Dư âm nổ mạnh bị đẩy lùi, bóng dáng sau tro bụi lộ ra. Một tay Phượng Lại hóa giải tất cả sức mạnh, híp mắt nhìn thiếu niên đang đứng trước cửa có đôi tai và cái đuôi của hồ ly. Ngay sau đó, khóe mắt của hắn liếc về phía cô nhóc vẫn đang ngủ say, chạm nhẹ vào trán cô nhóc để cô không bị quấy nhiễu, sau đó hắn đứng lên.
“Phượng Lại thật sẽ biết ta là ai.” Sí Viêm cười lạnh một tiếng nhưng trong lòng lại âm thầm kinh hãi. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người giả mạo Phượng Lại xuất hiện tại Đông phương Ma tộc. Hơn nữa, càng làm cho hắn kinh ngạc chính là hắn ta tìm được Phượng Lại Tà trước bản thân hắn.
Cảm giác bất an trong lòng lên tới đỉnh điểm, đối phương không cố ý che giấu thân phận nhưng khiến hắn không cách nào đoán được hắn ta là ai.
Phượng Lại không nói gì, hắn chỉ híp mắt nhìn vẻ mặt phòng bị của Sí Viêm, bàn tay âm thầm tụ tập ma pháp.
“Cẩn thận!” Xưng Quân đứng ở một bên không rõ chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ bất thường, hắn đã nghiên cứu rất nhiều về ma pháp. Hắn gầm nhẹ một tiếng, một tay kéo Sí Viêm đang đứng trước cửa ra.
Ngay khi hắn vừa kéo Sí Viêm ra, một quang cầu ma pháp cực lớn bay tới tạo thành một cái động thật lớn trên bức tường phía sau lưng Sí Viêm.
Sức mạnh thật kinh khủng!
Xưng Quân thấy bức tường bị nổ thành lỗ hổng khổng lồ thì không kìm được mà toát mồ hôi lạnh. Mặc dù ma lực của Cửu vĩ yêu hồ không thấp, thế nhưng nếu như cố chấp đỡ một chiêu này chỉ sợ không chết cũng mất nửa cái mạng.
Giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì? Gặp nhau chưa nói hai câu đã động thủ, hơn nữa hắn còn nhận ra trên người Sí Viêm truyền đến lửa giận cuồn cuộn không ngừng.
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nếu trước khi “võ đạo đại hội” bắt đầu đã có người chết tại vương cung Đông phương Ma tộc, mặc kệ là ai động thủ thì chỉ sợ các tộc khác cũng sẽ có nghi kị đối với Đông phương Ma tộc. Xưng Quân tuyệt không để cho việc này xảy ra.
“Đáng chết!” Sí Viêm cắn răng nhìn bức tường bị nổ thành một cái động lớn, trong lòng không khỏi cả kinh. Xem ra thực lực của đối phương không hề thua kém bản thân hắn.
Nhìn Phượng Lại lơ lửng giữa không trung dần dần bay về phía mình, Sí Viêm đẩy Xưng Quân ra, trong miệng đọc ma chú cường đại, băng nhận trong lòng bàn tay không ngừng bay về phía Phượng Lại.
Thế nhưng những mũi băng uy lực cường đại ấy trước khi chạm tới Phượng Lại đã bị bức tường vô hình cản lại.
Khóe miệng Phượng Lại nở một nụ cười tàn nhẫn, một tay khẽ giơ lên, nhìn Sí Viêm, đáy mắt hiện lên sát ý.
“Ánh sáng bạo liệt!!” Sí Viêm và Xưng Quân gần như mở miệng cùng lúc, hai người cũng không để ý đến những thứ khác, dùng tốc độ nhanh nhất phát động ma lực lao nhanh khỏi cửa.
Trong lòng cả hai đồng thời nghĩ đến - Thiên Sứ!!
Ánh sáng bạo liệt là ma pháp thánh quang chỉ có Đại Thiên Sứ mới có thể sử dụng. Nó có lực sát thương cực kỳ khủng khiếp đối với chủng tộc Ma giới. Nếu như bất hạnh bị thương, cho dù ngươi có khả năng hồi phục tốt như thế nào thì chỗ bị thương cũng sẽ biến thành tro bụi.
“Tại sao Phượng Lại có thể dùng ánh sáng bạo liệt??” Xưng Quân vừa chạy như điên vừa cau mày hỏi Sí Viêm bên cạnh mình.
Đây cũng không phải là chuyện đùa. Một “đứa con cấm kỵ” đã chết ba năm bỗng nhiên xuất hiện, vừa ra tay lại là ánh sáng bạo liệt – ma pháp của Đại Thiên Sứ, quá là quỷ dị.
“Hắn không phải Phượng Lại.” Sí Viêm vừa cắn răng vừa chạy, trong lòng lo lắng cho Phượng Lại Tà đang ở trong phòng. Nhưng ngay sau đó hắn lập tức nghĩ đến, trước khi Phượng Lại giả ra tay cũng đã làm cho Tiểu Tà ngủ say. Xem ra chí ít cho đến nay, ngay cả có ý tách cô nhóc ra khỏi bọn hắn thì hắn ta cũng không làm hại Tiểu Tà.
“Không phải Phượng Lại??” Xưng Quân thất kinh, lúc trước hắn căn bản không phát hiện ra chút manh mối nào.
“Hắn đuổi theo!” Xưng Quân còn muốn nói thêm điều gì thì bóng dáng thon dài phía sau giống như quỷ mỵ đã đuổi theo, động tác nhàn nhã cùng với nụ cười khinh thường khiến cho nội tâm hai người cả kinh.
“Đi theo ta.” Xưng Quân hiểu rằng Phượng Lại giả phía sau có ý muốn đưa hai người vào chỗ chết. Tuy nhiên, để bảo vệ sự riêng tư của các tộc nên bọn họ không bố trí binh lính Ma tộc ở tầng này, hơn nữa bây giờ lại là thời điểm ăn cơm tối, căn bản là sẽ không có người nào xuất hiện tại đây. Nếu như bị tên phía sau bắt được, những cái khác không cần phải nói, chỉ riêng ánh sáng bạo liệt kia của hắn ta cũng đủ để xử lý hắn và Sí Viêm.
Lúc này, hắn quyết định, bất luận như thế nào cũng phải gọi viện binh tới trước mới là điều quan trọng.
Chỉ bằng hắn và Sí Viêm căn bản không thể đối phó với tên khủng bố ở phía sau.
Sí Viêm không nghi ngờ đi theo bên người Xưng Quân, đồng thời hai tay cũng không nhàn rỗi. Hắn không ngừng ném ma pháp về người phía sau. Cho dù không làm đối phương bị thương thì cũng có thể khiến tốc độ của hắn chậm lại.
Rất nhanh sau đó, Xưng Quân và Sí Viêm đã chạy tới đại sảnh ở tầng này, Xưng Quân dùng ma pháp phá vỡ cửa sổ, nhìn Sí Viêm nói: “Nhảy!”.
Ngay sau đó bản thân liền dẫn đầu nhảy xuống, Sí Viêm cũng theo sát phía sau.
Vương thành rất cao, hai người ở trên không trung thi triển ma pháp vững vàng hạ xuống đồng cỏ ở dưới tòa thành.
Long Toa Toa vẫn luôn chờ Sí Viêm kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Tại sao hắn không đi từ cửa lớn mà lại nhảy từ phía trên xuống. Cô tò mò ngẩng đầu lên nhìn thì thấy được Phượng Lại nhảy theo Xưng Quân và Sí Viêm.
Nói là nhảy xuống không bằng nói là hắn nhẹ nhàng chậm rãi hạ xuống.
“Micheal đại nhân!!” Trong lòng Long Toa Toa rét lạnh đặt mông ngã ngồi trên mặt đất. Cô thật không ngờ sự việc đã phát triển đến tình trạng như bây giờ. Hai mắt mở thật to nhìn Phượng Lại dừng trên không trung, đáy mắt tràn đầy sợ hãi.
“Cô nói hắn là ai??” Sí Viêm nhạy cảm bắt được cái tên đáng sợ phát ra từ trong miệng Long Toa Toa, khó có thể tin được nhìn nam tử trên cao.
Xưng Quân cũng chăm chú nhìn vào “Phượng Lại”, trái tim đã thót lên tới cổ họng.
Thiên Sứ Trưởng – Micheal!!
“Long Toa Toa, tại sao con lại ở chỗ này.” Phượng Lại, không. Sau khi tiếng kêu của Long Toa Toa kết thúc, Micheal bay giữa không trung cũng không che giấu thân phận của mình nữa. Một luồng ánh sáng trắng hiện lên, Phượng Lại liền biến mất. Đứng ở giữa không trung là Thiên Sứ Trưởng Micheal, trong mắt hắn tràn ngập lãnh ý, sau lưng là một đôi cánh to lớn màu trắng, nghiễm nhiên đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
“A.” Che miệng lại, Long Toa Toa nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Micheal, ánh mắt nghiêm nghị, vẻ mặt lãnh khốc khiến lòng cô cảm thấy lạnh lẽo. Không tốt, bản thân nhất thời kích động lại làm bại lộ thân phận.
“Hóa ra là Thiên Sứ Trưởng Micheal.” Sí Viêm cười lạnh nhìn Đại Thiên Sứ cao cao tại thượng kia. Biểu hiện tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã rét lạnh. Nếu như sức mạnh của hắn có thể miễn cưỡng chống đỡ được bảy Đại Thiên Sứ, như vậy khi đứng ở trước mặt Thiên Sứ Trưởng Micheal, nghênh tiếp bản thân hắn chỉ có cái chết. Không chỉ hắn, mà ngay cả Phượng Lại có đầy đủ sức mạnh cũng không phải đối thủ của hắn ta.
Nam tử đại diện cho Thần này là người có thực lực nhất Thiên giới, vì sao hắn ta lại đến Ma giới, vì sao lại giả mạo chủ nhân? Mục đích của hắn là gì? Sí Viêm chìm vào suy nghĩ của bản thân mình.
Khi Xưng Quân biết được thân phận chân thật của đối phương đã chuẩn bị tốt hành động tiếp theo. Cho dù đối phương là Micheal đệ nhất Thiên giới thì thế nào, đừng quên hiện tại hắn ta đang ở Ma giới.
Tại Ma giới, ma khí ở Ma giới sẽ áp chế thánh quang trong cơ thể Thiên Sứ khiến sức mạnh của bọn họ yếu đi. Tuy rằng sức mạnh Micheal không suy yếu đến mức bọn họ có thể giải quyết hắn ta, thế nhưng dưới áp lực của đông đảo cao thủ các tộc và đại quân Ma tộc của hắn, Micheal cũng không chiếm được nửa điểm tốt.
Xưng Quân định thừa dịp bọn họ đối đáp mà phát tín hiệu, nhưng khi hắn cố gắng tách rời khỏi sự chú ý của Micheal thì bỗng cảm thấy không khí bên cạnh chấn động mãnh liệt. Cánh tay cảm thấy đau đớn, hắn vội lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn kết giới chẳng biết đã nhốt bọn họ vào bên trong từ khi nào.
“Còn muốn chạy??” Micheal cười lạnh nhìn Xưng Quân ôm lấy cánh tay. Mặc dù Nhị hoàng tử Đông phương Ma tộc không có năng lực như Minh Hoàng và Tam Hoàng tử nhưng lại có đầu óc thông minh và quyết đoán. Thế mà hắn lại xem thường chính mình.
“Thật có lỗi, Hoàng tử điện hạ. Các ngươi đã biết thân phận của ta nên phải chết ở chỗ này.” Micheal cũng không sợ việc thân phận đã bại lộ, bởi vì người chết sẽ không thể tiết lộ bí mật.
Trong mắt hắn, Sí Viêm và Xưng Quân không khác gì người đã chết.
Một Hoàng tử Ma tộc thông minh hơn người, một đế vương là Cửu vĩ yêu hồ, ngày thường không ai sánh được với hai người này. Nhưng vào lúc này, trong mắt Thiên Sứ Trưởng Micheal cũng chỉ là con kiến hôi thấp kém mà thôi.
Hắn ta chỉ cần khẽ dùng lực là có thể giết được bọn họ.
Về phần Long Toa Toa…
Micheal nhìn về phía tiểu Thiên Sứ ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy, trong lòng cười lạnh. Gabriel đối với hai tiểu Thiên Sứ này cưng chiều có thừa. Nhưng hắn đã sớm không vừa lòng với Long Toa Toa và Hàn Ngự, chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ bọn họ giao phó, ngược lại còn nảy sinh tình cảm với con mồi.
Cho dù Gabriel cực lực bênh vực cho hai người này, nhưng hắn sao có thể không nhìn thấy sự bất mãn và tức giận ẩn giấu dưới ánh mắt nhu thuận của hai người này chứ?
Mặc kệ vì sao cô ta lại xuất hiện tại Ma giới, nhưng nếu chính cô ta đã tự đưa mình đến cửa hắn cũng sẽ không để bụng mà giải quyết cô ta một thể. Thủ hạ không phục tùng, không có giá trị tồn tại.
Thay vì giữ lại, không bằng chết đi.
Hắn sẽ bồi dưỡng một nhóm thủ hạ biết phục tùng một lần nữa.
“Micheal, chúng ta không thù không oán với ngươi, ngươi cần gì đuổi tận giết tuyệt.” Ôm cánh tay, Xưng Quân cảm thấy lạnh người. Lời nói của Micheal kiêu căng ngạo mạn, tràn ngập tự tin như vậy. Thế nhưng bi ai là, hắn biết rõ tất cả những gì Micheal nói đều đáng tin.
Thiên Sứ Trưởng tự mình tạo kết giới, đừng nói là chạy đi, ngay cả thanh âm và hình ảnh của bọn hắn, người ngoài cũng không thể nhìn thấy.
Đây chính là tác dụng của kết giới, bọn họ bị nhốt trong không gian kết giới, người ở bên ngoài nhìn vào không hề thấy bọn họ ở trên bãi cỏ này.
Tâm như tro tàn, nhưng Xưng Quân vẫn không chịu bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào.
“Giết các ngươi, không cần có lý do.” Ma tộc dơ bẩn, yêu hồ ti tiện, bất luận là kẻ nào Micheal cũng xem thường không muốn ra tay. Nhưng hiện tại hai người kia đã biết thân phận của hắn, việc này có ảnh hưởng rất lớn đến bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn ta. Giết bọn họ để tránh khỏi phiền phức sau này.
“Mục tiêu của ngươi là Phượng Lại Tà.” Sí Viêm âm thầm nắm chặt nắm tay. Khi thấy Micheal hóa thân thành Phượng Lại thì hắn đã có cảm giác chuyện này không thích hợp. Không có lý do gì để sử dụng Thiên Sứ trưởng, vậy mà hắn lại tự mình ra tay, hơn nữa còn ngụy trang thành bộ dạng của người khác để ẩn núp tiến vào Đông phương Ma tộc. Khi hắn đến phòng của Phượng Lại Tà thì hắn ta đã ở trong đó, hơn nữa trước khi hắn ra tay còn điểm chú để Phượng Lại Tà bất tỉnh.
hắn tin rằng nếu như Micheal muốn làm hại Phượng Lại Tà thì chỉ bằng ngụy trang hoàn mỹ không sứt mẻ của hắn ta cùng với nỗi nhớ nhung điên cuồng của cô bé đối với Phượng Lại mà nói, cô nhóc sẽ không hoài nghi dù chỉ một chút. Nếu Micheal muốn giết Phượng Lại Tà thì đây là một chuyện dễ dàng không thể dễ dàng hơn.
Nhưng, hắn lại không làm như vậy.
Ngụy trang Phượng Lại, Tiểu Tà không biết việc này. Tất cả những việc này đã chỉ rõ mục đích của Micheal là Phượng Lại Tà.
“Xem ra chỉ số thông minh của đế vương Cửu vĩ yêu hồ so với yêu hồ bình thường cao hơn rất nhiều.” Micheal cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sĩ Viêm, thế nhưng câu nói của hắn cũng không khác gì câu trả lời.
Nhưng…
Cho dù đã biết mục đích của Micheal, Sĩ Viêm cũng bất lực.
Xem tình hình hiện tại, hắn có còn sống rời khỏi kết giới của hắn ta hay không cũng chưa biết, cho dù biết được chân tướng cũng vô kế khả thi.
Sức mạnh giữa Cửu vĩ yêu hồ và Thiên Sứ trưởng cách nhau quá xa. Đây là khoảng cách không thể nào đo đếm.
Hàn khí từ đáy lòng Sĩ Viêm và Xưng Quân không ngừng tuôn ra, bọn họ toát mồ hôi lạnh nhìn Micheal chuẩn bị ra tay.
Đáng sợ chính là bọn họ không thể đánh trả, thậm chí là né tránh công kích của hắn ta.
Sống hay chết, chỉ trong lúc này.
“Micheal đại nhân! Xin ngài hãy bỏ qua cho bọn họ!” không thể tiếp tục coi như không có chuyện gì nữa, Long Toa Toa cố gắng cử động hai chân như nhũn ra chạy đến trước mặt họ, giang hai cánh tay bảo vệ hai người sau lưng.
“cô…” Sĩ Viêm kinh ngạc nhìn thiếu nữ Vũ Linh bị mình nhặt được, cô gọi Micheal là… đại nhân? Chẳng lẽ thiếu nữ này không phải là người của bộ tộc Vũ Linh, mà là Thiên Sứ?
Nghĩ lại hình ảnh cô rơi từ trên trời xuống cùng với sự khó hiểu của cô đối với khu vực Ma giới, trong lòng Sĩ Viêm ít nhiều cũng đã hiểu rõ.
Đồng thời cười khổ.
không ngờ mình lại đến nông nỗi được một tiểu Thiên Sứ bảo vệ.
“Ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi sống sao?” Micheal lạnh lùng nhìn Long Toa Toa, hai mắt không chút cảm tình.
Long Toa Toa sững sờ tại chỗ. cô nghe nhầm có đúng hay không, lẽ nào… Micheal đại nhân…
“Kể cả đồng loại cũng không buông tha. Micheal, mệt ngươi còn dám nói mình là sứ giả của Thần!” Xưng Quân giận dữ nhìn Micheal cao cao tại thượng. Tuy rằng hắn cũng không mong chờ được một Thiên Sứ cứu giúp, thế nhưng lời nói của Micheal lại khiến trái tim người ta lạnh giá.
“Ma tộc ti tiện…” Micheal cười nhạt, không nghĩ tới Hoàng tử Ma tộc sắp bị hắn giết chết lại dám mở miệng. thật sự cho rằng hắn là người lương thiện sao? Khóe môi nở một nụ cười khinh thường khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ta có vẻ lãnh khốc.
“Micheal đại nhân, ngài… lẽ nào ngài muốn giết con?” sẽ không, làm sao có thể. cô biết mình khiến các Đại Thiên Sứ rất đau đầu, thế nhưng thật không ngờ, Micheal đại nhân không chút do dự muốn giết mình.
Tất cả đối với Long Toa Toa mà nói, quá là tàn khốc.
“Thiên Sứ trưởng giả nhân giả nghĩa.” Hai tay Sĩ Viêm kéo Long Toa Toa đã cứng đờ về phía sau mình. Xem ra Micheal đã hạ quyết tâm muốn giết người diệt khẩu. Hiển nhiên, hắn cũng sẽ giải quyết luôn cả tiểu Thiên Sứ này.
“Chủng tộc ti tiện, dám cả gan mở miệng vũ nhục ta.” Đáy mắt Micheal phát ra ánh sáng lạnh nhạt, ngay sau đó hắn lại tươi cười.
“Người Ma giới nhỏ bé, các ngươi đã bị Thần trừng phạt, ta thay mặt Thần tinh lọc linh hồn dơ bẩn của các ngươi.” Micheal cười nhạt, thánh quang hội tụ trong tay chuẩn bị biến ba người Sĩ Viêm thành đống tro tàn.
Sĩ Viêm cắn chặt hàm răng, không muốn để cho Micheal thấy được bản thân mình chật vật và sợ sệt. Cho dù chết, hắn cũng không để cho Thiên Sứ trưởng kiêu ngạo này chế giễu.
Xưng Quân cảm thấy một nỗi tuyệt vọng chưa từng có. hắn thật không ngờ bản thân lại cứ như vậy chết đi, lại là bị Thiên Sứ trưởng giết chết. Đáng tiếc bản thân hắn còn chưa thấy được Hỏa Đề đứng trên vị trí Ma vương. Đứa em trai lỗ mảng kia, không biết phải làm sao mới tốt.
Càng khiến hắn lo lắng chính là, sau khi bọn họ chết đi, Micheal sẽ tiếp tục ngụy trang thành Phượng Lại. Như vậy, những người không biết chuyện này phải làm như thế nào.
một Thiên Sứ trưởng sống tại Ma giới có biết bao nguy hiểm đối với bọn họ.
Trong lòng ba người, cảm thấy vạn phần tuyệt vọng.
Ngay khi ba người cho rằng mình sắp chết thì kỳ tích xảy ra…
Lời tác giả: Khụ khụ, trên thực tế khi viết đến Micheal, mỗ Bắc cũng rất không thích người này. Mặc dù sứ giả của Thượng Đế nhưng tôi vẫn không thích, vì vậy bôi đen hắn, bôi đen hắn!!