Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 203

Vảo buổi sáng trước ngày diễn ra "cuộc chiến Thiên - Ma", Phượng Lại Tà ngồi trong đại sảnh nhìn những con người dũng mãnh trong Ma giới không ngừng nối gót theo nhau vào cửa.

Bộ tộc hồ yêu và người sói có đôi tai dài, bộ tộc Vũ Linh có cánh, tộc Tam Nhãn ba mắt, Huyết tộc với đôi mắt đỏ ngầu, và những con người Ma tộc khác biệt với nhân loại không ngừng tiến đến, tất cả bọn họ đều là những người tham gia vào trận chiến lần này, song nhìn đám người tới tới lui lui, lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình thì tâm tình Phượng Lại có chút phức tạp.

"Khoan đã! Nơi đó không thể đi!" Mắt thấy một thiếu niên tộc Tam Nhãn chẳng hiểu ra làm sao lại chạy lên lầu hai, Phượng Lại Tà nhanh chóng đi qua kéo thẳng người đó xuống dưới.

“Ta…” Hiển nhiên đối phương bị Phượng Lại Tà doạ, ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ mỹ lệ trước mắt, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

“Tiểu K, bảo Lại ta ở trên lầu là được rồi, có chuyện gì thì gọi ta.” Vì đề phòng người Ma giới bởi quá hưng phấn vì ít khi lui tới nhân giới mà mang đến những phiền toái không cần thiết cho bản thân nên Phượng Lại Tà quyết định tự mình trấn thủ lầu hai, đuổi hết đám người có lòng tò mò còn nặng hơn con gián này xuống.

Bọn họ tới tham gia "cuộc chiến Thiên - Ma" chứ không phải đến tham quan nhà cô!

“Vâng!” Tiểu K bất đắc dĩ đáp lại một tiếng, mắt thấy đôi cánh vĩ đại của bộ tộc Vũ Linh quẹt phải một chiếc bình hoa quý báu, nó vội vàng tiến lên dùng thân thể mềm mại của mình đỡ lấy bình hoa.

“Quý khách, xin cẩn thận một chút!” Tiểu K gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ờ ờ!”

Ngoài những chuyện trên Tiểu K còn gặp không ít những chuyện khác, đến Kim Diện và Ngân Diện cũng chạy đến bảo vệ tài sản. Tiểu K không ngừng cầu nguyện trong lòng Phượng Lại nhanh chóng trở về, bằng không căn nhà mà nó rất vất vả mới bày biện được này sẽ bị cái đám nhiệt tình thái quá này phá hỏng hết.

"Bá tước Phượng Lại!" Trong tiếng hô đồng loạt hô vang, Phượng Lại thong thả đi tới từ giữa đám người, hắn gật đầu với mọi người rồi đi về phía đại sảnh.

Tiểu K chen lách từ trong đám người ra, nhảy đến trước mặt hắn.

“Vua của các tộc chờ ở phòng tiếp khách trên lầu hai đã lâu, tiểu thư Tiểu Tà cũng ở lầu hai, cô ấy nói nếu ngài tìm thì cứ gọi cô ấy là được.” Tiểu K nghiêm cẩn báo cáo.

“Ta biết rồi, đưa họ ra ngoài chờ đi, căn phòng không thể chứa nhiều người vậy được.” Phượng Lại hơi nhíu mày, hắn rất thích thấy nhiều người tham gia trận chiến này nhưng trong đó không có nghĩa bọn họ có thể chen lấn cùng vói Tiểu Tà .

Không riêng gì mấy trăm người trong phòng này, mà cả phòng ngoài, hoa viên và trong rừng cũng đã chi chít đầy người, tuy nói ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu nhưng hôm nay có nhiều người tụ tập đến đây như thế này cũng thực làm người ta không chịu nổi.

“Vâng!” Cuối cùng cũng nhận được khẩu lệnh của Phượng Lại, Tiểu K đã mong đuổi người lâu rồi. Ngay sau khi Phượng Lại lên lầu, Kim Diện và Ngân Diện không cần ai nhắc nhở đã vội vàng chủ động đi tới đuổi người, không đến một chốc cả căn phòng liền trống không.

Nhìn tấm thảm bị giẫm đạp vô cùng thê thảm cùng những mảnh thuỷ tin vỡ vụn trên đất, Tiểu K chỉ có thể thầm cắn răng tức giận, thế mới nói nó chẳng có ấn tượng tốt gì cho cam với đám người Ma giới, bởi trong đó ngoại trừ quý tộc và hoàng thất ra thì đại đa số đều chẳng khác gì man di không phép tắc! Không giáo dưỡng! Tố chất cũng không luôn!

Ầy! Xem ra nó phải quét dọn một lần trước khi cuộc chiến nổ ra vào ngày mai thôi.

Lúc Phượng Lại đi lên lầu hai thì ý định ban đầu là đi thẳng đến phòng khách trước, dẫu sao thì hắn cũng chỉ mới sắp xếp ổn thoả quân đoàn ma thú của Ma Giới, bây giờ chỉ cần nhanh chóng thảo luận chiến sự ngày mai với lãnh tụ các tộc là được, song bước chân của hắn lại hơi ngập ngừng, hắn nhìn về phía phòng của Phượng Lại Tà, đôi tử mâu hơi nheo lại, cuối cùng hắn xoay người đến phòng của cô.

“Tiểu Tà.” Cửa khẽ bị đẩy ra, Phượng Lại đi vào phòng, nhìn Phượng Lại Tà ngồi cạnh giường, đầu rủ xuống, hai bàn chân nhỏ thì đong đưa.

“Lại, anh về rồi.” Phượng Lại Tà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở một nụ cười mỹ lệ.

“Làm sao vậy?” Hắn chú ý thấy u ám chợt loé qua nơi đáy mắt cô liền vội vàng tiến lên phía trước, dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, nhìn thẳng vào đáy mắt cô.

“Không có gì, chỉ là hơi lo lắng thôi.” Cô vốn không muốn cho anh biết, nhưng khi chạm phải đôi tử nhãn dịu dàng kia cô lại mất đi ý muốn che giấu.

“Lo lắng chuyện gì?” Hắn nỉ non.

Phượng Lại Tà mấp máy môi, nghiêng người ngả đầu mình vào ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát vòm ngực, rầu rĩ nói: “Lại, chúng ta sẽ thắng chứ? Có phải Trưởng Thiên Sứ rất lợi hại không?” Bởi một lần mất tích trong trận chiến ba năm trước, đến nay trí nhớ đau đớn kia hãy còn mới mẻ với cô, cái gì cô cũng không sợ, nhưng chỉ sợ mất hắn thêm lần nữa.

“Tiểu Tà, em tin tưởng tôi chứ.” Phượng Lại ngồi xuống cạnh cô, ôm thân hình mảnh khảnh trong lòng mình, nhẹ giọng hỏi.

“Tin!” Trên thế gian này, nếu nói còn có một người có thể khiến cô liều lĩnh tin tưởng, vậy chỉ có hắn.

“Vậy thì hãy luôn tin tưởng như vậy đi.” Hắn hơi cong khoé miệng, sức mạnh nơi tay hắn làm cô cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, hắn không có cách nào biết được kết quả trận chiến ngày mai, nhưng hắn biết nếu có bất cứ kẻ nào muốn đưa cô đi từ bên cạnh hắn, vậy thì phải bước qua xác hắn, chỉ cần hắn còn một chút sức lực hắn sẽ không để người của Thiên Giới dẫn cô đi.

Hắn biết rõ trận chiến ngày mai, bất kể là Ma Giới hay Thiên Giới, đều phải dùng toàn bộ sức mạnh.

“Em sẽ!” Cô nhắm mắt lại, cảm nhận mùi vị của hắn, bốn phía trở nên yên tĩnh giống như cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ, dẫu cho bản tính cô thích vui vẻ ồn ào với một đám người nhưng chỉ cần có Lại, những thứ khác đều không quan trọng.

“Tiểu Tà, nếu chúng ta thắng, tôi có một niềm vui bất ngờ cho em.” Phượng Lại cười như không cười cúi đầu nhìn Tiểu Tà trong lòng mình, nỉ non.

“Sao? Niềm vui bất ngờ gì vậy?” Trong đôi mắt to đang nhấp nháy kia của cô là niềm hoan hỉ tràn đầy.

Phượng Lại mỉm cười lắc đầu, nhéo chiếc mũi nhỏ của cô, nói: “Đã nói là niềm vui bất ngờ thì tất nhiên không thể tiết lộ được.”

“Ầy, vậy thôi.” Vốn tính lén lút moi lấy chút manh mối, nhưng trông ánh sáng có thâm ý riêng trong đáy mắt Lại, cô quyết định chút thông minh nho nhỏ của mình đừng đùa nghịch trước mặt hắn mới tốt.

“Được rồi, tôi phải đi thảo luận chuyện xuất binh ngày mai với vua của các tộc, em có muốn đi cùng không?” Phượng Lại đứng lên, hỏi cô.

“Tất nhiên rồi.” Phượng Lại Tà đứng lên, không hề khách khí kéo cánh tay hắn, mặc kệ hắn đi đâu cô đều muốn đi theo, cô là cái đuôi nhỏ của hắn, mãi mãi là một chiếc đuôi nhỏ.

Trong phòng khách, chúng Vương tập trung thành một đường, từ khi Phượng Lại và Tiểu Tà bước vào ngôi biệt thự này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai người bọn họ.

Có mỉm cười, có chờ đợi, cũng có nghiêm túc.

“Để các vị đợi lâu.” Phượng Lại ngồi xuống, Tiểu Tà đứng sau lưng hắn nhìn mọi người ngồi vây quanh một chỗ. Mõi một người nơi đây đều là tôn sư vương giả trong các tộc, nếu là bình thường, chỉ e vua các tộc gặp mặt nhau sẽ là đao quang kiếm ảnh, dẫu sao tranh đấu chém giết giữa các tộc vẫn luôn không ngừng.

Nhưng tại cửa ải ranh giới giữa sự sống và cái chết, bọn họ lại vô cùng thức thời lựa chọn ngồi xuống bàn bạc.

Sau khi hỏi han vài câu đơn giản, mọi người nhanh chóng nói vào vấn đề chính.

“Bá tước Phượng Lại, hiện nay binh lính các tộc đều đã tập trung đông đủ, ngài có ý kiến gì về chuyện bố trí ngày mai không?” Khuôn mặt Già Duệ đầy vẻ nghiêm túc nhìn Phượng Lại, lúc này trên khuôn mặt ông không có chút ý cười, dáng vẻ nghiêm trang lúc này khác hẳn với hình tượng sang sảng mà thân thiết trong ngày thường.

“Các vị có ý kiến gì không, không ngại thì nói ra nghe thử xem.” Phượng Lại cũng không vội mở miệng, những người ngồi ở đây đều không phải kẻ ngốc, mỗi một đầu óc đều linh hoạt hơn bất cứ kẻ nào, hắn sẽ không độc tài đại quyền, hiện nay một sách lược hoàn mỹ mới là mấu chốt đánh thắng trận chiến này.

Phượng Lại Tà lẳng lặng đứng sau Phượng Lại nhìn đám người trước mắt đang đưa ra ý kiến, ánh mắt cô dừng lại trên người Phượng Tê luôn trầm mặc không nói, Phượng Tê chỉ lẳng lặng nghe ý kiến của mọi người, không đồng ý cũng chẳng phủ quyết, tựa như hắn cũng giống cô, trở thành thính giả ở đây.

“Minh Hoàng nói rất có lý, “cuộc chiến Thiên - Ma” lần trước ta và hắn đã từng đấu với nhau nên vô cùng rõ ràng thực lực của đối phương. Lần trước họ không phái toàn bộ Thiên Sứ ra, nhưng lần này nhất định bọn họ sẽ dốc toàn bộ lực lượng, nếu chúng ta thật sự muốn tập trung sức mạnh ở một điểm, rất có khả năng chủ lực sẽ bị đám Đại Thiên Sứ áp chế giống lần trước, một khi các Thiên Sứ cùng phóng ra thánh quang thì đó tuyệt đối là đả kích trí mạng.” Phượng Lại nghe xong ý kiến của mọi người, hắn nhìn Minh Hoàng ở một bên, lúc này Minh Hoàng là đại biểu của Minh Giới trợ lực Ma Giới chiến đấu, mà bản tộc Ma Tộc Đông Phương của hắn sẽ do Hoả Đề dẫn binh đi đầu.

“Vậy ý của bá tước Phượng Lại là…”

“Tách ra hành động, một đội tiến vào trung tâm, một đội vây ở phía sau cắt đường lui…” Phượng Lại nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người.

“Tốt thì có tốt, nhưng chủng tộc có thể phi hành trong Ma Giới quá ít, chỉ có bộc tộc Vũ Linh mà thôi, cho dù đầu nhập toàn bộ vào đội ngũ phía sau cũng không đủ để cắt đường lùi của chúng.” Già Duệ nhắc nhở.

Phượng Lại hơi nhếch miệng, hắn híp mắt nói: “Về điểm này các vị không cần lo lắng, các ma thú đã đồng ý gia nhập cuộc chiến, chỉ cần có người khống chế thì chúng chính là đội ngũ thích hợp nhất để cản phía sau.”

“Có người khống chết? Bá tước Phượng Lại, ngài muốn nói là ngài muốn chỉ huy ma thú bọc đánh Thiên Sứ thật ư?” Trong giọng điệu của tộc trưởng tộc Tam Nhãn mang theo không đồng ý.

“Tuy đề nghị của ngài rất tốt nhưng chẳng may xảy ra sai lầm gì, ma thú không bọc đánh phía sau Thiên Sứ vào thời điểm sau cùng, vậy thì…” Hắn không nói hết nhưng hiển nhiên trong giọng điệu của hắn tràn ngập không tín nhiệm Phượng Lại.

“Ta hiểu rõ ý của ngài, nhưng rất tiếc, ở đây trừ ta ra thì không ai có thể khống chế bọn họ.” Mọi người không tín nhiệm nằm trong dự liệu của Phượng Lại, nhưng khẩu khí của hắn cứng rắn, hắn không cần biết họ có tín nhiệm mình hay không, thứ mà hắn cần chỉ có thắng lợi.

“Nói vậy thì tất cả đều do ngài quyết định?” Tộc trưởng Tam Nhãn châm chọc nhìn Phượng Lại, không phải hắn nghi ngờ nhân cách của Phượng Lại, mà là lúc này liên quan đến sống chết của tộc nhân, hắn không thể không cẩn thận.

“Ta và các ngươi ở phía trước, dụ địch xâm nhập.” Chợt Phượng Lại Tà bước lên từ sau Phượng Lại, vẻ mặt thoải mái nhìn mọi người.

“Tiểu Tà!” Phượng Lại kinh ngạc nhìn cô, lắc đầu không đồng ý, hắn rất hy vọng cô có thể ở hậu phương cùng hắn, ít nhất ở đó còn có Kỷ thú có thể bảo vệ sự an toàn của cô.

“Lại, đây là trận chiến cuối cùng rồi.” Cô quay đầu nở nụ cười yên tâm với Phượng Lại, anh đã làm quá nhiều cho bản thân cô, cô cũng nên xuất hiện đúng lúc gánh vác trách nhiệm nhất định, nếu ở đây đã có người không tin tưởng Lại, vậy cô tự gia nhập quân đội, đứng trên cùng trận tuyến chống lại quân địch với họ.

“Chuyện này…” Tộc trưởng tộc Tam Nhãn hơi kinh ngạc về sự xuất hiện của Phượng Lại Tà, hắn từng nghe truyền thuyết vượt qua cửa ải của cô từ trong miệng tuyển thủ trở về, một đứa con gái “đứa con cấm kỵ”, lúc Thiên Sứ đánh lén đã đơn độc một mình phá vây mà ra, tìm viện binh, hắn có biết sơ qua thực lực của cô, trái lại quan hệ giữa cô và Phượng Lại, thêm những cử chỉ thân mật kia nữa, mọi người đều hiểu.

Lúc bấy giờ tộc trưởng tộc Tam Nhãn im lặng, vừa lòng gật đầu.

“Yêu hồ, người sói phụ trách tấn công quân cánh trái Thiên Sứ, đông tây phương Ma Tộc và Huyết tộc phụ trách tấn công tiền phương, còn lại phụ trách tấn công cánh trái Thiên Sứ, bộ tộc Vũ Linh và ta sẽ dẫn đầu quân đoàn ma thú tiến hành bọc đánh.” Phượng Lại hít sâu một hơi, bình tĩnh tiến hành bố trí. Quả nhiên Tiểu Tà đã trưởng thành, đã đến lúc hắn nên tin tưởng cô. Cô nói không sai, đây là chiến dịch cuối cùng, thắng bại chỉ trong lần hành động này, không còn gì để cố kỵ nữa.

“Nếu mọi người không có ý kiến gì thì cứ quyết định vậy?” Phượng Lại đảo qua mọi người, thấy mọi người đều gật đầu, hắn liền đứng dậy.

“Vậy thì đêm nay mời các vị nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ nhất quyết thắng bại với Thiên Giới.”
Bình Luận (0)
Comment