Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 204

Trong đêm đen yên tĩnh, những ngôi sao sáng trên bầu trời loé ra những tia sáng lấp lánh, Phượng Lại Tà đứng trên ban công ngẩng đầu nhìn trời đêm mỹ lệ.

“Tiểu Tà!” Chợt một thanh âm truyền từ dưới ban công đến, cô cúi đầu nhìn xuống thì hơi sửng sôt.

“Tiểu Bạch?”

Đang đứng trên bãi cỏ dưới ban công chính là Sóc Ẩn, cậu cười xấu xa, ngẩng đầu nhìn cô trên ban công.

“Xuống đây, anh có chuyện muốn nói với em!” Sóc Ẩn cười nói.

Phượng Lại Tà chớp đôi mắt to, không hề nghi ngờ chống hai tay nhẹ nhàng phi thân từ ban công xuống, hành động doạ người của cô làm Sóc Ẩn hết hồn, vội vàng bật chân phi thân lên đỡ cô bằng một tay.

“Em làm gì thế!” l,q''đ Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của cô, nói đầy bất mãn.

“Không phải anh bảo em xuống đấy à?” Phượng Lại Tà rất vô tâm chớp đôi mắt to, chẳng phải nhảy xuống nhanh hơn đi cầu thang sao?

“Em chả cẩn thận gì cả!” Trong lòng tuy biết cô xưa đâu bằng nay, độ cao như vậy hoàn toàn không làm cô bị thương nhưng Sóc Ẩn vẫn không kìm được nhủ thầm một câu, sau đó cậu bĩu môi đặt cô đứng vững trên mặt đất.

“Anh tìm em có chuyện gì?” Phượng Lại Tà vuốt phẳng quần áo mình, đoạn nhìn anh, lúc Tiểu Bạch lấy thân phận vua tộc Sói xuất hiện ở phòng tiếp khách cô đã chú ý đến biểu tình muốn cậui lại thôi của anh, quả nhiên anh có chuyện giấu diếm.

“Anh có chuyện này muốn nói với em, theo anh vào rừng một lúc được không?” Sóc Ẩn bình thản mở miệng.

“Nếu anh biến thành sói bạc em sẽ vui lòng hơn.” l]q|đ Cô cười híp mắt nhìn Sóc Ẩn vô cùng tuấn tú, cô vẫn rất nhung nhớ con sói bạc phách lối, đánh rắm thối kia.

Vậy mà cô chỉ thuận miệng nói, không ngờ Sóc Ẩn biến thành sói bạc trước mặt cô thật, cậu lắc bộ lông trên người, dùng cặp mắt đỏ sẫm nhìn cô: “Bây giờ có thể theo anh chưa?”

Nói xong cậu ra hiệu bảo Phượng Lại Tà ngồi lên lưng cậu.

Sau khi Phượng Lại Tà kinh ngạc liền cười tủm tỉm, không hề khách khí giang chân ngồi lên lưng cậu như thể đã từng làm vô số lần. Thiếu nữ mảnh mai cưỡi sói bạc cao lớn đi về phía rừng rậm.

Thế nhưng có một đôi mắt nhìn chăm chú hết thảy, cho đến khi bóng một người một sói biến mất trong rừng mới chậm rãi nới lỏng nắm đấm, lặng lẽ rời đi.

“Tiểu Bạch, anh muốn nói gì với em? Mau nói đi.” Cưỡi Tiểu Bạch được một lúc, Phượng Lại Tà không khỏi cúi người xuống ôm lớp lông nhung ở cổ cậu, không kìm được liền dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào bộ lông đó, thực ra cô rất nhung nhớ Tiểu Bạch nhưng cô rất rõ Tiểu Bạch không thể thành sủng vật của mình nữa, bởi cậu đã trở thành Sóc Ẩn.

Một vị vương thống nhất tộc sói phương Đông, một người đứng ở vị trí trên cùng của tộc sói.

“Lúc đầu trong địa lao nhiều sói như vậy sao em lại chọn anh.” Tiểu Bạch thong thả mở miệng hỏi.

“À…” Phượng Lại Tà không biết sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này, cô suy nghĩ một lúc liền đáp: “Bởi vì trong đó có mỗi anh là sói bạc, tuy lúc đó anh rất nhếch nhác nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã bị bộ lông này thu hút, sau đó sự thật đã chứng minh ánh mắt của em độc đáo, không phải ư?” Lúc đó ai mà nghĩ được con sói bạc gầy giơ xương, dinh dưỡng không đầy đủ lúc ấy sau này lại trở thành người thống nhất tộc sói phương Đông.

Chuyện này chỉ có thể nói là vận khí của cô quá tốt thôi.
Bình Luận (0)
Comment