“Rốt cuộc em muốn làm cái quái gì?” Hỏa Đề cố hất nước trên người mình xuống nhưng lại
không có chút hiệu quả nào. Vẻ ướt sũng đầy chật vật làm cơn tức trong
bụng hắn lại sôi sùng sục lên.
“Tôi làm cái gì? Anh hẳn là hãy ngẫm lại coi mình đã làm cái gì đi.” Phượng Lại Tà trừng mắt, tức giận nói.
“Anh làm cái gì chứ?” Hỏa Đề nghiến răng hỏi. Hắn rất muốn biết hắn đã làm
chuyện gì khiến cho đất trời căm phẫn, để cho Phượng Lại Tà phải “khởi
binh vấn tội” vào lúc sáng sớm như thế này.
“Tại sao anh lại đi
gặp huyết chủ nói là muốn kết hôn với tôi?” Phượng Lại Tà lạnh giọng
hỏi, đôi mắt đã tức giận đến mức có thể bắn ra lửa.
Trong nháy mắt, lửa giận trên mặt Hỏa Đề đã biến mất.
Chỉ có điều, lúc này lại tới phiền Tiểu Bạch đờ người ra, nó trợn mắt nhìn
Hỏa Đề một chút, sau đó lại trợn mắt nhìn Phượng Lại Tà.
Cầu hôn? Chuyện này xảy ra vào lúc nào? Hỏa Đề muốn kết hôn với Tiểu Tà sao?
Hỏa Đề nhăn mặt nhíu mày, ra chiều suy nghĩ. Một lát sau, hắn bĩu môi: “Em
đang xấu hổ sao?” Xem ra ban nãy hắn đã hiểu sai rồi, Tiểu Tà vì quá mức ngượng ngùng nên mới chạy tới đây bày tỏ tâm trạng một chút. Vậy được
rồi, hắn có thể bỏ qua, dù sao cô bé vẫn còn là một nữ sinh.
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Hỏa Đề đã ra được một kết luận như vậy O_o
“Xấu hổ?” Phượng Lại Tà hét lên một tiếng, bắn về phía Hỏa Đề cái nhìn như
đang trông thấy người ngoài hành tinh. Đầu óc của hắn bị nước vào hay
sao? Một chút tư duy giống người bình thường cũng không có. Có cô gái
nào bởi vì xấu hổ mà sáng sớm chạy ra ngoài náo loạn một hồi hay không?
“Xấu hổ cái đầu anh, mau đi rút lại lời cầu hôn, nếu không…” Phượng Lại Tà nheo mắt lại, vẻ mặt uy hiếp.
“Nếu không thì thế nào?” Hỏa Đề vuốt thẳng lại quần áo, để lộ vóc người hoàn mỹ. Những cung nữ đứng gần đó bắt đầu xôn xao bàn tán, hai mắt tỏa ánh
sáng, thậm chí còn có vài tiếng thét vang lên.
“A, đồ biến thái.” Phượng Lại vội vàng che hai mắt lại, miệng cũng bắt đầu niệm: “Phi lễ
vật thị, phi lễ vật thị [1], những thứ này nếu nhìn nhiều sẽ ảnh hưởng
tới thị lực.”
“Em có ý gì đó?” Hỏa Đề bất mãn nói, cái gì mà “ảnh hưởng thị lực” chứ, cơ thể bán khỏa thân của hắn là thứ không sạch sẽ
hay sao? Đối với vóc người của mình, Hỏa Đề vẫn luôn rất tự tin.
“Ý của tôi là: nếu như anh không chạy nhanh đi rút lại lời nói của mình,
tôi sẽ đánh tới khi anh biến thành con rùa thì thôi.” Phượng Lại Tà trả
lời.
“Rùa? Tốt lắm, nhưng phải coi em có bản lĩnh đó không đã.”
Hỏa Đề cười lạnh, liếc nhìn Phượng Lại Tà một cách châm chọc. Chỉ với
đôi tay mảnh mai nhỏ nhắn đó mà đòi “xử lý” hắn, chỉ sợ rằng hắn chỉ cần dùng sức một chút thì cô bé đã văng ra xa rồi.
Phượng Lại Tà nhướn mày, quay qua vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, lên.” Nói xong, Phượng Lại Tà lập tức ném Tiểu Tiểu Bạch về phía Hỏa Đề.
“Này, làm cái gì đó?” Hỏa Đề trợn mắt nhìn, còn chưa kịp né tránh thì đã thấy một quả cầu lửa phát ra từ miệng Tiểu Tiểu Bạch, bắn thẳng về phía
mình.
“Em muốn mưu sát chồng hả?” Hỏa Đề vội vã nhảy lên, tránh
thoát quả cầu lửa, còn chưa kịp thở lấy hơi thì Phượng Lại Tà đã cưỡi
con bạch lang to lớn nhào về phía hắn, trên tay quất roi một cách mạnh
mẽ.
Hỏa Đề tiếp tục vất vả né tránh, cả cơ thể đáp xuống thảm cỏ. Hắn nhìn thấy bên vai của mình bị tróc một mảng da, liền bực tức nhìn
Tiểu Bạch.
Hôm nay là cái ngày chết tiệt gì, tại sao ngay cả nó cũng phản chiến, xuống tay tàn nhẫn với hắn chứ?
Hỏa Đề nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao bạch lang lại ra tay đánh hắn.
Hắn đâu biết là ngay sau khi hay tin hắn đến gặp huyết chủ để cầu hôn
Tiểu Tà, Tiểu Bạch đã lập tức quyết định chuyển đổi trận doanh, gia nhập đoàn binh thảo phạt của Phượng Lại Tà.
Nó làm như vậy hoàn toàn
là vì nó cảm thấy Hỏa Đề là người phong lưu đào hoa, không xứng với
Phượng Lại Tà, chứ không hề có tư tâm gì cả.
Không có, một chút cũng không có.
Cơ bản là không có.
Có thể, nói chung là không có.
Đại khái là…
Bất kể như thế nào, nó là khế ước thú thì đương nhiên phải vâng lệnh chủ nhân rồi.
“Anh có rút lại lời cầu hôn hay không?” Phượng Lại Tà cảnh cáo một lần nữa,
nếu như hắn vẫn khăng khăng giữ nguyên cái đề nghị chết tiệt ấy, nó sẽ
trực tiếp làm thịt hắn ngay tại chỗ, như vậy thì lời cầu hôn đó cũng sẽ
tự động biến mất. Một người chết thì còn đám cưới đám hỏi cái gì nữa
chứ?
“Không rút, em chắc chắn là tân nương của anh, đừng mơ mộng
hão huyền nữa..” Hỏa Đề cũng cứng rắn lên. Ngày hôm qua, hắn đã vỗ ngực
cam đoan với đại ca rằng quyết định này của hắn là chắc như đinh đóng
cột, làm sao có thể thay đổi ngay ngày tiếp theo chứ. Hơn nữa, hắn đã
quyết tâm để Phượng Lại Tà làm hoàng phi của hắn, đây là sự thật không
gì có thể cải biến.
“Để tôi xem là tôi hết hi vọng hay là anh
biến thành xác chết.” Trẻ con không thể dạy, gỗ mục chẳng thể điêu, nó
đã cho hắn cơ hội đổi ý cuối cùng, là chính hắn không chấp nhận, cái này gọi là thiên đường có lối hắn không đi, địa ngục không cửa lại xông
vào, thế thì đừng trách nó thủ đoạn độc ác.
“Tiểu Bạch, Tiểu Tiểu Bạch, làm thịt hắn cho ta.” Phượng Lại Tà ra lệnh một tiếng, sau đó
Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch lập tức hành động, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đan vào nhau công kích Hỏa Đề, một hồi là một quả cầu lửa, một hồi
lại là móng vuốt sói, đôi khi lại là roi của Phượng Lại Tà, làm cho quần áo của Hỏa Đề rách nát không ít, trông chẳng khác nào một cái lưới đánh cá, làm cho hắn vô cùng căm tức.
“Chuyện gì đó?” Sáng sớm, Minh
Hoàng đi tới gian phòng của Xưng Quân, lại phát hiện em trai hắn đang
hưng phấn đứng trên sân thượng nhìn xuống dưới.
“Hỏa Đề cùng Tam hoàng phi tương lai đang ‘liếc mắt đưa tình’.” Xưng Quân nhún vai trả lời.
Minh Hoàng nhíu mày, đi tới cạnh Xưng Quân, cúi đầu nhìn xuống. Bên dưới,
Hỏa Đề đang bị mấy bóng trắng quấn lấy, quần áo trên người đã rách nát.
“Kia là vị hôn thê của Hỏa Đề?” Minh Hoàng dễ dàng nhìn thấy người thiếu nữ xinh đẹp đang cưỡi trên lưng bạch lang.
“Đúng vậy, đó là dưỡng nữ của bá tước Phượng Lại, tên là Phượng Lại Tà, là
một con người.” Xưng Quân gật đầu, tiếp tục mỉm cười nhìn Hỏa Đề đang
trong cơn tức giận mà không thể ra tay được.
“Con người?” Minh
Hoàng cau mày, hắn chỉ nghe thấy Hỏa Đề nói rằng cô gái là dưỡng nữ của
bá tước Phượng Lại, nhưng không biết cô gái đó lại là con người. Tuổi
thọ của loài người quá ngắn, nếu so với Ma tộc bọn họ, thời gian một con người còn sống còn không bằng một giai đoạn trưởng thành nhỏ của họ,
tựa như chỉ là một mùa trong năm vậy.
Một cô gái như vậy cũng không thích hợp làm chính phi của Hỏa Đề.
“Em biết anh đang nghĩ gì, nhưng Hỏa Đề sẽ không đồng ý đâu.” Xưng Quân dễ
dàng đọc được vẻ phản đối trong mắt Minh Hoàng. Hắn hiểu rất rõ tính
tình của đại ca, thế nhưng chuyện này đã không thể thay đổi.
“Hỏa Đề sẽ không lấy trắc phi, hắn đã nói rồi, cả đời chỉ có một thê tử, hơn nữa, anh cũng đã chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi, đúng không?” Xưng
Quân nhắc nhở hắn. Mới hôm qua, hắn đã tự mình đưa ra lời cầu hôn với
Đông phương huyết chủ.
Minh Hoàng nhìn Xưng Quân một chút, đôi mắt mang theo ý cười kia lại bao phủ một tầng sương mù che giấu mọi hàm ý.
“Vậy thì tùy nó thôi.” Dù sao tuổi thọ của loài người là hữu hạn, đợi sau
khi cô bé đó chết rồi, Hỏa Đề lại có thể tiếp tục cưới người khác. Hơn
nữa, thân phận của cô bé đó là dưỡng nữ của Phượng Lại, đây chính là một trong những nguyên nhân mà hắn đồng ý hôn sự này. Trước nay, hắn luôn
rất thực tế và lý tính, đến mức làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
“Mà này, anh không thấy rằng cô bé đó rất thú vị hay sao?” Xưng Quân cười
tủm tỉm nhìn cô thiếu nữ tinh thần phấn chấn bên dưới, gương mặt rất
xinh đẹp của cô bé cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người ở đây, dù sao thì nơi này cũng tụ tập rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa,
người cha nuôi Phượng Lại của cô bé mới là ma giới đệ nhất mỹ nhân.
Chỉ có điều… Xét theo những tình huống thông thường, người con gái sau khi
nhận được lời cầu hôn đều sẽ rụt rè trốn trong nhà không gặp đàng trai,
còn cô gái này lại lửa giận ngút trời xông vào hoàng cung, điều này làm
cho hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lần đầu tiên có một người
con gái đối xử với Hỏa Đề như vậy, dù sao thì ngoại hình của Hỏa Đề rất
tuấn tú, tính cách tuy rằng lăng nhăng lêu lổng, nhưng cũng rất được
lòng các cô gái, cộng thêm địa vị tam hoàng tử ma tộc của hắn lại càng
làm tăng lực hấp dẫn cho Hỏa Đề, thu hút không biết bao nhiêu mỹ nhân
vây quanh. Nhưng không ngờ Phượng Lại Tà này chẳng những không hài lòng
chút nào mà còn tỏ vẻ cực kỳ tức giận, hiển nhiên là rất bất mãn với
cuộc đính hôn này.
“Khốn kiếp, em ngừng lại cho anh.” Hỏa Đề lau
đi vết máu trên mặt do bị móng vuốt sói cào qua, miệng tức giận rít gào. Hắn không muốn thật sự ra tay, cho dù Tiểu Tà làm càn thế nào thì vẫn
là một cô bé nhu nhược, mềm yếu, hắn không muốn vì cơn tức nhất thời của mình mà làm Tiểu Tà bị thương.
“Có bản lĩnh thì đánh trả đi.”
Phượng Lại Tà cười lạnh. Nó chẳng quan tâm hắn ta có đánh trả hay không, miễn là hắn nhanh chóng bỏ đi cái ý định điên rồ trong đầu là được rồi.
“Chết tiệt.” Hỏa Đề thật sự muốn lôi Phượng Lại Tà từ trên lưng Tiểu Bạch
xuống, sau đó hung hắn đánh mông cô bé, để xem Phượng Lại Tà còn có thể
ương ngạnh hay không.
Ngay khi cả hai đang trong trạng thái giằng co, một đoàn người từ bên ngoài bỗng dưng đi tới, cũng khiến cho trận
chiến không có kết quả này tạm thời dừng lại.
Đám binh lính hùng
hổ mặc áo giáp bước nhanh ở đằng trước. Kế tiếp, đi đầu đội ngũ là hai
người đàn ông tuấn tú đang ngẩng đầu đứng thẳng, Phượng Lại Tà chỉ cần
liếc mắt đã có thể nhận ra bọn họ: người mặc áo trắng chính là Nguyệt
Quang, còn áo đỏ chính là Sài đại thúc.
Nhưng mà, điều làm cho Phượng Lại Tà giật mình chính là gã mang mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt đang đứng đằng sau bốn kị sĩ.
Hắn chính là – Mục Đồ.
Mặt nạ màu lam quái lạ mang theo chút quỷ dị và tàn nhẫn, nửa khuôn mặt
tuấn tú hiện ra bên ngoài lại làm cho người ta có cảm giác khó chịu.
Tuy vậy, Phượng Lại Tà cũng không kịp nhìn lâu, bởi vì cô phát hiện cảm xúc của Tiểu Bạch bất ngờ thay đổi, cơ thể của nó run lên, trong miệng phát ra tiếng gào thét, hận ý ngập tới tận trời truyền vào lòng Phượng Lại
Tà. Nỗi hận đó đã cán mức cực hạn.