Một giây trước Lâm Phong và Phượng bước vào Vô Tướng Điện, một giây sau đã có thêm ba lão giả cùng một nữ tử tuyệt sắc giai nhân đứng bên cạnh Tiêu lão.
Bốn người này là tứ đại trưởng lão tâm huyết còn sót lại của Vô Tướng Tiên Môn, tục danh của bốn người rất ít người biết, trong môn bốn người được gọi bằng biệt hiệu do tổ sư ban cho, lần lượt là Vô Thanh, Vô Tức, Vô Vị, Vô Sắc.
Vô Thanh trưởng lão hỏi Tiêu lão:
-Tiểu sư đệ, việc ngươi thu nhận ba đệ tử mới ta không có ý kiến, nhưng vừa đến đã cho phép tiến nhập Vô Tướng Điện là quá vội vàng, ngươi tin tưởng hai đứa nhỏ này sẽ bước ra được một bước kia sao?
Vô Tức trưởng lão nói thêm:
-Chúng ta chỉ có mười lần mở ra Vô Tướng Điện, trước đó đã xài chín lần, đây là lần cuối cùng, nếu một trong hai người này không thể lĩnh ngộ được chân chính Vô Tướng Công thì bảo khố sẽ vĩnh viễn đóng lại, mấy vạn năm cố gắng coi như đổ sông đổ biển hết, ngươi quá hấp tấp rồi.
Vô Tướng Công là công pháp trấn pháp của Vô Tướng Tiên Môn bất kì đệ tử nào đều có thể học, nhưng tu luyện Vô Tướng Công có một đặc điểm là mỗi người sẽ có mỗi cái nhìn khác nhau.
Tỉ như trong bảy đệ tử trước có người lĩnh ngộ được Hỏa Tướng Công có người lại lĩnh ngộ được Thủy Tướng Công, cả hai đều là Vô Tướng Công nhưng chỉ được coi là Tiểu Vô Tướng Công thôi, Vô Tướng Công loại này căn bản không đạt tới tầng thứ ba được.
Thậm chí ngay cả Tiêu lão và tứ đại trưởng lão cũng không lĩnh ngộ được chân chính Vô Tướng Công.
Nói cách khác, trong môn không có người nào mở được bảo khố.
Trái ngược với Vô Thanh, Vô Tức trưởng lão lo lắng, Tiêu lão bình tĩnh nói:
-Từ xưa đến nay, Vô Tướng Tiên Môn thu nhận vô số đệ tử nhưng trừ tổ sư và tổ sư bà bà ra chưa có thêm một ai lĩnh ngộ được Vô Tướng Công chân chính, ta không tin tổ sư bà bà lại đặt ra một đạo đề không có khả năng giải được, trừ phi... tổ sư bà bà đang đợi người có duyên.
Vô Sắc nữ trưởng lão mặt không đổi sắc lên tiếng:
-Suy đoán này không phải không có lí, tổ sư bà bà ngoài dường như rất thích cái chữ “duyên” này, chỉ là... ngươi dựa vào cái gì để nói hai người bọn họ có duyên?
Tiêu lão ánh mắt lấp lóe hy vọng nói:
-Ta cảm thấy hai người này rất giống với tổ sư và tổ sư bà bà, năm xưa tổ sư cũng là mang theo tổ sử bà bà tiến đến Đại Thiên Thế Giới.
Nghe vậy, Vô Sắc nữ trưởng lão khẽ lắc đầu nói:
-Chỉ dựa vào điểm này liền định ra “có duyên” quả thật hơi qua loa, ngươi không ngẫm xem trước giờ người mang theo đạo lữ đến Đại Thiên Thế Giới không phải chỉ có hắn và tổ sư lại có bao nhiêu người gây được tiếng vang đâu?
Tiêu lão nói:
-Ta không phủ nhận điều đó, bất quá ta có cảm giác người này không kém gì tổ sư năm xưa. Lại nói bảo khố vĩnh viễn đóng lại chưa chắc đã là chuyện xấu, vì một lần cơ hội cuối cùng mà chúng ta lo được lo mất quá nhiều đến nỗi không dám rời núi, ta nghĩ đã đến lúc cần phải đi một con đường khác.
Tứ trưởng lão thầm thở dài, nói thì dễ, làm mới khó a.
Tại Đại Thiên Thế Giới, thực lực bọn họ không xem là thấp nhưng còn chưa đủ tư cách sánh với những cường giả đỉnh cao trong Tiên Môn, ngày trước Vô Tướng Tiên Môn quật khởi quá nhanh dẫn đến người người kiêng kỵ, bây giờ nếu lại lộ ra đầu sóng ngọn gió căn bản sẽ bị để mắt tới.
Đây cũng là một lí do bọn họ không rời núi chứ không riêng gì trông coi bảo khố, thậm chí ngay cả Tiêu lão cũng không tiết lộ thân phận là người của Vô Tướng Tiên Môn, đối ngoại mọi người chỉ biết Tiêu lão là một tán tu thực lực mạnh, phẩm chất tốt, ít tham dự phân tranh.
Vô Vị trưởng lão bỗng nói:
-Tên tiểu tử bị ngươi ném đến chỗ ta tựa hồ khí vận rất lớn, hắn đập vào vách núi liền nhặt được một viên Nguyệt Quang Thạch, vì sao ngươi không để hắn thử một phen?
Tiêu lão lắc đầu:
-Vô Tướng Công không xem trọng thiên phú càng không xem trọng khí vận, không nhất thiết phải phí sức, ta đã có an bài khác cho hắn.
Lần này không ai phản bác Tiêu lão, bởi vì bọn họ đều tu luyện Vô Tướng Công đương nhiên biết rõ Vô Tướng Công yêu cầu hà khắc ở điểm nào, người như Lâm Nhị Phong chín mươi chín phần trăm là không ngộ được, đã thế không cần đặt áp lực lên người hắn làm gì.
Vô Thanh trưởng lão nói:
-Tiểu sư đệ, ngươi là chưởng môn, mọi thứ ngươi tính là được.
Tiêu lão gật gù không nói gì, kì thực ngay cả bản thân Tiêu lão cũng không dám chắc bước đi này là đúng hay sai, nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi không thể bàn lùi được nữa, đã phóng lao thì phải theo lao, chỉ hy vọng Lâm Phong sẽ cho lão một kinh hỷ, nếu không chỉ còn cách bắt đầu từ con số không thôi.
….......
Cùng lúc đó.
Lâm Phong và Phượng cùng nhau bước vào Vô Tướng Điện nhưng sau một khoảnh khắc hoa mắt hai người đã không ở cạnh nhau, mỗi người riêng phần mình đứng giữa một vùng không gian trắng xóa, bất quá không ai hoảng loạn mà chỉ cảm thấy rất có ý tứ.
Phải biết cả Lâm Phong lẫn Phượng đều có lĩnh ngộ về không gian ở đẳng cấp rất cao, muốn vô thanh vô tức tách hai người ra không phải chuyện dễ dàng.
Xem ra... Vô Tướng Môn từng là Vô Tướng Tiên Môn không phải chuyện đùa.
Đảo mắt nhìn quanh, ngoại trừ trắng xóa vẫn là trắng xóa, đổi lại là người khác nhất định sẽ rất dễ bị mất phương hướng nhưng Lâm Phong đã có kinh nghiệm trải qua Bạch Tử Giới hơn nữa còn xây dựng ra Hư Vô Thế Giới, chỉ sau một lúc Lâm Phong đã nhận ra được huyền cơ.
Thế giới này nhìn giống với Hư Vô Thế Giới nhưng về bản chất lại khác nhau rất lớn, Hư Vô Thế Giới là không có thứ gì kể cả màu trắng mới “trắng” còn thế giới này trắng là vì nó màu trắng, ngoài ra ẩn trong cái màu trắng đó còn có những viên cầu màu trắng đồng nguyên với thế giới rất khó để nhận ra.
Lâm Phong đi đến trước một viên cầu, hắn giơ tay ra thử bắt lấy, rõ ràng viên cầu vẫn ở đó nhưng bàn tay Lâm Phong lại đi xuyên qua không nắm được, liên tiếp thử bắt mấy viên cầu khác nhau đều ra cùng một kết quả, khóe miệng Lâm Phong hơi giương lên lẩm bẩm:
-Có ý tứ.
-Viên cầu giống như đã bị đính vào thế giới, muốn lấy được hẳn phải tách nó ra.
Nắm thường không được, Lâm Phong thử vận dụng không gian chi lực, hắn chưởng khống không gian nổi lên gợn sóng bao lấy viên cầu, sau đó không gian xung quanh viên cầu không ngừng dao động qua lại, biện pháp này giống với đang dùng một cái kềm kẹp giằng qua giằng lại để tháo đinh ra khỏi tường.
Bất quá chiếc đinh “viên cầu” bị đính vào bức tường “thế giới” rất kín không để lộ ra bất kì điểm nào để kẹp, Lâm Phong cố gắng nửa ngày vẫn không tháo được viên cầu liền dừng lại, hắn biết có cố nữa cũng phí công, dù sao đã là khảo nghiệm thì phải dùng đúng phương pháp mới thông qua được.
Đinh tháo không ra, vậy chuyển sang phá tường.
-Ma Thần Quyền.
-Phá Không Chỉ.
Một quyền một chỉ đánh tới, vẫn không có tác dụng.
Lâm Phong lật tay lấy ra một cây búa, khí thế toàn thân biến mất như thể hắn chỉ là một người tiêu phu bình thường, giơ búa lên, bổ xuống.
Vạn vật là củi, thân hóa tiều phu, tiều phu nắm giữ vận mệnh của củi trong tay.
Một chiêu này của Lâm Phong rất ít khi thất bại, nhưng lần này hắn lại không thể chẻ được củi, không, phải nói là ý cảnh của hắn không đủ biến thế giới này thành củi, một búa bổ vào khoảng không trắng xóa không làm nổi lên bất kì biến động nào.
Tiếp đó Lâm Phong liên tục thi triển các loại thủ đoạn khác nhau, nào là Đạo Kiếm nào là Hỗn Độn Thế Giới, Hư Vô Thế Giới, Vô Vực,… nhưng tất cả đều không gây ảnh hưởng lên viên cầu cũng như thế giới trắng xóa, nói cách khác, Lâm Phong đã nghĩ sai hướng giải quyết vấn đề.
Mà nghĩ sai, phải nghĩ lại.
Lâm Phong tạm dừng hành động, hắn ngồi xuống tản ra linh hồn chi lực tận lực dò xét thế giới này một lần nữa.
Một bên khác, Phượng cũng nhìn ra được sự đặc thù của không gian trắng xóa, bất quá cách giải quyết của Phượng không bình ổn như Lâm Phong, nàng không nghĩ nhiều trực tiếp lấy Niết Bàn Hỏa thiêu đốt thế giới, nàng có lòng tin sẽ đốt được bức tường “thế giới” này.
Một giờ không được, đốt mười giờ.
Một ngày không được, đốt mười ngày, đốt đến khi nào được mới thôi.
Nói như vậy, Lâm Phong không có lòng tin sao?
Không phải, kì thực Lâm Phong còn vài lá bài đặc thù như thần đồng chi lực hay Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm có tám thành nắm chắc sẽ đánh vỡ thế giới trắng xóa lấy ra viên cầu, có điều đây là cách làm bất đắc dĩ nhất, tính cách của Lâm Phong là khi gặp vấn đề khó liền muốn tìm hiểu tường tận.
Bây giở hiểu tường tận, sau này có gặp phải tình huống tương tự cũng sẽ không luống cuống a.
Một lần ngồi xuống tìm hiểu này là ba tháng ở ngoại giới.