp hỏi thẳng:
-Tiêu lão, Vô Tướng Tiên Môn xếp thứ mấy trong Thập Nhị Tiên Môn?
Tiêu lão mặt không đổi sắc nói:
-Thứ mười ba.
Lâm Phong, Phượng, Lâm Nhị Phong:
-???
Thập nhị không phải mười hai sao?
Chẳng lẽ phát âm giống nhưng ý nghĩa không giống, thập nhị ở Đại Thiên Thế Giới là mười ba mười bốn hay mười lăm?
Thấy ba người lộ vẻ mộng bức cùng do dự, Tiêu lãoc sắc mặt không vui nói:
-Có vào hay không? Không vào liền tìm tông môn khác gia nhập.
Cái này có chút không nói đạo lí a, một đường bay đến ba người Lâm Phong không phải không thấy qua tông môn khác nhưng gần nhất là Cuồng Phong Phái cũng cách nơi này ba tháng phi hành bằng nhà trúc, để bọn họ tự đi không mất mấy chục năm chắc chắn không tới được.
Cho nên, còn lựa chọn nào khác sao?
Không có, ba người Lâm Phong đành phải theo sau Tiêu lão tiến nhập dãy núi.
Bên trong dãy núi cùng bên ngoài dãy núi không khác biệt nhiều, đi mấy phút ba người Lâm Phong còn chưa thấy qua đệ tử nào, bốn phía cũng chẳng có thiên tài địa bảo hay đại điện, ba người đều có chung một loại suy nghĩ - nơi này quá nghèo, chắc chắn không phải Tiên Môn.
Lâm Nhị Phong truyền âm cho Lâm Phong:
-Đại ca, vì sao ta luôn có cảm giác mình bị lừa bán đâu?
Lâm Phong:
-…
Thật mẹ nó ngây thơ dám truyền âm trước mặt cường giả, lời này Tiêu lão nhất định nghe đến.
Quả nhiên, Tiêu lão quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu lão phất tay một cái đã nhấc Lâm Nhị Phong lên không trung ném đến một đỉnh núi đằng xa.
-A a a a a a....
Lâm Nhị Phong vốn còn chưa quá quen thuộc với Đại Thiên Thế Giới bây giờ bị ném như thế nào chịu nổi áp lực kêu la thảm thiết, mấy giây sau bóng dáng của hắn khuất hẳn tiếng kêu cũng dừng lại, xem chừng không phải bị ném quá xa âm thanh không vọng về được mà là bị đụng đến ngất đi.
Tiêu lão thản nhiên nói:
-Tiểu tử này tố chất thân thể quá tệ, ta tiễn hắn đến Y Đường bồi bổ một phen.
Lâm Phong khóe mắt giật giật, lão đầu này che giấu cũng quá kĩ đi, ngày ở truyền tống điểm Lâm Phong nhìn ra được sự cung kính của các trưởng lão khác đối với Tiêu lão không giả, đến lúc Tiêu lão buột miệng nói “ăn bám” mới để lộ một chút manh mối, nhưng cũng chỉ làm Lâm Phong nghi hoặc thôi.
Ai ngờ... Tiêu lão thật là một cái không đứng đắn lão đầu.
Bất quá Lâm Phong không có cảm giác ác ý từ Tiêu lão, “bị lừa” gia nhập Vô Tướng Tiên Môn chưa chắc đã là chuyện xấu.
Lại đi thêm mấy phút, rốt cuộc Lâm Phong đã đến trước một căn đại điện... rách nát.
Lâm Phong nhìn lên tấm bảng hoàng kim ngọc thạch khắc mấy chữ “Vô Tướng Điện” cực kì xa hoa cùng khí thế ngút trời, lại nhìn xuống phía phần phía dưới của đại điện hoang phế không chịu nổi liền có suy đoán, xem ra danh xưng Tiên Môn không phải chuyện thêu dệt lên.
Ở bên cạnh, Tiêu lão cũng đứng đó lẳng lặng nhìn lên tấm bảng Vô Tướng Điện, bóng lưng không khỏi lộ ra vẻ cô tịch.
Qua vài phút, Tiêu lão thu hồi ánh mắt nói:
-Ba vạn năm trước, Vô Tướng Tiên Môn từng là Tiên Môn đứng đầu trong Thập Nhị Tiên Môn, tổ sư càng là nhân vật quát tháo phong vân đến cả Tam Đại Thánh Địa cũng phải nể mặt vài phần, nhưng không biết vì cái gì lão tổ lại đột nhiên mất tích, tổ sư bà bà đi tìm tổ sư cũng không thấy quay về.
-Mất đi hai người mạnh nhất tọa trấn, Vô Tướng Tiên Môn khó tránh khỏi kết cục lụi bại phải lui ra khỏi hàng ngũ Tiên Môn trở thành Vô Tướng Môn, bất quá lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, so với Bách Tông thì Vô Tướng Môn vẫn được xếp vào mười hạng đầu, thế nào, các ngươi còn nghi hoặc gì nữa không?
Đương nhiên là còn, lúc này Lâm Phong không cố kỵ gì nữa nói:
-Tiêu lão, chớ trách ta nói thẳng, ngươi nói Vô Tướng Môn xếp vào mười hạng đầu trong Bách Tông nhưng ta nhìn Vô Tướng Môn quá nghèo rồi, chẳng lẽ tổ sư hay tổ sư bà bà không để lại thứ gì sao? Nếu đây là thật, ta không dám gia nhập Vô Tướng Môn.
Ý tứ là, Vô Tướng Tiên Môn đã từng xếp thứ nhất trong Thập Nhị Tiên Môn, dù không có cường giả đỉnh cấp tọa trấn cũng phải tích lũy được một lượng tài nguyên khổng lồ, trừ phi tổ sư quá ích kỷ một người cầm hết hoặc các chưởng môn đời sau miệng ăn núi lở mới dẫn đến táng gia bại sản như bây giờ.
Tông môn như vậy, không đáng để gia nhập.
Tiêu lão hiểu ý nói:
-Tổ sư bà bà trước khi đi có để lại rất nhiều thứ, nhưng ánh mắt tổ sư bà bà sáng như đuốc biết được trong Tiên Môn có nhiều loại người, long xà hỗn tạp, tổ sư bà bà không yên tâm mới thiết trí một vòng bảo hiểm, đó là chỉ có người nào lĩnh ngộ được Vô Tướng Công đến tầng thứ ba mới mở được bảo khố.
-Bất quá Vô Tướng Công tầng thứ ba quá khó lĩnh ngộ, đám người kia tự biết không có khả năng liền phủi mông bỏ đi hết, cho đến bây giờ trong môn chỉ còn lại một mình ta cùng vài vị trưởng lão tâm huyết, thu đệ tử cũng hạn chế chỉ thu mười người, dù sao chúng ta không dư dả tài nguyên.
Nghe vậy, Lâm Phong suy đoán Tiêu lão còn hai phần không có nói, một là trong quá khứ từng có không ít người đến lấn Vô Tướng Tiên Môn, thậm chí còn muốn lục soát móc ra bảo khố nhưng không thành công nên Vô Tướng Môn bây giờ thoạt nhìn mới thảm như thế, còn hai là Vô Tướng Môn vẫn có thứ để người khác kiêng kỵ, chỉ nhìn vào tấm bảng Vô Tướng Điện nguyên vẹn là biết rồi.
Lâm Phong lại hỏi:
-Tiêu lão đã thu đủ mười đệ tử chưa?
Tiêu lão nói:
-Tính cả ba người các ngươi, vừa đủ mười người.
Hóa ra trước đó nói khảo hạch chỉ là lừa gạt, Tiêu lão sớm đã định bọn họ là đệ tử Vô Tướng Môn a.
Tiêu lão nói thêm:
-Đừng nghĩ quá đơn giản, đệ tử không nhiều nhưng chú trọng ở tinh, bảy sư huynh sư tỷ khác của các ngươi đều là kỳ tài, nếu các ngươi không thể triển lộ ánh sáng cũng đừng mong thu được nhiều tài nguyên, khảo hạch ngộ tính là bước đầu tiên để định ra tỉ lệ phân chia tài nguyên.
Nơi có người, sẽ có phân tranh, Lâm Phong hiểu đạo lí này.
Lâm Phong ôm quyền nói:
-Mời Tiêu lão ra đề mục.
Tiêu lão khá hài lòng với biểu hiện của Lâm Phong nói ra:
-Đề mục không phải ta ra, hai người các ngươi chỉ việc đi vào Vô Tướng Điện liền biết khảo hạch là như thế nào.