“Trước khi chị trả
lời câu hỏi của em thì phiền em nói chị nghe coi em là ai nào?” Phượng
Lại Tà nhếch khóe miệng, lấy tư thế tuyệt đối cao ngạo nhìn “búp bê” ở
phòng khách.
“Em là công chúa của Phương tây Huyết tộc – Ly Mạt,
cũng là vị hôn thê của Bá Tước Phượng Lại.” Ly Mạt ngẩng cao đầu, nói
bằng giọng tự mãn.
“Nói! Chị là ai, tại sao lại ở trong nhà “vị hôn phu” của em?”
Phượng Lại Tà nhướng chân mày lên, hóa ra là chủ nhân của cái cô sứ giả bị nó
đuổi đi hôm trước. Nhưng mà, không phải là daddy đã cùng với Phượng Tê
đính hôn sao? Tại sao nửa đường lại xuất hiện một kẻ phá đám thế này?
Hơn nữa… Tuổi của đứa nhóc này không phải là quá nhỏ sao? Phỏng chừng
khi đứng trước mặt daddy thì “búp bê” còn giống con gái của daddy hơn là nó.
Đảo mắt một vòng, Phượng Lại Tà lập tức nghĩ ra một kế, vẻ
mặt cao ngạo liền được thay thế bằng nụ cười ngọt ngào. Nó chưa bao giờ
đấu với đối thủ nhỏ tuổi hơn, bây giờ nếm thử một chút, không chừng sẽ
có cảm giác hứng thú hơn.
“Hóa ra là công chúa, thật có lỗi đã
quên tự giới thiệu. Ừm… chị là Phượng Lại Tà, là dưỡng nữ của bá tước
Phượng Lại, cũng là… à, là “con gái” của “em” trong thời gian tới.”
Phượng Lại Tà cười hì hì, thật không biết lời mình nói có cái gì không
đúng.
Kết quả, lúc Phượng Lại Tà vừa nói xong, Ly Mạt đang đứng
dưới lầu lại lùi ra sau một bước, đôi mắt xinh đẹp trợn to ra, sau đó
thét lên một tiếng thảm thiết.
“A…”
Phượng Lại Tà liếm liếm môi, thưởng thức khúc nhạc dạo hay ho trước mắt.
Có lẽ bất kỳ ai cũng không thể chấp nhận được việc con gái của người chồng tương lai so với mình còn lớn hơn đến năm tuổi. Huống chi, trước mắt
Phượng Lại Tà chỉ là một tiểu công chúa mới có mười tuổi.
Tiếng
thét của Ly Mạt làm cho bọn người hầu đứng sau lưng cô bé trở nên hoảng
hốt, một vài người tiến lên định an ủi nhưng Ly Mạt đang trong sự đả
kích dữ dội thì làm sao nghe lọt tai được cái gì. Cô bé chỉ bịt tai rồi
hét lớn với cường độ có thể làm bể hết tất cả những đồ vật thủy tinh ở
đây chứ chẳng chơi.
Bọn người hầu nhìn nhau bất đắc dĩ, cuối
cùng, một người liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, lúc về, trên tay
đã cầm theo một cái lồng sắt.
Ly Mạt sau khi nhìn thấy lồng sắt thì không còn thét nữa, có điều, lần này đến lượt Phượng Lại Tà kinh ngạc thét ra tiếng.
Bị giam trong lồng sắt, Tiểu Tiểu Bạch vừa nghe thấy âm thanh của Phượng
Lại Tà liền kích động phát ra tiếng kêu “Chi chi”, cơ thể nhỏ bé chạy về phía cửa lồng nhưng lại bị kết giới ở đó công kích. Một tia chớp yếu ớt đánh về phía Tiểu Tiểu Bạch, lưu lại một vết đen trên bộ lông trắng
tinh của nó. Tiểu Tiểu Bạch cảm thấy đau nhói, bắt đầu kêu “Chi chi”
liên tục.
“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, không ngờ các ngươi
lại dám ngược đãi thú cưng của ta như vậy.” Mở to mắt chứng kiến tiểu
bảo bối của mình bị đối xử như thế, lửa giận trong lòng Phượng Lại Tà
lập tức bùng cháy.
Ly Mạt không có chú ý tới lửa giận trong mắt
Phượng Lại Tà, cũng không nghe thấy sự cảnh cáo, cô bé đưa tay ra lệnh:
“Mau đưa Tiểu khả ái của ta lại đây.”
Sau khi nhìn thấy Phượng
Lại Tà, Tiểu Tiểu Bạch bắt đầu ương ngạnh không chịu ngồi im mà liên tục xông tới chỗ lồng sắt có kết giới. Vì vậy, tia chớp một lần lại một lần đánh vào cơ thể nó. Bọn người hầu nhìn thấy thái độ chống đối đó thì
cảm thấy lo lắng, sợ rằng khi đưa cái lồng cho công chúa thì sẽ làm công chúa bị thương. Vì vậy, một trong số họ lấy cây côn từ trong người ra,
đánh về phía Tiểu Tiểu Bạch đã thương tích đầy mình.
Sức mạnh của côn dĩ nhiên lớn hơn kết giới trong lồng sắt. Cây côn vừa tiếp xúc với
cơ thể Tiểu Tiểu Bạch, tiếng “Chi chi” thảm thiết đã phát ra, thân thể
Tiểu Tiểu Bạch cũng bị hất văng lên đỉnh lồng, sau đó lại bị kết giới
đánh ngược trở xuống, nằm im không nhúc nhích.
“Tốt!” Phượng Lại Tà nhìn bảo bối mình yêu nhất bị người khác đánh đến mức hấp hối, nghiến răng thốt ra một chữ.
Khẽ đọc một câu khẩu lệnh, thủ hoàn trong tay Phượng Lại Tà phát ra quầng
sáng, sau đó, một tia chớp phát ra biến thành điện tiên đánh về phía gã
người hầu vừa ngược đãi bảo bối của nó. Gã người hầu dĩ nhiên không nghĩ rằng một cô bé lại có năng lực công kích hắn, cho nên chỉ biết đưa cây
côn trên tay chống đỡ trong vô thức.
Điện tiên đánh tới với sức
mạnh mãnh liệt, chớp mắt đã biến cây côn to lớn thành sắt vụn. Gã người
hầu vừa thấy thế đã hốt hoảng buông cây côn ra, nếu không, hiện tại sợ
rằng hắn đã trở thành gà nướng rồi.
Phượng Lại Tà cũng không phải là thiện nam tín nữ. Quan niệm của nó là có thù tất báo, không những
thế mà còn phải báo cả vốn lẫn lời. Nó rung cổ tay, điện tiên lập tức
đang từ uốn lượn như rắn trở thành thẳng băng, ngay lúc gã người hầu còn chưa kịp phản ứng đã mạnh mẽ đánh vào bụng hắn. Sự việc vừa xảy ra trên người Tiểu Tiểu Bạch một lần nữa lại tái diễn, chỉ có điều nhân vật
chính đổi thành người hầu của công chúa mà thôi.
Gã người hầu
thét lên đau đớn, cả người bị đánh văng ra ngoài, ngã trên sàn nhà lát
bằng cẩm thạch gây ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc, khiến cho nền cẩm
thạch vốn rất cứng rắn cũng xuất hiện vết nứt.
Lúc gã người hầu
bị đánh bay, điện tiên của Phượng Lại Tà cũng đã nhanh chóng lấy cái
lồng trong tay gã trở về. Nó không muốn để cho tiểu bảo bối của mình
phải biểu diễn thêm một màn phi thân giữa không trung nữa.
Nhìn
gã người hầu nằm sõng soài ở ngoài, Phượng Lại Tà le lưỡi cười. Tư thế
thật là xấu! Với những gì mà hắn làm với bảo bối của nó, thế này đã là
quá rộng lượng, nếu không, chỉ sợ bây giờ hắn đã biến thành đống thịt
nát mất rồi.
“A! Tiểu khả ái của ta.” Ly Mạt mở to mắt nhìn gã
người hầu bị đánh bay ra ngoài, không khỏi sợ ngây người. Một lúc sau,
nhìn thấy Tiểu Tiểu Bạch trong tay Phượng Lại Tà thì cô bé lại hét ầm
lên.
“Em? Xin lỗi “mẹ kế” tương lai nhé, nhưng đây là thú cưng
của chị.” Phượng Lại Tà ngoài cười nhưng trong không cười, buông ra một
câu trào phúng. Sau đó, cô mở lồng sắt, thả Tiểu Tiểu Bạch đang run rẩy
ra ngoài, trong mắt tràn ngập sự đau lòng.
“Tiểu Tiểu Bạch, để
cho ngươi chịu khổ rồi.” Đáng chết thật, Tiểu Tiểu Bbạch của nó khả ái
như thế, tên khốn kiếp nào lại nỡ ra tay, nó nguyền rủa hắn ta kiếp sau
đầu thai thành con gián, à thôi, biến thành con cóc là được rồi.
“Chi chi.” Dường như đáp lại lời nói của Phượng Lại Tà, Tiểu Tiểu Bạch ngo
ngoe đầu, dụi dụi vào lòng bàn tay Phượng Lại Tà, đồng thời kêu lên
những tiếng làm nũng.
Chưa từng thấy qua con vật nhỏ nhắn quật
cường này lại có lúc hành động ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Ly Mạt
cảm thấy ghen tị, hai mắt bắt đầu ngân ngấn nước. Bọn người hầu đứng một bên vội vàng lên tiếng: “Công chúa đừng gấp gáp, bọn thuộc hạ sẽ bắt
con vật đó trở về ngay.”
“Không lẽ mấy người đến từ Phương tây
Huyết tộc các ngươi ai cũng vô lễ như thế à? Thứ của người khác nhưng
chỉ cần mình thích là lập tức cướp đi?” Phượng Lại Tà cười nhạt, nhìn
đám tay sai dưới lầu. Hôm nay, tâm trạng của nó là đặc biệt không tốt,
thú cưng của nó dĩ nhiên không phải ai cũng có quyền bắt nạt. Đám người
phía dưới kia chẳng những không biết hối cải mà còn muốn xông lên đoạt
lại, đúng là một đám tự cho mình là đúng.
“To gan, ngươi dám nói
với công chúa như vậy.” Người nọ rất không hài lòng, hàng lông mày cau
lại, lên tiếng kết tội bất kính của Phượng Lại Tà.
“To gan? Kẻ to gan chính là ngươi.” Phượng Lại Tà bỗng nhiên trừng mắt: “Ngươi là ai
hả? Ngươi nghe cho kĩ đây: công chúa nhà ngươi sắp thành hôn với daddy
của ta, tức là ta sắp thành con gái của công chúa rồi, ngươi còn dám nói cái giọng đó với ta, còn nói cái gì bất kính ở đây chứ. Là ta to gan
hay là ngươi to gan?”
Phượng Lại Tà nói một hơi làm cho đối
phương á khẩu, không trả lời được. Tuy rằng cô gái này rất quái đản,
nhưng những điều kia đúng là sự thật. Nếu như công chúa cùng Bá Tước
Phượng Lại kết hôn, trên danh nghĩa, Phượng Lại Tà sẽ là con gái của
công chúa.
Chỉ là…
Nhìn công chúa mười tuổi và thiếu nữ mười lăm tuổi, người nọ cúi đầu khổ não, tình huống này nhìn thế nào lại có vẻ kỳ quái a.
“Công chúa, nếu như em thích Tiểu Tiểu Bạch, chị rất hoan nghênh em làm bạn
với nó, nhưng chị không mong thú cưng của mình bị người khác ngược đãi
đâu.” Nó rất là tốt bụng, nhưng có một thứ không chịu được chính là
người khác bắt nạt thú cưng của nó. Nếu như Tiểu Tiểu Bạch bị tổn
thương, dĩ nhiên nó sẽ phản kích không khách khí.
“Emkhông có.”
Ly Mạt phản bác: “Em chỉ là rất thích nó, muốn nhận nó làm vật nuôi,
nhưng mà nó không có nghe lời, không cho em chạm vào cho nên ta mới để
cho người khác bắt nó.”
Có trời biết đất biết, vì để bắt được con vật đáng yêu này, Ly Mạt đã mất đi rất nhiều người hầu, vất vả mới nhốt nó lại được, kết quả là Tiểu Tiểu Bạch lại làm ngơ không thèm ngó ngàng tới cô nhóc, làm cho lòng tự trọng của Ly Mạt bị đả kích nghiêm trọng.
Phượng Lại Tà híp mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con mà cao ngạo của Ly Mạt
rồi đột nhiên mỉm cười, hai tay vẫn vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu
Tiểu Bạch.
Ai da, không ngờ nó lại cùng tiểu công chúa đối đầu
theo cách này. Chuyện này không tốt lắm, không hợp với nguyên tắc của
nó, chỉ là do hôm nay nhìn thấy Tiểu Tiểu Bạch bị ngược đãi, nhất thời
cảm thấy quá tức giận thôi. Nhưng mà… Trò chơi tiếp tục như vậy thì thật sự không thú vị, hôm nay dừng lại ở đây, ngày tháng còn dài, nó sẽ từ
từ giúp tiểu công chúa biết được hai chữ “tôn trọng” viết như thế nào.
“Ông Hồ Tư, nhờ ông đưa công chúa và người hầu đi nghỉ ngơi, tất cả mọi
chuyện đợi daddy trở về rồi hãy tính.” Chân tướng sự việc, nó cũng không rõ ràng lắm, xem ra daddy phải giải thích với nó một chút, nếu không
thì nỗ lực giúp daddy tuyển vợ lúc trước của nó không phải lãng phí quá
rồi sao.
Dưới lầu, Hồ Tư gật đầu, trong lòng cảm thấy bất ngờ đối với biểu hiện của Phượng Lại Tà ngày hôm nay. Vẻ sắc bén vừa rồi khác
quá nhiều so với ngày thường, thậm chí còn khiến cho ông cho một chút ảo giác rằng cô bé trước mắt này không phải là Tiểu Tà ngày thường hay
nghịch ngợm gây sự.
Ôm Tiểu Tiểu Bạch trở về phòng, Phượng Lại Tà khẽ mỉm cười.
Mặc kệ là ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp daddy khỏi nó.
--- ------ ------ ------
Sau khi Phượng Lại về tới nhà, theo lời thuật lại của Hồ Tư, hắn biết được
công chúa của Phương tây Huyết tộc đã tới, đồng thời còn cùng Tiểu Tà
phát sinh xung đột không lớn không nhỏ. Đôi lông mày của Phượng Lại hơi
nhăn lại, phân phó vài câu xong, hắn liền đi tới phòng Phượng Lại Tà.
Đẩy cửa vào, hắn nhìn thấy khuôn mặt thiên sứ cùng cơ thể nhỏ nhắn đang
cuộn mình thành một đống trên sàn nhà, say sưa ngủ, trong lòng là một
cục tròn tròn màu trắng đang nhô đầu ra, đôi mắt ngập nước nhìn Phượng
Lại.
Phượng Lại đảo mắt nhìn nó rồi khom người ôm lấy Phượng Lại Tà.
Động tác của hắn rất nhẹ nhưng cũng đủ để đánh thức Phượng Lại Tà. Cô bé dụi dụi mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc.
“Daddy, xã hội của hấp huyết quỷ cũng chấp nhận chế độ chung chồng nữa à?”
“Không. Ngoại trừ Huyết chủ có một chính phi và một trắc phi, toàn bộ những
người còn lại đều chỉ được lấy một người vợ, chỉ sau khi vợ mình mất đi
thì mới có thể cưới người mới.” Phượng Lại hạ giọng giải thích.
“Vậy tại sao người có thể đính hôn với hai công chúa lận?” Tiểu Tà chớp mắt hoài nghi.
Tuy rằng có hai vợ là ước ao của rất nhiều người, nhưng mà… Một người là
nam giả nữ, một người còn quá nhỏ, cái này sẽ làm người khác chết cười
mất. Daddy của nó quả nhiên rất “may mắn”.
Hai người nhưng không có ai bình thường hết.
“Chỉ có một, ta không đính hôn cùng Phượng Tê.” Sự việc quá bất ngờ khiến hắn cũng không kịp trở tay.
“Chị Phượng Tê chắc chắn rất đau lòng.” Chỉ sợ “đau lòng” đến mức ở trong
phòng vừa múa vừa hát chúc mừng chính mình vì đã thoát khỏi ma chưởng.
“Con đánh nhau với Ly Mạt?” Phượng Lại không quan tâm tới Phượng Tê mà chỉ
có chút lo lắng cho cô bé không biết nặng nhẹ này. Dù sao thì Phượng Lại Tà cũng chỉ là con người, còn đối phương mặc dù chỉ mới mười tuổi nhưng vẫn là Huyết tộc, cho nên vẫn có sức mạnh nhất định. Hơn nữa, theo như
Hồ Tư nói lại thì đối phương mang đến đây không ít thuộc hạ.
“Con không có. Con chỉ có chào hỏi rồi thuận tiện lấy lại thứ thuộc về con
mà thôi.” Nó rất là ngoan, cùng lắm cũng chỉ là đánh cái tay người hầu
kia tàn phế mà thôi.
“Daddy, con có thể nuôi nó không?” Phượng Lại Tà chỉ vào Tiểu Tiểu Bạch đang đứng trên mặt đất, mở miệng một cách tội nghiệp.
Phượng Lại nhìn thoáng qua, gật đầu.
“Daddy, con rất muốn hô vạn tuế, nhưng mà con vui không nổi, không ngờ daddy
lại yêu trẻ con đến mức đó.” Phượng Lại Tà chu miệng, đưa tay đâm đâm
vào người Phượng Lại.
Mười tuổi đó! Mười tuổi thì cũng chỉ là
một đứa trẻ con thôi, không lẽ daddy nuôi con gái đến mức nghiện rồi cho nên bây giờ muốn nuôi thêm một đứa trẻ nữa?
Đối với từ ngữ dùng để hình dung của Phượng Lại Tà, Phượng Lại chỉ đành bó tay.
“Ta sẽ đợi cho tới khi Ly Mạt lớn lên.” Thời gian đối với hắn không có chút ý nghĩa nào cả, mười năm chẳng qua cũng chỉ như mười ngày. Hắn đã sống
lâu lắm rồi, lâu đến mức hắn không còn nhớ nổi mình đã trải qua bao
nhiêu lần “mười năm” nữa.
“Con không thích.” Cảm thấy chút chua
xót, Phượng Lại Tà nhất định không thừa nhận là mình đang ghen, nó chẳng qua chỉ có chút bực bội. “Con không muốn gọi một người nhỏ hơn con năm
tuổi là mẹ.”
Nếu như đây là nhân giới thì nó nhất định sẽ bị
người khác cười nhạo đến chết mất, thậm chí còn trở thành tin tức mới lạ nhất thế giới nữa.
Daddy thì có ngoại hình như mới hai mươi tuổi, mẹ thì chỉ vừa lên mười, con gái lại mười lăm tuổi.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Nụ hôn nhẹ nhàng của Phượng Lại rơi lên trán Phượng Lại Tà giống như mang theo ma lực kì diệu. Cơn
buồn ngủ mạnh mẽ lần thứ hai ập đến khiến cho ý thức của Phượng Lại Tà
trở nên mờ dần. Cuối cùng, cô bé nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhẹ
nhàng ôm Phượng Lại Tà lên giường, Phượng Lại đưa tay gạt miếng băng
trên chân cô bé ra. Vết thương vẫn để lộ một mảng thịt non đỏ tươi như
trước.
“Chữa trị vết thương!” Phượng Lại nhìn về phía Tiểu Tiểu Bạch, lạnh lùng ra lệnh.
Con vật nhỏ bé đáng yêu bỗng nhiên nhảy lên giường, cúi đầu dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên vết thương trên chân Phượng Lại Tà.