Khó ngủ suốt một đêm, Phượng Lại Tà càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất là kỳ lạ. Đang yên đang lành, không hiểu tại sao Hỏa Đề lại đưa ra lời cầu hôn. Nó không
tin là tên ác ma kia thật sự thích mình, dù sao thì thời gian bọn họ ở
cạnh nhau cũng đâu có nhiều. Hơn nữa, trong đa số trường hợp, họ vừa
thấy mặt đối phương thì đã nhào vào gây gổ rồi. Chẳng lẽ đây gọi là
“ghét của nào trời trao của đó”? Đánh chết nó cũng không tin.
Sáng sớm, Phượng Lại Tà liền mặc quần áo vào, quyết định tự mình đi tìm Hỏa
Đề để lý luận một phen, sẵn tiện cũng kiểm tra coi cái đầu của hắn có bị nước vào hay không.
Vì đã sớm có dự định nên Phượng Lại Tà thức
dậy tương đối sớm. Nhìn thấy Tiểu Tiểu Bạch còn nằm ì trên giường ngủ
khò, Phượng Lại Tà liền xách lỗ tai của nó lên, cắt đứt giấc ngủ ngon
lành của nó.
“Ngươi này, cả một ngày chẳng biết chạy đi đâu, hơn
nửa đêm mới trở về, mau thành thật khai báo, có phải là chạy đi yêu
đương vụng trộm hay không?” Phượng Lại Tà híp mắt nhìn Tiểu Tiểu Bạch
với vẻ uy hiếp.
“Chi chi. Chi chi.” Tiểu Tiểu Bạch bị quấy rầy
nên phải thức dậy. Vừa nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của Phượng Lại Tà,
nó liền đau khổ giãy giụa.
“Kêu đi, kêu đi, có kêu tới đứt thanh
quản cũng không có ai tới cứu ngươi đâu.” Phượng Lại Tà cười hì hì. Được rồi, nó thừa nhận là gen tà ác trong người nó chiếm hơi bị nhiều.
“Hống.” Tiểu Bạch bị âm thanh ồn ào nhốn nháo của Phượng Lại Tà và Tiểu Tiểu
Bạch đánh thức. Nó lười nhác ưỡn lưng, liếc mắt nhìn cặp đôi dở hơi này
rồi đưa móng vuốt lên gãi đầu.
“Tiểu Bạch, ngươi càng ngày càng
giống một chú chó.” Giữa lúc Tiểu Bạch đang phiền chán muốn chết, Phượng Lại Tà lạnh lùng buông ra một câu nói, làm cho động tác của Tiểu Bạch
lập tức cứng lại. Nó ném cho Phượng Lại Tà một ánh nhìn chết người, nếu
cô bé còn dám nói thêm một câu nữa, nó cam đoan sẽ làm cho Phượng Lại Tà chết thực thảm thực thảm.
“Ngày hôm nay, ngươi đừng hòng đi đâu
được.” Phượng Lại Tà hoàn toàn làm lơ ánh mắt của Tiểu Bạch. Cô bé một
tay xách Tiểu Tiểu Bạch, một tay cầm ba lô của mình, sau đó quay qua
nói: “Hôm nay ta mang các ngươi đi đánh nhau, mau mau lộ ra chút khí thế cho ta coi.” Không sai, nó đã quyết định, nếu như Hỏa Đề không cho nó
một câu trả lời vừa ý, nó sẽ để Tiểu Tiểu Bạch đốt sạch một nhúm tóc còn sót lại trên đầu hắn.
“Hống.” Tiểu Bạch kêu lên một tiếng có vẻ
kích động, dường như đang rất mong chờ sự kiện đặc biệt ngày hôm nay.
Tiểu Tiểu Bạch cũng tạm thời ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn để cho Phượng
Lại Tà xách ra ngoài. Đi tới cửa, Phượng Lại Tà nhìn thấy Hồ Tư đang
phân phó người làm tỉa lại cây cối trong vườn, liền chạy lại chủ động
chào hỏi: “Hồ Tư gia gia, daddy đã thức dậy chưa?”
Hồ Tư xoay
người lại, nhìn thấy người hỏi là Phượng Lại Tà nên cúi đầu hồi đáp: “Bá tước đại nhân còn đang nghỉ ngơi.” Trong lúc trả lời, chính hắn cũng
cảm thấy kinh ngạc. Từ bao giờ thì Phượng Lại Tà trở nên siêng năng mà
dậy sớm như thế?
“Ừ. Vậy nếu daddy có hỏi, phiền ông nói cho
daddy là con tới hoàng cung tìm Hỏa Đề, bảo daddy không cần lo lắng cho
con, con nhất định sẽ sớm trở về.” Nói xong, Phượng Lại Tà hiên ngang
ngồi lên người Tiểu Bạch, coi nó như là tọa kỵ.
“Được rồi.” Hồ Tư mặc dù có chút nhạc nhiên, nhưng vẫn đáp lời theo quy củ. Hắn là quản
gia, Phượng Lại Tà là tiểu thư. Hắn nghe lời của cô bé là chuyện đương
nhiên.
Huơ huơ tay tạm biệt Hồ Tư, Phượng Lại Tà cưỡi Tiểu Bạch,
mang theo Tiểu Tiểu Bạch chạy đi, chỉ vài giây sau đã biến mất khỏi tầm
mắt của Hồ Tư.
Hồ Tư thở dài, xoay người trở lại phòng. Nếu như
hắn không nhớ nhầm thì hôm qua huyết chủ có tới đây để công bố việc Hỏa
Đề – Tam hoàng tử của Đông phương ma tộc đã cầu hôn Tiểu Tà tiểu thư.
Sáng sớm ngày hôm nay, Tiểu Tà tiểu thư đã khẩn cấp đi tìm Hỏa Đề? Có
phải là nóng ruột quá mức không?
Phượng Lại Tà ào ào chạy tới
hoàng cung, không buồn quan tâm tới cảnh vật xung quanh, cũng chẳng màng tới ánh mắt kinh dị của những người đi đường. Nó chỉ muốn tới hoàng
cung thật sớm, bắt cái tên khởi xướng tai họa kia ra, để mà tra khảo,
hỏi cung.
Trên đại lộ, Phi Vũ đang tản bộ thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người vụt qua như một trận cuồng phong. Tuy rằng chỉ trong
chớp mắt nhưng hắn vẫn nhận ra cái bóng mơ hồ ấy rất giống một người.
Dõi theo hướng bóng người biến mất, hắn chau mày lại, nhận ra rằng đó là phương hướng đi tới hoàng cung.
Cô bé một mình chạy tới đó làm
cái gì? Tuy rằng có chút tò mò, nhưng Phi Vũ cũng không có thời gian để
suy nghĩ nhiều, vì tiếng nói thúc giục của nhị hoàng tử đã vang lên bên
tai, tạm thời cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Phượng Lại Tà thật
vất vả mới chạy tới hoàng cung, lại bị thủ vệ ở ngoài cản lại. Cô bé thở phì phì, trừng mắt nhìn hai gã binh sĩ mặc áo giáp đang cầm trường kiếm trong tay.
“Em là con gái của bá tước, có chuyện muốn gặp Hỏa Đề hoàng tử.”
“Xin lỗi, hiện tại tiểu thư không thể vào được.” Hai gã binh sĩ trả lời rất nề nếp, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước.
“Vì sao?”
“Huyết chủ bệ hạ còn đang nghỉ ngơi, những nhân vật nhỏ lẻ linh tinh không
được tiến nhập hoàng cung.” Binh sĩ liếc nhìn con bạch lang to lớn cùng
với một sinh vật không biết là cái gì đang đứng trên vai cô gái, lạnh
lùng nói.
“Những nhân vật nhỏ lẻ linh tinh?” Phượng Lại Tà mở to
mắt nhìn hai binh sĩ, trong lòng đã sớm nổi giận. Từ bao giờ thì nó biến thành một nhân vật nhỏ lẻ linh tinh chứ? Nơi mà nó muốn đi, hai người
bọn hắn còn chưa cản nổi đâu.
“Hóa ra là vậy. Thế thì người ta
không làm khó hai anh nữa.” Nhưng mà, Phượng Lại Tà không hề tỏ vẻ giận
dữ. Cô bé bỗng nhiên cười tủm tỉm lui về phía sau một bước, dùng giọng
điệu ngọt ngào để trả lời.
“Cảm ơn.” Đối phương thấy Phượng Lại Tà thấu tình đạt lý như vậy nên cũng thân thiện mở miệng.
“Hai anh không cần cảm kích em đâu.” Phượng Lại Tà cười tươi như một đóa
bách hợp đang nở rộ, đôi mắt to màu hổ phách xuất hiện chút tà ác. Cô bé tiếp tục lui ra phía sau vài bước, rồi dõng dạc mệnh lệnh: “Tiểu Bạch,
mở đường.”
Ngay khi Phượng Lại Tà vừa ra lệnh, Tiểu Bạch liền
dùng một tốc độ sét đánh để nhào tới vị trí của hai binh sĩ chặn đường
kia. Khi tới gần, nó vươn người nhảy lên, lướt qua trên đỉnh đầu bọn họ, nhanh chóng xông vào hoàng cung.
“Không ổn rồi.” Một binh sĩ kêu lên.
Phượng Lại Tà mỉm cười quay đầu lại, tặng cho đám binh sĩ sau lưng một cái mặt quỷ.
Muốn ngăn cản nó? Không có cửa đâu.
“Hì hì, Tiểu Bạch, ngươi có nhớ vị trí gian phòng của Hỏa Đề không? Mang ta đi tìm hắn.” Phượng Lại Tà vỗ vỗ Tiểu Bạch, ra lệnh.
“Hống.” Tiểu Bạch gầm lên một tiếng.
“Không thành vấn đề, cứ để đó cho ta.” Tuy rằng không biết Phượng Lại Tà muốn
tìm Hỏa Đề để làm gì, nhưng Tiểu Bạch đã từng ở trong phòng của Hỏa Đề
suốt nửa ngày trời, cho nên việc tìm thấy chỗ đó quả thật là hết sức đơn giản.
Sự xuất hiện của Phượng Lại Tà và Tiểu Bạch lập tức làm
náo động cả hoàng cung. Những người quét tước sân vườn vào buổi sáng
đồng loạt bị bọn họ hù dọa, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên
khắp nơi.
“A… cái lỗ tai của ta.” Chịu không nổi, Phượng Lại Tà
xem thường liếc nhìn những người khác. Có cần phải kêu thảm thiết như
vậy sao? Tiểu Bạch còn chưa có ăn bọn họ mà.
“Tới rồi.” Tiểu Bạch vừa nói, vừa dùng thân thể to lớn của mình đẩy cửa phòng ra. Khi bọn họ bước vào, Hỏa Để đã tỉnh táo lại. Hắn nhanh chóng xoay người, cầm bảo
kiếm đứng giữa phòng.
“Ai?” Hỏa Đề tập trung nhìn vào, lại phát
hiện hóa ra là Phượng Lại Tà cưỡi bạch lang chạy tới trước mặt hắn, trên vai còn có thêm cả Tiểu Tiểu Bạch. Ba bảo bối hắn kỳ vọng từ lâu đồng
loạt xuất hiện trước mắt mình làm cho tâm trạng của hắn lập tức bay lên, gương mặt cũng nhanh chóng xuất hiện một nụ cười vui vẻ.
“Tiểu
Tà, là em à, sớm như vậy tới tìm anh có việc gì không?” Hỏa Đề cười
cười, trong đầu thầm nghĩ rằng, năng suất làm việc của đại ca quả nhiên
là rất cao. Mới chiều ngày hôm qua, hắn mới đưa ra quyết định cuối cùng
của mình, sáng hôm nay đã thấy Tiểu Tà tự mình đưa lên cửa. Cô bé nhất
định đang rất vui vẻ, bởi vì cô bé sắp được gả cho hắn rồi. Đông phương
ma tộc tam hoàng tử – Hỏa Đề – hắn là người mà biết bao nhiêu cô gái
thầm ao ước.
“Hì hì, em tìm anh đương nhiên là có chuyện.” Phượng Lại Tà cười hết sức ngọt ngào. Cô bé nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Bạch,
từng bước một chậm rãi lại gần Hỏa Đề.
Tiểu Tà định làm gì vậy?
Hỏa Đề nhìn nụ cười thiên sứ càng ngày càng gần mình, không khỏi kinh
ngạc trợn to mắt. Tiểu Tà không phải là muốn…
Hỏa Đề nuốt nước
miếng, đầu óc bắt đầu mơ màng. Tiểu Tà nhất định đang rất phấn khích mới có thể chạy tới đây tìm hắn vào sáng sớm. Xem tình cảnh hiện tại, có
phải là Tiểu Tà chuẩn bị tặng cho hắn một “morning kiss” không?
Hỏa Đề cười hạnh phúc, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm Tiểu Tà.
“Em tìm anh có nhiều chuyện lắm.” Phượng Lại Tà cười tươi tắn, khi tiến gần đến Hỏa Đề, cô bé đột nhiên phất tay: “Phá phong.” – mệnh lệnh vừa ra,
một cơn lốc xoáy cũng thình lình xuất hiện, ào về phía Hỏa Đề.
Hỏa Đề không thể ngờ được Phượng Lại Tà lại làm như vậy. Hắn không hề chuẩn bị trước, cho nên liền bị cơn lốc xoáy đánh bay ra khỏi phòng, trực
tiếp làm vỡ bức tường thủy tinh bên ngoài và rơi xuống dưới.
“Hống.” – “Đây là độ cao mười tầng lầu đó” – Tiểu Bạch nhìn một màn kịch tính trước mắt, tim đập thình thịch.
“Mười tầng lầu? Ta còn thấy ít đó.” Phượng Lại Tà cười lạnh đi ra ngoài, nhìn xuống con kênh bao quanh bảo vệ tòa thành, ý cười trong mắt càng thêm
rõ ràng.
“Hỏa Đề đã làm gì đắc tội ngươi?” Tiểu Bạch nuốt nước
miếng, thận trọng mở miệng hỏi. Tại sao vừa qua có một đêm, Phượng Lại
Tà đã giống như là có thâm cừu đại hận với Hỏa Đề rồi? Thật không thể
ngờ được, Phượng Lại Tà lôi kéo nó tới đây là để mưu sát Hỏa Đề.
Phượng Lại Tà liếc Tiểu Bạch một cái, nhưng cũng không trả lời.
“Phượng Lại Tà, em điên hả?” Chật vật rơi xuống nước, Hỏa Đề nhanh chóng đi lên bờ. Hắn trợn mắt ngước nhìn Phượng Lại Tà – lúc này đang nhô đầu ra
xem. Không lẽ con bé ấy điên rồi sao mà lại dám đánh hắn rơi xuống đây?
Khi Hỏa Đề rơi xuống, những người xung quanh lập tức chen vào xem náo nhiệt, khiến cho Hỏa Đề càng thêm bực bội.
Quả thật là mặt mũi gì cũng mất hết cả rồi.
Thẹn quá hóa giận, Hỏa Đề đạp chân xuống đất, lấy thế bay trở lên sân thượng.
“Phượng Lại Tà, đầu óc của em rốt cuộc hư hỏng ở chỗ nào hả?” Toàn thân Hỏa Đề
ướt sũng nước, mặt mày nhăn hết lại, phồng mang trợn mắt nhìn Phượng Lại Tà, vậy mà con bé đó còn dám cười như vậy sao?
“Làm sao chứ? Anh xem không hiểu sao?” Phượng Lại Tà cười hết sức ngây thơ. Thừa dịp Hỏa
Đề đang định bước tới lý luận, cô bé liền lắc cổ tay, sợi roi trên tay
lập tức quấn quanh cổ chân của Hỏa Đề. Phượng Lại Tà dùng lực kéo một
cái, Hỏa Đề lập tức mất thăng bằng. Bởi vì mới vừa bước ra từ trong nước nên giày của Hỏa Đề rất ẩm ướt, dưới đất cũng vì vậy mà trơn trượt,
Phượng Lại Tà vừa đánh, hắn liền một lần nữa “hiên ngang lẫm liệt” té ào xuống bên dưới.
Lại một lần nữa ngã vào kênh đào, và một lần nữa ướt sũng.
“Ha ha, người ta giúp anh tắm rửa đấy thôi.” Phượng Lại Tà nhô đầu ra, cười thuần khiết như một thiên sứ.
“Chết tiệt.” Hỏa Đề lần này là thật sự tức giận, hắn trực tiếp từ dưới nước
bay lên, chuẩn bị bóp chết cái con bé mà thần kinh có chút chập mạch
kia.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi.” Phượng Lại Tà nhanh chóng leo lên
lưng Tiểu Bạch, hạ lệnh cho nó bay ra ngoài sân thượng, vừa vặn vào lúc
này, Hỏa Đề cũng vừa bay lên, chạm chân lên sân thượng.
Phượng Lại Tà tiếp tục nở nụ cười, sau đó nhanh như chớp lao tới, đá Hỏa Đề xuống dưới một lần nữa.
“Thật ác độc.” Tiểu Bạch mở to mắt nhìn màn “ngược đãi” trước mặt mình, mặc
dù cao độ này không thể gây ra mảy may tổn thương đối với Hỏa Đề, thế
nhưng một lần lại một lần rơi xuống nước quả thật là vô cùng mất mặt. Dù thế nào, thân phận của hắn ta cao quý, mà ở bên dưới, người vây xem lại càng ngày càng đông, hiện tại đã chật ních cả khu này rồi.
“Phượng Lại Tà, ngươi nhất định phải chết.” Hỏa Đề “ầm” một tiếng nhảy phắt lên từ trong nước. Lúc bước lên mặt đất, hắn đã tức tới mức thở phì phì,
mặt mày nhăn nhó cả lại.
Con bé này điên rồi, sáng sớm chạy tới
đây gây chuyện thị phi, xem ra hắn đây – phu quân tương lai còn rất
nhiều việc phải làm, nhất định phải chỉnh sửa cái tính cách chết tiệt
này của Phượng Lại Tà.
Tiểu Bạch đã đứng cách Hỏa Đề không xa,
trên gương mặt Phượng Lại Tà thì vẫn là nụ cười trêu ngươi như trước,
dường như cơn tức của Hỏa Đề không hề ảnh hưởng mảy may tới cô bé.