Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 172

Một ánh sáng màu tím giống như tia chớp mạnh mẽ xuyên thấu kết giới của Micheal. Ngay lúc ánh sáng bạo liệt đi đến nửa đường thì va đập vào ánh sáng màu tím.

Trong nháy mắt khi ánh sáng tím và ánh sáng trắng va đập vào nhau đã tạo ra sóng xung kích khổng lồ khiến ba người kia ngã lên bãi cỏ.

Ngay khi ba người còn chưa thoát khỏi khiếp sợ thì Micheal đã nhăn mày lại, liếc nhìn về phía kết giới bị nứt. Khi hắn nhìn thấy đối phương thì bị chấn động mạnh.

Nam tử tuyệt mỹ giống như vị thần, ưu nhã từ trên không trung hạ xuống, nhẹ nhàng bay đến trước người Sí Viêm. Hắn vững vàng lơ lửng giữa không trung, đáy mắt hiện lên giận dữ nhìn thẳng vào Micheal.

Bên trong tử mâu mà ánh sáng tức giận.

“Phượng Lại.” Micheal nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở đây. Thân ảnh thon dài, khí chất trác tuyệt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, bao gồm cả tử mâu tức giận, chính là vị Bá Tước thần bí của Đông phương Huyết tộc – Bá Tước Phượng Lại.

“Thiên Sứ trưởng Micheal, ngươi thật là hăng hái.” Lạnh lùng nói một tiếng, Phượng Lại híp mắt nhìn Micheal có khí thế hung hăng trước mắt, tử mâu khẽ nheo lại, gió bão xuất hiện.

Người chưa nhúc nhích, nhưng gió đã hung hăng nổi lên. Ở bên người Phượng Lại bỗng mọc lên bốn lốc xoáy, điên cuồng vũ động.

“Chủ nhân…” Sí Viêm sững sờ tại chỗ nhìn bóng dáng quen thuộc ki, viền mắt tức khắc ửng hồng.

Thật sự là chủ nhân.

“Sí Viêm, ngươi làm rất tốt, còn lại giao cho ta.” Phượng Lại không quay đầu lại, giọng nói có chút lạnh nhạt mang theo sự khẳng định.

Lời nói của Phượng Lại vừa chấm dứt thì có một bóng dáng màu trắng bay về phía vết nứt của kết giới đến bên người Long Toa Toa, một tay kéo cô dậy từ trên mặt đất.

“Đồ ngốc, cậu còn ngẩn người cái gì nữa!” Hàn Ngự khẽ quát một tiếng. Nếu như vừa rồi hắn và Phượng Lại tới không kịp, chỉ sợ ba người sẽ chết dưới thánh quang của Micheal đại nhân. Một màn kia hắn nhìn đến kinh tâm động phách, cũng may sức mạnh của Phượng Lại cường hãn, tạo ra một luồng sáng màu tím chặn lại ánh sáng bạo liệt muốn mạng người này.

“A Ngự.” Vừa nhìn thấy Hàn Ngự, sợ hãi trong lòng Long Toa Toa tràn ra, “oa” một tiếng nhào vào trong lòng Hàn Ngự khóc rống lên.

Tất cả những chuyện này đối với cô mà nói quá là kinh khủng.

Ngày thường, tuy rằng cô và Hàn Ngự khiến cho các Thiên Sứ khác đau đầu, thế nhưng cũng chưa gây ra lỗi lầm to lớn gì. Mặc dù các đại Thiên Sứ không thích bọn họ, thế nhưng Gabriel đại nhân vẫn che chở, để bọn họ ở dưới cánh chim của cô an tâm lớn lên. Nhưng hôm nay Micheal đã để cho cô tiếp xúc thân mật với thần chết, điều này với cô mà nói là kích thích quá lớn.

Trong lòng Hàn Ngự vừa tức lại vừa lo lắng, tức giận là cô không có đầu óc, tự đưa bản thân vào trong nguy hiểm. Lo lắng chính là nếu như bọn họ đến chậm một bước, cho dù chỉ một giây thì mạng nhỏ của cô hoàn toàn xong.

Hàn Ngự vừa trấn an Long Toa Toa đang khóc nức nở, vừa liếc mắt chờ mong nhìn Phượng Lại đang lơ lửng trong không trung.

Lúc này có thể nói hắn được ăn cả ngã về không, hắn không chỉ để cho Phượng Lại chạy thoát, mà còn cùng Long Toa Toa chống đối Micheal đại nhân trước mặt mọi người, bọn họ đã không có đường lui.

Mặc dù như vậy, hắn cũng không hối hận. Từ lúc biết được Micheal đại nhân giả mạo Phượng Lại đi lừa dối Phượng Lại Tà thì hắn biết rõ, hắn đã không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Lại là một kẻ phản bội, xem ra Gabriel đã nhìn nhầm các ngươi rồi.” Khi Micheal thấy được Hàn Ngự thì cười nhạt. Tới thật đúng lúc, hắn có thể giải quyết cùng lúc.

“Không phải Gabriel đại nhân nhìn lầm chúng ta, mà là chúng ta nhìn lầm ngài! Micheal đại nhân vĩ đại, thật không ngờ ngài vì đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, ngay cả thủ đoạn gạt người cũng dùng tới. Đây chính là cái mà ngài gọi là thần thánh sao?” Hàn Ngự giận quá hóa cười, trong cười lạnh lại có chút châm chọc Micheal ra vẻ đạo mạo.

“Ngươi dám chống đối ta!” Dù thế nào thì Micheal cũng không nghĩ tới một tiểu Thiên Sứ lại có lá gan nói bản thân hắn như vậy. Ngay lúc này một viên đạn ma pháp bay qua, sức mạnh kinh khủng giống như muốn một chiêu đẩy hai kẻ phản bội vào chỗ chết.

Nhưng viên đạn ma pháp còn chưa động vào được góc áo của hai người đã bị một cơn gió hung bạo phá thành từng mảnh nhỏ trong không trung rồi rơi lả tả trên đất.

“Đừng quên đối thủ của ngươi là ta.” Đầu ngón tay Phượng Lại thao túng bốn lốc xoáy thật lớn, trong thanh âm lạnh nhạt tràn đầy phẫn nộ.

Đáy mắt tử sắc cũng không còn vẻ an nhàn lạnh nhạt nữa, thay vào đó là tức giận và sát khí.

“Ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta sao?” Micheal cười lạnh. Phượng Lại đúng là cường đại, thế nhưng hắn đã mất đi một phần tư sức mạnh, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn ta.

“Vậy phải thử một chút mới biết được.” Phượng Lại thản nhiên mở miệng, đồng thời bốn lốc xoáy tiến về phía Micheal.

Cuồng phong hỗn loạn giống như muốn xé nát hắn ta.

Mặc dù Micheal nói như vậy, nhưng trong lòng không dám có một chút sơ suất. Phượng Lại có thể không giết được hắn ta, thế nhưng hắn tuyệt đối có thể khiến hắn đại thương nguyên khí. Sức mạnh của “đứa con cấm kỵ” là vô cùng tận, hắn tất nhiên sẽ phải cẩn trọng ứng phó.

Mở đôi cánh trắng tinh khiết của bản thân ra, Micheal cẩn thận chống đỡ bốn cơn lốc hung mãnh, thân mình linh hoạt né tránh, đồng thời không ngừng bắn ra ánh sáng ma pháp phá tan bốn lốc xoáy.

Micheal không ngừng chống đỡ bốn lốc xoáy, Phượng Lại bên này cũng mượn lốc xoáy để kéo dài thời gian, bàn tay không ngừng tụ tập ma pháp, quả cầu ma pháp từ từ lớn lên, đôi mắt hắn cũng dần biến thành màu bạc.

Quả cầu ánh sáng ngưng tụ lại thành một khối lớn, sau khi Micheal hoàn toàn loại bỏ được bốn cơn lốc thì quả cầu cũng bay về phía hắn ta.

Ngay lúc đó, Micheal cũng bắn ra ba luồng ánh sáng bạo liệt cùng vô số mũi tên ánh sáng.

Trong nháy mắt, khi ba luồng ánh sáng bạo liệt va chạm vào quả cầu màu tím liền nổ tung.

Vì không khí tại Ma giới đã làm yếu đi một phần sức mạnh của Micheal nên vai của hắn bị những mảnh vỡ của quả cầu màu tím làm bị thương, quần áo lộng lẫy bị phá rách, trên vai huyết nhục mơ hồ, máu chảy đầm đìa.

Phượng Lại cũng không tốt hơn chút nào. Bờ vai của hắn, phía bên trái bụng và bắp đùi bị ba mũi tên ánh sáng cắm vào, miệng vết thương tạo thành ba lỗ thủng màu đen.

Máu tươi từ miệng vết thương không ngừng trào ra.

Mặt hắn không đổi sắc, thân mình không nhúc nhích đứng ở đó, trong tay lại xuất hiện một quả cầu màu tím.

Phượng Lại không muốn sống nữa ư?!!

Micheal thấy hắn muốn công kích giống như tự sát không khỏi toát mồ hôi lạnh. hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Phượng Lại vừa đến sẽ sử dụng chiêu thức tất sát, hơn nữa còn không tiếc lấy thương thế giữa bản thân hắn và mình làm trao đổi, không ngừng công kích.

Nếu tiếp tục như vậy, bản thân hắn cũng có thể dùng mũi tên ánh sáng không ngừng công kích để tạo ra vô số vết thương trên người Phượng Lại, thế nhưng đổi lại chính hắn cũng không được lợi, sức mạnh to lớn của quả cầu màu tím hắn cũng cảm nhận được.

Tuy rằng không đến mức một chiêu mất mạng, thế nhưng nếu Phượng Lại muốn tự sát, mặc kệ thương thế trên người không ngừng tấn công, chỉ sợ cho dù bản thân hắn không chết thì cũng không khá hơn chút nào.

Đối phó với một “đứa con cấm kỵ” cường đại, đồng thời bị vây ở Ma giới không thể phát huy hết sức mạnh, cho dù là Thiên Sứ trưởng Micheal cũng cảm thấy lạnh người.

Thấy trên gương mặt Micheal xuất hiện vẻ nặng nề, Phượng Lại bỗng nở một nụ cười.

“Micheal đại nhân, không phải ngươi vẫn muốn mạng của ta sao? Như vậy hiện tại ta dùng hai tay dâng tính mạng của mình lên, đổi lại ta muốn ngươi để lại một bên cánh.”

Lời nói của Phượng Lại không riêng gì Micheal, mà ngay cả bọn người Sí Viêm cũng bị chấn kinh rồi.

Ý tứ của Phượng Lại chính là muốn dùng tính mạng của hắn phá hủy một nửa sức mạnh của Micheal.

Micheal âm thầm cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn nụ cười nhạt của Phượng Lại. hắn điên rồi có phải không?

Đôi cánh của Thiên Sứ có ý nghĩa đặc biệt, mất đi một bên cánh chẳng khác nào mất đi một nửa sức mạnh. không chỉ như vậy, chiếc cánh mất đi vĩnh viễn không thể mọc lại, vì vậy Thiên Sứ rất quý trọng đôi cánh của mình.

Lời nói này của Phượng Lại khiến Micheal cảm nhận được quyết tâm của hắn.

“Đứa con cấm kỵ” điên cuồng này, ngay cả mạng của mình cũng không muốn, điều này khiến Micheal hận đến tận xương tủy.

không gì kinh khủng hơn so với một tên không muốn sống, ngay cả tính mạng mà hắn cũng có thể từ bỏ. nói cách khác tất cả những công kích của ngươi ở trước mặt hắn một chút cũng không tác dụng, chỉ có thể từng chút từng chút phá hủy sinh mạng của hắn, nhưng lại không thể ngăn cản hành động của hắn.

Cho dù là Micheal cũng không muốn dùng sức mạnh của bản thân để đổi lấy tính mạng của một “đứa con cấm kỵ”.

“Phượng Lại chết tiệt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!” Micheal tức giận thu lại kết giới, ngay khi mọi người không kịp phản ứng hắn đã giương cánh bay đi, ở trên không trung mở ra một cánh cửa dị giới biến mất trước mắt mọi người.

Cho đến khi bóng dáng của Micheal biến mất mọi người mới tìm lại hơi sức từ trong chỗ chết.

Chỉ có Sí Viêm là người đầu tiên thi triển phép thuật chữa trị ba miệng vết thương cực lớn trên người Phượng Lại.

Nếu như đó là mũi tên ánh sáng bình thường thì không sao, nhưng lần này lại là mũi tên ánh sáng của Thiên Sứ. Thánh quang cùng với mũi tên ánh sáng, đối với người Ma giới mà nói thì lực sát thương là cực kì lớn.

Phượng Lại từ trên cao chậm rãi hạ xuống đứng trên bãi cỏ, mặc dù hắn không có bất kỳ động tác nào, biểu tình thập phần lãnh đạm, thế nhưng sắc mặt vô cùng tái nhợt cùng mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi đủ để mọi người biết rõ - hắn đã bị trọng thương, sở dĩ có thể chống đỡ đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào ý chí kinh người.

Dù sao thì người mà hắn đối kháng không phải ai khác, mà chính là Thiên Sứ trưởng Micheal - người mạnh nhất ngoại trừ thần.

Đó chính là Thiên Sứ mà ngay cả Minh Hoàng cũng không dám đối kháng.

Phượng Lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thanh âm mặc dù suy yếu nhưng lại rõ ràng kiên quyết hỏi: “Tiểu Tà ở đâu?”

-Hết chương 24-
Bình Luận (0)
Comment